Lục Lộ chậm rãi chớp chớp mắt, nói: “Không…”
Lông mày Doãn Lương lập tức nhíu lại, rất đáng sợ.
Lục Lộ vờ trưng dáng vẻ sợ sệt, giống như nai con mà lui về phía sau một bước.
Doãn Lương bắt được cánh tay cậu: “Hai người… Sao có thể không mang chứ!”
Lục Lộ ngây ngốc nhìn hắn: “Chỉ hôn, hôn môi… Cũng cần mang cái đó hở?”
Nói xong, ánh mắt cậu rơi xuống bờ môi Doãn Lương.
Phút chốc, sống lưng như bị điện giật, từ trái tim đến eo hông, Doãn Lương nuốt ngụm nước bọt: “Chỉ hôn… Các cậu chỉ… Hôn?”
“Ừm, ở phía sau lớp học.” Lục Lộ đỏ mặt, chẳng dám nhìn hắn, “Cậu ta nói muốn…”
Doãn Lương thấy cậu khẽ rũ đầu xuống, lộ ra xoáy tóc đáng yêu.
“Mấy lần?” Doãn Lương hỏi.
Rõ là được voi đòi tiên, đã biết họ không có làm, vẫn chưa chịu thỏa mãn, lại muốn biết đôi môi mềm ướt kia bị Hoàng Hải chạm vào mấy lần, tốt nhất chỉ nên một lần, tốt nhất lướt qua liền thôi…
“A?” Lục Lộ ngẩng mặt lên, cực kì mưu trí, hơi hé miệng ra, để đầu lưỡi nằm trên lợi, thoắt ẩn thoắt hiện.
Doãn Lương lập tức mắc câu ngay, lỗ mãng quan sát cái thứ ẩm ướt phấn hồng kia.
“Không nhớ rõ…”
Doãn Lương nhíu mày.
“Cậu sao vậy… Chắc mới một lần?” Lục Lộ nhẹ giọng hỏi, “Tính một lần hôn môi bình thường, hay là…”
“Đủ rồi!” Doãn Lương đột nhiên rống.
Lục Lộ thích nhất dáng vẻ này của hắn, ghen đến bực bội, không thể kìm nén nổi tính khí, trong đôi mắt hung dữ bặm trợn như thể có sao trời bị vỡ vụn, xen lẫn cơn giận, khiến cả người nóng hừng hực.
Tuổi trẻ xúc động, giữa hạ oi bức.
“Nè, bán cái bánh rán!” Có khách tới mua, là một bác gái đẩy xe đạp.
Lục Lộ lạt mềm buộc chặt giãy khỏi người Doãn Lương, đi bật bếp, đổ ít bột vào chảo, cái tay cầm xẻng có chút vụng về, đang lo lắng, một bàn tay lớn chợt nắm đè lên, lồng ngực nóng hổi dán chặt sau lưng.
Doãn Lương đổ mồ hôi, vì vừa mới chạy xong, Lục Lộ ở trong ngực hắn ngoái đầu lại, thụ sủng nhược kinh mím môi.
Doãn Lương chẳng hề nói gì.
Lục Lộ si ngốc nhìn hắn.
“Có muốn hành băm không?” Doãn Lương hỏi.
Hơi nóng phả trên lỗ tai Lục Lộ.
“Có muốn rau thơm không?”
Lục Lộ run nhè nhẹ.
“Cái kia…” Đôi má bác gái mua bánh đỏ chót nhìn chằm chằm hai người họ, lén lút giơ điện thoại di động lên.
Lục Lộ cảm thấy bà muốn chụp ảnh, nắm bả vai khẽ đẩy Doãn Lương, để hắn tránh xa một chút.
Đúng lúc đè trúng ngực của Doãn Lương, chỗ ấy dường như sắp hỏng mất, hơi tê dại, loạn nhịp mất kiểm soát.
Lục Lộ bọc bánh rán lại, rất ngượng ngùng hỏi: “Biển số xe… Là được làm riêng sao?”
Doãn Lương sững sờ: “Không phải.” Hắn vội bào chữa, “Dĩ nhiên không phải.”
Nhưng cũng chẳng nói rõ nguồn gốc thật là từ đâu.
Lục Lộ thu tiền, cất vào trong tạp dề nhỏ, bác gái kia kích động hỏi: “Mấy chàng trai ới, ngày nào các cậu cũng bán bánh rán ở đây sao.”
Lục Lộ ngoái đầu nhìn Doãn Lương.
“Đúng.” Tên kia mặt lạnh lùng, trả lời thay cậu.