"Đương nhiên đương nhiên, dân nữ không nghĩ tới Hoàng Thượng lại rảnh rỗi như
vậy, nửa đêm canh ba còn có nhã hứng trêu chọc người khác. Quả nhiên là
thiên hạ thái bình, Hoàng Thượng mới có thể cả ngày không có chuyện gì
để làm. . . . . . Không đúng, dân nữ muốn nói là Hoàng Thượng có cách
trị quốc tốt, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lý Mạt Nhi trưng ra vẻ mặt
đầu gỗ hết sức "Ca ngợi" .
"Ngươi. . . . . ." Khuôn mặt dương dương đắc ý của Hiên Viên Sơ lập tức cứng lại.
"Ha ha ha!" Lần này đổi lại người bật cười là Phúc tổng quản.
Hiên Viên Sơ cắn răng ném về phía hắn một ánh mắt xem thường, Phúc tổng quản lập tức nhắm một mắt mở một mắt nhắc nhở lời hắn vừa mới nói là cái gì, khiến cho hắn ảo não chuyển ánh mắt lại trên người Lý Mạt Nhi lần nữa.
Ba lần hai lượt đều để cho nữ nhân xấu xí này chiếm hết ưu thế, hiện tại xem hắn làm sao trị nàng!
" Thuật phối đồ này thật sự là xuất từ tay ngươi sao?"
"Như thế nào? Hiện tại Hoàng Thượng nhìn thấy các Mỹ Nhân có phải là rất
kinh ngạc hay không? Biết ta không nói láo là được rồi, không cần quá
sùng bái ta, không có việc gì đâu!" Nói đến tài năng của bản thân có thể kiêu ngạo ở cái thời đại này, Lý Mạt Nhi không nhịn được đắc ý vênh
váo.
Hiên Viên Sơ cười nhạo một tiếng, rồi mới nói tiếp: "Ai nói là Trẫm rất kinh ngạc, ngươi không sợ Trẫm cho mời ngươi tới là để hỏi tội hay sao?"
"Hỏi tội? Tội gì?" Vẻ mặt nàng tràn ngập khó hiểu.
"Đương nhiên là tội khi quân. Trẫm mới vừa gặp qua các Mỹ Nhân tại tiệc rượu
Đêm Trung Thu, cũng không cảm thấy thật sự xuất thần nhập hóa giống như
lời ngươi nói. Khiến Trẫm thất vọng như vậy, ngươi nói, Trẫm nên xử trí
ngươi như thế nào mới tốt đây?" Hiên Viên Sơ nhướng mày xoay người sang
chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ trên khuôn mặt già nua của
Phúc tổng quản.
Mới vừa rồi hắn nói tới tiệc rượu kia đều là lời nói trái lương tâm, vậy
thì thế nào? Chỉ cần có thể hù dọa được cái nữ nhân xấu xí miệng lưỡi
sắc bén kia phải xin khoan dung trước mặt mọi người thì tất cả đều đáng
giá.
"Ở trong mắt Hoàng Thượng, các vị Mỹ Nhân tỷ tỷ thật sự đến một chút thay
đổi cũng không có sao?" Giọng nói của Lý Mạt Nhi tràn đầy hoài nghi.
Hiên Viên Sơ quay người lại, ánh mắt rơi vào phía trên cánh cửa ở sau lưng
nàng, không hề nhìn thẳng về phía cặp mắt to tròn trong suốt kia.
"Trẫm không nghĩ rằng . . . . . ."
Lý Mạt Nhi không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của hắn, hỏi tiếp: "Chẳng lẽ
Hoàng thượng không cảm thấy nữ nhi của Chu Thượng Thư trước đây giống
như viên thịt tựa như cái bánh tét biết đi đường hay sao?"
"Khụ. . . . . ." Thiếu chút nữa là Hiên Viên Sơ vị sặc nước miếng của chính mình.
"Ha ha ha !" Phúc tổng quản đứng ở bên cạnh làm người câm được một lúc lâu
thì bỗng bật cười, lập tức nhận được ánh mắt xem thường của Hoàng Đế.
"Còn có cháu gái của Ngự Sử, màu da đã đủ đen lại còn mặc toàn trang phục
màu tối, chỉ cần ánh nến vừa tắt một cái cũng không tìm thấy người, đúng không?" Lý Mạt Nhi nói tiếp.
". . . . . ." Hiên Viên Sơ không nói một tiếng nào.
"Ha ha ha!" Lại một tiếng cười bật ra từ trong miệng Phúc tổng quản.
Lần này ngay cả việc quăng cho hắn ánh mắt xem thường Hiên Viên Sơ cũng cảm thấy lười không muốn làm. Hắn nghi ngờ Lý Mạt Nhi kia chắc không phải
còn có thể biết Thông Linh Chi Thuật ( các nàng cứ tưởng tượng giống như thuật đọc hiểu suy nghĩ của người khác ý ) đấy chứ? Tại sao nàng lại có thể hình dung giống y hệt lời nói của hắn hôm đó chứ?
"Người duy nhất khiến cho người ta không phải lao tâm khổ trí là nữ nhi của
Thành Chủ thành Thiên Kinh . . . . . ." Lý Mạt Nhi gật gù đắc ý.
"Trắng mịm ngọc ngà, béo gầy vừa phải. Đúng không?" Phúc tổng quản chợt chen miệng vào.
"Làm sao ngươi có thể hình dung nàng ấy giống như miếng thịt heo vậy chứ?"
Lý Mạt Nhi liếc mắt nhìn qua phía hắn, Phúc tổng quản ngượng ngùng lui
về phía sau một bước.
"Nói tóm lại, hiện tại các nàng ấy đều không phụ danh hiệu mỹ nhân, chẳng lẽ Hoàng Thượng có thể phủ nhận chuyện này hay sao? Hơn nữa, kỹ thuật phối đồ của dân nữ chẳng qua cũng chỉ là làm cho người ta trở nên thuận mắt
hơn mà thôi, chưa từng thổi phồng nói là có khả năng xuất thần nhập hóa. Đúng ra mà nói thì mỗi hoa một vẻ mỗi người một ánh nhìn, nếu như Hoàng Thượng không cảm thấy họ xinh đẹp diễm lệ, thì cũng chỉ do cảm nhận của người mà thôi, sao có thể giáng tội cho dân nữ chứ?"
Lý Mạt Nhi giải thích rõ ràng mạch lạc, khiến cho Hiên Viên Sơ hoàn toàn
không có cách nào phản bác, đương nhiên đây cũng là bởi vì hắn thật sự
không muốn phải xử tội nàng.
Cái tính nhanh mồm nhanh miệng kia đúng là bùa bảo mệnh của nàng, ít nhất
hiện tại hắn vẫn còn nghĩ rằng giết nàng thì thật đáng tiếc. "Đã như
vậy, Trẫm cũng không so đo chuyện này với ngươi nữa. Chỉ là Trẫm thật sự rất tò mò, nếu như ngươi thật sự có loại bản lãnh này, tại sao không
biến chính mình thành đại mỹ nhân trước đã?"
Đây thật sự là một câu hỏi khiến cho Lý Mạt Nhi vừa nghe xong ngay cả lỗ tai cũng muốn nhanh chóng rơi xuống luôn rồi.
"Hoàng Thượng nghĩ là dân nữ không muốn sao? Muốn thay đổi toàn bộ gương mặt
này của dân nữ? Được! Đêm qua lúc Hoàng Thượng rút thanh kiếm kia ra thì nên đâm cho dân nữ mấy đao, để dân nữ đầu thai lần nữa như vậy có lẽ
còn có một chút hi vọng." Giọng điệu của nàng vững vàng.
Nàng nói giống như Hoàng Thượng muốn đâm chính là người khác.
"Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Sơ hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
"Khụ, khụ, ha ha ha!" Phúc tổng quản lui sang một bên không ngừng gây ra
tiếng ồn làm phiền người khác, khiến cho Hiên Viên Sơ một bụng tức giận
trong nháy mắt dâng lên đến đỉnh đầu.
"Hoàng Thượng. . . . . ." Lý Mạt Nhi có lời muốn nói.
"Chuyện gì?" Giọng điệu của hắn cực kỳ phiền não.
"Nếu như Hoàng Thượng đã không cùng dân nữ so đo, vậy bây giờ dân nữ nghĩ
muốn quay về hậu cung, được không?" Nàng đấm bóp đầu gối đang đau nhức.
Tên xú nam nhân này thế nhưng lại mượn danh nghĩa hỏi thăm, để bắt nàng quỳ gối trên nền nhà bằng đá cứng lâu như vậy, thật là nham hiểm!
Thật ra thì lần này Lý Mạt Nhi đã hiểu lầm Hiên Viên Sơ rồi.
Hiên Viên Sơ đơn thuần chỉ là vì quá mức chuyên tâm nói chuyện với nàng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mới không nhớ đến việc cho nàng đứng
lên. Hiện tại ánh mắt sắc bén của hắn mới chú ý tới động tác lén lút đấm đầu gối của nàng, đương nhiên sẽ không để cho nàng tiếp tục quỳ gối.
"Ngươi đứng dậy trước đi."
"Được." Lý Mạt Nhi vừa nghe thấy lời này thì lập tức đứng lên, lại quên mất
mình đã quỳ rất lâu, hai chân cũng đã tê rần, căn bản là không còn sức
lực.
Chỉ thấy hai chân của nàng mềm nhũn, cả người chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.
Hiên Viên Sơ cách nàng gần nhất, không chút do dự lập tức ôm trọn thân thể nàng vào trong lòng.
Vừa thơm lại vừa mềm đây chính là cảm giác đầu tiên của hắn, cảm giác thứ
hai chính là sự ấm áp mềm mại, cảm giác thoải mái tê dại giống như đêm
qua lại lan rộng trong lòng bàn tay của hắn lần nữa, gãi cho lòng hắn
ngứa ngáy khó nhịn. Hắn âm thầm kinh hãi, nhưng lại không buông nàng ra
giống như đêm qua, ngược lại còn không kìm lòng được mà xiết chặt hai
cánh tay. . . . . .
"Hoàng Thượng có thể buông dân nữ ra rồi." Lý Mạt Nhi đứng vững bước chân hai
tay chống vào lồng ngực của Hiên Viên Sơ, miễn cưỡng kéo giãn khoảng
cách giữa hai người.
"Cái gì?" Hiên Viên Sơ như người mới tỉnh mộng nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn đỏ ửng xinh xắn.
"Hoàng Thượng có thể buông dân nữ ra rồi." Lý Mạt Nhi lạnh lùng lặp lại.
Hắn ôm nàng không chịu thả là có ý gì chứ? Hèn hạ! Nam nhân này không phải ngay cả đậu hũ của nàng cũng muốn ăn đấy chứ?
"Khụ. . . . . . Trẫm mới vừa rồi có chút choáng váng, có lẽ là hơi mệt mỏi. . . . . ." Hiên Viên Sơ chợt buông tay ra, thuận miệng viện cớ tìm một
cái. . . . . . Lý do.
Lý Mạt Nhi nghi ngờ nhìn hắn một cái, ngay sau đó cũng không nghĩ nhiều
nữa, dù sao thì Mỹ Nhân trong hậu cung hắn còn coi thường, thì làm sao
có thể có ý nghĩ kỳ quái đối với nữ nhân xấu xí như nàng được chứ?
"Vậy Hoàng Thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút, dân nữ. . . . . ."
"Nhưng hiện tại Trẫm lại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Trẫm còn có chuyện muốn
hỏi ngươi." Hiên Viên Sơ đứng thẳng lưng, diện mạo và tinh thần phấn
chấn khiến cho khuôn mặt đỏ ửng căng phồng kia lập tức hiện lên thất
vọng.
"Hả? Còn nữa sao?" Nam nhân này tại sao lại nhiều lời như vậy chứ?
Trên khuôn mặt đỏ ửng hiện rõ thái độ trăm điều không muốn khiến cho Hiên
Viên Sơ thấy thế thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. Nếu không phải
là lúc sáng sớm hắn mới soi qua gương đồng, thì thật sự sẽ cho là mình
đã xảy ra sai sót ở chỗ nào đó, nếu không tại sao lại không thuận mắt
của nàng như vậy chứ? Muốn cũng nên là hắn ghét bỏ nàng mới đúng!
"Trẫm còn muốn biết, ngươi đã thành công giúp các Mỹ Nhân trong hậu cung thay hình đổi dạng, vậy nên có thể rời khỏi hậu cung rồi chứ?"
". . . . . . Thì ra là Hoàng Thượng muốn đuổi dân nữ xuất cung à?" Nàng bừng tỉnh hiểu ra.
"Trẫm. . . . . ."
"Hoàng Thượng mặc dù để một trăm hai mươi vạn trái tim! Lúc đầu dân nữ tính
đợi qua ngày lễ Trung Thu, để cho Hoàng Thượng gặp qua các Mỹ Nhân sau
khi đã thay hình đổi dạng rồi mới rời đi. Nhưng nếu Hoàng Thượng đã nói
như vậy, hiện tại dân nữ sẽ trở về thu dọn quần áo và nói lời từ biệt
với các Mỹ Nhân! Bye. . . . . ." Dứt lời, Lý Mạt Nhi hai chân liên tiếp
lui về phía sau chuẩn bị chạy đi.
Việc này không nên chậm trễ, nàng muốn cách xa cái tên Hoàng Đế nhiều lời
này càng xa càng tốt, nói chuyện với hắn mệt muốn chết đi được! "Đứng
lại cho Trẫm!" Hiên Viên Sơ cuối cùng cũng không nhịn được hét lên, một
tiếng hét này lập tức khiến cho hai cây kiếm của thị vệ ngoài cửa tiến
đến trên cổ của Lý Mạt Nhi.
Hiên Viên Sơ vung tay lên đuổi thị vệ lui ra ngoài, nụ cười xảo trá trên
gương mặt tuấn tú lập tức rơi vào trong tầm mắt của Lý Mạt Nhi.
Hắn phải tìm một biện pháp thật tốt để sửa chữa cái nha đầu thô lỗ này!
"Phúc Toàn." Hắn vung tay lên gọi người tiến tới.
"Nô tài ở đây." Phúc tổng quản lập tức tiến lên.
Lý Mạt Nhi đem tầm mắt xoay qua chỗ khác, phát hiện Phúc tổng quản cũng giống như mình sắc mặt cả hai đều hiện lên dấu chấm hỏi.
"Đem sương phòng bên cạnh tẩm cung của Trẫm sửa sang lại một chút đi."
"Nô tài tuân chỉ. . . . . . Chỉ là nô tài cả gan xin hỏi Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hiện tại chính là muốn. . . . . ."
"Cho nàng ở." Hiên Viên Sơ vươn một ngón tay thon dài ra, chỉ thẳng vào chóp mũi của Lý Mạt Nhi.
"Cái gì?" Hai tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc.
"Làm càn! Ở trước mặt Trẫm lại la hét lớn như vậy còn ra thể thống gì nữa!
Muốn kháng chỉ sao?" Mắt hổ đảo qua, cuối cùng Hiên Viên Sơ cũng xuất ra khí thế của bậc Đế Vương.
"Chuyện này tuyệt đối không thể! Tẩm cung của Hoàng Thượng sao có thể tùy tiện
để cho người khác ở được chứ?" Nét mặt Phúc tổng quản lộ vẻ khó khăn mở
miệng, hai con mắt ghét bỏ liếc nhìn Lý Mạt Nhi một cái.
Tại sao Hoàng Thượng lại nhiều lần để cho cái nha đầu xấu xí này phá hỏng quy củ chứ?
"Đúng! Đúng!" Lần này Lý Mạt Nhi đâu có rảnh rỗi mà đi để ý ánh mắt khinh bỉ
của Phúc tổng quản, nàng chỉ lo gật đầu như giã tỏi, ngay sau đó còn
nói: "Dân nữ bất tài, có tài đức gì mà có thể ở trong tẩm cung của Hoàng Thượng chứ? Ở đó nhất định sẽ dẫn đến việc người ta bàn tán, làm hỏng
tôn nghiêm của Hoàng Thượng!"
"Đúng! Đúng!" Lúc này đổi lại là Phúc tổng quản gật đầu như giã tỏi.
"Ai nói là ngươi bất tài? Hiện tại Trẫm chính là muốn xem thử thuật phối đồ của ngươi một chút, để cho ngươi ở lại tẩm cung cũng chỉ vì để cho
ngươi thuận tiện bất lúc nào cũng có thể hầu hạ Trẫm mà thôi."
"Nhưng Hoàng Thượng vừa mới nói không cảm thấy có gì thay đổi hết mà!" Nàng khiển trách.
"Nhưng mà bây giờ Trẫm chợt cảm thấy có sự thay đổi." Hắn cười đáp.
Già mồm át lẽ phải, Hoàng Thượng người giỏi lắm!
Lý Mạt Nhi rất muốn hét lên như vậy, nhưng mà đương nhiên là không dám,
bởi vì ở tại thời đại này Hoàng Thượng thật sự rất đáng gờm, hắn còn
từng uy hiếp có thể khiến cho nàng sống không bằng chết nữa! Nàng đúng
là muốn chết, nhưng là muốn được chết dứt khoát một chút, chứ không hề
muốn thử nghiệm mười loại khổ hình đứng đầu cổ đại trong truyền thuyết.
"Dân nữ cho rằng Hoàng Thượng có phong thái rất phi phàm, tuấn mỹ vô song,
thật sự là không có chỗ nào cần dân nữ ra sức." A dua nịnh nọt như vậy
ngay cả chính nàng cũng cảm thấy muốn ói, không ngờ da mặt của tên Hoàng Thượng xấu xa kia còn dày hơn cả thành tường vậy mà vẫn gật đầu liên
tục nói đúng.
"Nhưng mà Trẫm vẫn muốn nâng cao một bước."
"Biết đủ thường vui ( tri túc thường nhạc ) đó, Hoàng Thượng." Lý Mạt Nhi lạnh nhạt trả lời.
"Trẫm không biết." Ba chữ này của Hiên Viên Sơ liền quyết định vận mệnh sau này của Lý Mạt Nhi.
"Vậy dân nữ cũng có thể ở tại phòng dành cho nữ quan. . . . . ." Lý Mạt Nhi vẫn không khuất phục.
Phòng dành cho nữ quan chính là chỗ ở của cung nữ hầu hạ Hoàng Thượng, nàng nên ở nơi đó mới đúng chứ?
"Ngươi không phải là cung nô, làm sao có thể ở tại phòng dành cho nữ quan?
Trẫm cũng không thể vì một mình ngươi mà phá hỏng quy củ được."
"Hóa ra Hoàng Thượng cũng có lúc phiền não vì chuyện quy củ như vậy sao?" Lý Mạt Nhi không nhịn được trào phúng.
"Tất nhiên tất nhiên. Trẫm bất luận là lúc vào triều hay hạ triều, dùng bữa
hay nghỉ ngơi thậm chí cả lúc tiếp kiến bách quan, lúc mặc quần áo đội
vương miện.
Mỗi khắc đều luôn chú ý giữ đúng quy củ. Ngươi muốn ở xa như vậy, làm chậm
trễ thời gian, chẳng lẽ còn bắt Trẫm và quan lại triều đình phải chờ
ngươi tới đây?" Hiên Viên Sơ đã có chuẩn bị từ trước, chỉ thấy hai tay
hắn chắp ở sau lưng, dáng vẻ thoải mái đáp lời.
"Hoàng Thượng. . . . . ." Phúc tổng quản mới vừa lui xuống phía sau giờ lại tiến lên phía trước.
"Còn không nhanh chóng đi thu dọn?" Hiên Viên Sơ tỏ rõ thái độ một chút ý kiến thương lượng cũng không cho.
Phúc tổng quản ngượng ngùng thở dài cáo lui, Lý Mạt Nhi mắt thấy chống lại
mệnh lệnh không có hiệu quả thì cũng vội vàng đi theo phía sau cái mông
của hắn, khóc không ra nước mắt sợ rằng đúng là hai người bọn họ cùng
chung tiếng lòng.
Mãi cho đến khi Lý Mạt Nhi ủ rũ cúi đầu đi ra khỏi tẩm cung của Hoàng Đế,
nàng mới quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ ở trong tương lai của mình, cuối cùng cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài.
Xem ra cuộc sống an bình trước mắt của nàng sắp chấm dứt rồi, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây?
Cuối thu khí trời quang đãng dễ chịu, sáng sớm hôm nay Hiên Viên Sơ vừa hạ
triều liền vui mừng đắc ý trở về tẩm cung của mình. Từ trước tới nay hắn không thích nhiều nô tài đi theo phía sau, cho nên chỉ còn dư lại Phúc
tổng quản nhắm mắt theo đuôi phía sau hắn. Chủ tớ hai người cùng nhau
chậm rãi đi đến vườn hoa bên ngoài tẩm cung, đi ngang qua cổng vòm xây
bằng đá bước tới một khoảng sân lớn.
Khoảng sân lớn này giống như thành trì ngăn cách tẩm cung của Hoàng Đế với các khoảng sân nhỏ khác, diện tích rộng lớn giống như Ngự Hoa Viên, nhưng
lại có điểm khác biệt so với Ngự Hoa Viên là nó được cố ý dựng thêm núi
lớn sông lớn. Thái Hậu rất yêu thích nơi này nên đã trồng đầy cây ăn quả và hoa cỏ, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy các loại hoa quả khác
nhau, cảnh sắc lại càng thêm sinh động hợp lòng người.
"Hoàng Thượng." Phúc tổng quản ở phía sau lên tiếng gọi.
"Hả?" Hiên Viên Sơ thờ ơ đáp một tiếng, bước chân không hề dừng lại dù chỉ một chút.
"Nô tài cả gan, xin hỏi Hoàng Thượng còn muốn để cho Mạt Nhi cô nương ở lại tẩm cung đến khi nào? Trong hoàng cung này bí mật khó giữ nếu nhiều
người biết. . . . . ."
"Trẫm làm việc sao có thể để cho người khác xen vào?"
"Thực ra nô tài cho rằng Hoàng Thượng giữ Mạt Nhi cô nương lại, có lẽ là vì
cảm thấy mới mẻ nên muốn dạy quy củ cho nàng, nhưng từ khi nàng vào ở
trong tẩm cung, vẫn luôn làm việc theo khuôn phép cũ, Hoàng Thượng còn
giữ người làm gì chứ? Hiện tại cũng đã qua nửa tháng rồi! Thái Thượng
Hoàng và Thái Hậu mấy ngày nay liên tiếp gửi thư tới truy hỏi lão nô,
còn lầm tưởng nàng là người trong lòng của Hoàng Thượng đấy!Hoàng Thượng bảo lão nô phải làm sao giải thích cho Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu
đây?"
"Người trong lòng gì chứ? Thái Thượng Hoàng và Thái hậu muốn ôm tôn tử đến nỗi muốn điên rồi! Hơn nữa, bọn họ có thể biết được chuyện này còn không
phải là do ngươi đi nói huyên thuyên!" Hiên Viên Sơ tâm tình không tốt
nhìn lão nhân đang khom lưng.
"Nô tài không dám. Là Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trước khi đi xa dặn dò nô tài nhất định phải gửi thư thông báo mọi chuyện của Hoàng Thượng, đặc
biệt là chuyện có liên quan tới nữ nhân, nô tài dĩ nhiên chỉ có cung
kính không bằng tuân mệnh. . . . . ."
"Được rồi! Được rồi! Trẫm tự có chừng mực." Hiên Viên Sơ mím môi, một bụng phiền não.