Hoàng Hải đi tới đi lui trong phòng, Địa Tạng ôm chầm cậu từ phía sau, khẽ liếm vành tai: “Sao thế?”
“Đợi lát Lục Lộ đến, chắc chắn sẽ xử đẹp em.” Hoàng Hải dựa vào lồng ngực lớn của gã, sầu muộn ngẩng đầu lên, “Ca, hay là anh dẫn em sang nước Mĩ đi, chúng ta bỏ trốn.”
Địa Tạng bị cậu chọc cười, dùng chóp mũi cọ chóp mũi của cậu: “Thằng bé kia trông rất hiền mà, em sợ em ấy à?”
“Hiền cái quần què á.” Hoàng Hải rặt một bộ đau khổ uất hận, “Nó cứ bắt nạt em suốt, gắt vcl luôn!”
Địa Tạng nhíu mày: “Em đã hẹn hò với tôi rồi, chắc em ấy không dám nữa đâu?”
“Không dám?” Hoàng Hải nhìn cửa chằm chằm, “Mỗi ngày nó chỉ quan tâm hai việc, gạ Doãn Lương, đánh đập em, bền lòng vững dạ.”
“Vậy thì đừng mở cửa cho em ấy là được rồi.” Địa Tạng ôm khư khư eo cậu, vô tư hôn lên tóc mái cậu: “Bộ em ấy dỡ cửa xuống được sao?”
Mặt Hoàng Hải như đưa đám: “Nó có chìa khóa…”
“Hoàng Hải.” Địa Tạng mất hứng, “Chúng ta đã quen nhau, người khác vẫn có chìa khóa của em, xem ra tôi không quản em nổi rồi.”
“Í phải ha, ca!” Hoàng Hải chợt nảy sáng kiến, quay người lột quần áo gã ra, “Chúng ta cởi đồ lên giường, đợi nó vào nhà phát hiện mình đang ịch ịch, cũng không tiện mặt dày mày dạn xông tới đánh em đâu nhỉ?”
Địa Tạng híp mắt xanh nhìn cậu, có một giây như vậy, gã nghi ngờ sâu sắc về ánh mắt chọn bạn trai của mình.
Hoàng Hải cởi sạch trơn tru, Địa Tạng quan sát từ trên xuống dưới, cảm thấy ánh mắt chọn người của mình vẫn xài được.
Gã đi sang phòng ngủ cùng Hoàng Hải, uể oải cởi đồ.
Hai người trèo lên giường, trùm chăn lại, Địa Tạng sờ xuống dưới, Hoàng Hải ứ cho: “Nè nè nè, diễn kịch, giả vờ thôi!”
Hơi thở Địa Tạng dần ồm ồm: “Em có thể nhịn được à?”
“Trai Tây các anh đúng là dễ kích động.” Hoàng Hải chọt ngực của gã, “Em cho anh dùng cặp vếu bự như vậy đè mình, chả phải cũng ngồi mà lòng không loạn đấy sao?”
Địa Tạng chả hề thành thật: “Để tôi sờ thử, xem đã ướt hay chưa…”
Đột nhiên có người gõ cửa, cốc cốc, Hoàng Hải rúc vào lồng ngực Địa Tạng theo bản năng, cửa nhanh chóng được mở, tiếng bước chân vang lên, lần lượt lùng soát mọi ngõ ngách, đá văng cửa phòng ngủ, Doãn Lương cõng Lục Lộ xông vào.
Hoàng Hải bắt đầu diễn ngay tắp lự: “Ứ —— Oppa ——”
Địa Tạng và Doãn Lương mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lục Lộ nom đã chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần:”Đủ rồi Hoàng Hải, gạt ai vậy, giọng còn không khàn, bước xuống cho anh mau!”
Hoàng Hải lập tức im bặt, lén lút dùng cùi chỏ thúc Địa Tạng, thời khắc mấu chốt, phải đẩy bạn trai lên trước, Địa Tạng bất đắc dĩ buộc tóc mình lại: “Lục Lộ, xem như nể tình tụi anh cho em mượn chiếc xe bán bánh, xí xóa đi.”
“Mượn?” Lục Lộ trừng Hoàng Hải, “Nhóc Hải chỉ chuẩn bị giúp em thôi, nó là minh chứng tình yêu của em và Doãn Lương, hai ngày nữa em còn phải chuyển nó đến Dubai để xử lí chống phân hủy đây này.”
Nghe cậu nói vậy, Địa Tạng cũng không nhún nhường: “Rõ ràng chiếc xe đó là minh chứng tình yêu của anh và Hoàng Hải.” Gã trừng Doãn Lương, “Tiểu Lương?”
“Anh à…” Doãn Lương khó xử, Lục Lộ lập tức ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng rỉ vào tai hắn.
Hoàng Hải thấy thế, bèn lôi chăn lên che đầu, cũng thương lượng với Địa Tạng, hai bên nói thầm cả buổi trời, cuối cùng quyết định xong, xe cho Lục Lộ, nhưng lần này phải buông tha Hoàng Hải, bốn người ghi âm hết bằng chứng lại, Hoàng Hải mới dám xuống giường.
“Chắc đói cả rồi.” Cậu cầm khăn bọc gối che hông mình, hỏi Doãn Lương, “Cậu có thể phụ giúp một tay không?”
Doãn Lương thoáng sững sờ, nhìn Lục Lộ.
“Nhìn cậu ta làm gì.” Mắt Hoàng Hải trợn trắng, “Ngay cả cháo trắng cậu ta cũng méo biết làm.”
“Tớ muốn ăn thịt xào ớt xanh.” Lục Lộ trực tiếp gọi món.
Hoàng Hải ngoái đầu hỏi Địa Tạng: “Ca, anh muốn gì?”
“Thịt bò nấu lần trước cũng không tồi.”
“Thả xuống đi.” Hoàng Hải liếc nhìn Doãn Lương, “Trong hộc tủ có thuốc, cậu ta tự tìm được.”
Doãn Lương bèn cẩn thận từng li từng tí thả Lục Lộ xuống, theo Hoàng Hải xuống nhà bếp.
Vừa vo gạo, Hoàng Hải vừa hỏi: “Trình xoa mạt chượt của cậu tới đâu rồi?”
“Hả?” Doãn Lương nhíu mày.
“Anh Lục của chúng ta được mệnh danh là Tay Bốc Cừ Khôi trong giới con nhà giàu.” Hoàng Hải nhướn mày với hắn, “Cơm nước xong xuôi, chuẩn bị tinh thần xoa bài tám vòng đi.”
Bạn trai nghiện cờ bạc nặng như vậy, khóe miệng Doãn Lương có chút run rẩy: “Cậu, cậu ấy còn sở thích nào nữa không?”
Hoàng Hải khẽ cười một tiếng: “Quá nhiều là đằng khác…”
Doãn Lương đang rửa rau thoáng dừng tay lại, cảm giác con đường yêu đương của mình vẫn còn gánh nặng đường xa lắm.
Chính văn hoàn