Chuyện nhà anh đã giải quyết xong. Tiếp theo là đến nhà cô. Tuy nhiên để có thể thuận lợi về quê tất nhiên phải xin nghỉ phép. Mà muốn xin nghỉ phép phải thông qua Trần Kha Nghị. Nhưng anh vừa mới trốn việc một tuần bây giờ lại nghỉ nữa.
Mặc kệ muốn lấy vợ thì phải mặt dày.
“Tổng Giám Đốc buổi sáng tốt lành!” Phạm Tích Nhân một mặt tươi cười xông vào văn phòng Trần Kha Nghị.
“Gần mười một giờ rồi!” Bây giờ Phạm Tích Nhân mới xuất hiện ở công ty. Chưa trừ lương đã may lắm rồi còn chạy đến thông báo với anh.
“Tổng Giám Đốc buổi trưa vui vẻ!” Nét cười vẫn không hạ xuống, Phạm Tích Nhân tỉnh bơ sửa lại lời nói. Nhìn lại đồng hồ đúng là trưa thật.
“Tốt hơn cậu lo về giải quyết công việc đi.”
“Tôi có chuyện...”
Phạm Tích Nhân chưa nói hết câu đã bị Trần Kha Nghị cắt ngang: “Không được!”
“Tôi còn chưa nói hết mà.” Phạm Tích Nhân mất hứng nói. Anh đang chuẩn bị tinh thần để mở lời, thật là cụt hứng.
“Lời cậu nói ra chẳng có gì tốt đẹp hết!” Khi bước vào nhìn thái độ của Phạm Tích Nhân anh đã đoán ra được rồi. Chắc là lại xin xỏ gì đó hoặc nhờ vả. Mỗi lần mặt cậu ấy như vậy là y như lời anh đoán cho mà xem. Không sai được đâu.
Phạm Tích Nhân kéo ghế ngồi xuống. Thay đổi chiến thuật: “Kha Nghị, hồi nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau. Đi học cùng lớp, bây giờ còn làm việc chung một công ty. Tôi rất muốn mối quan hệ chúng ta phát triển xa hơn nữa. Không ngờ ông trời cũng động lòng mà cho chúng ta trở thành người thân thật.”
Phạm Tích Nhân chớp mắt như kể một câu chuyện tình cảm tràn ngập. Cuối cùng anh cong môi, nắm lấy cánh tay của Trần Kha Nghị: “Cho nên anh rể à, cho em trai xin nghỉ phép ba ngày về quê hỏi vợ đi.”
Trần Kha Nghị chán ghét rút tay về: “Ai là anh của cậu?” Nhận người thân cũng nhanh thật. Còn chưa biết ba mẹ Anh Thu có chấp nhận hay không nữa mà.
“Kỳ Vân là chị của Anh Thu, cho nên cậu chính là anh của tôi rồi.” Phạm Tích Nhân bám chặt cánh tay của Trần Kha Nghị không buông liên tục gọi: “Anh à...!”
Không ngờ có ngày mối quan hệ giữa anh và Kha Nghị lại tiến lên một tâm cao mới. Mà “hậu phương” của anh vô cùng vững chắc, có thể nhờ vả chị họ Kỳ Vân để đối phó với anh sếp khó tính này rồi. Anh Thu đúng là phúc tinh của anh.
Thấy Trần Kha Nghị vẫn không biến sắc ngồi không động đậy. Phạm Tích Nhân nói tiếp: “Cảm ơn anh rể đã đồng ý!” Vừa dứt lời Phạm Tích Nhân đã như một cơn gió biến mất sau cánh cửa. Không chạy nhanh nhất định tiếp theo sẽ được nghe thêm những lời đắng cay.
Ba mươi sáu kế chuồng là thượng sách. Kế này là anh học hỏi từ Anh Thu. Không ngờ hiệu quả như vậy. Hèn gì bà xã nhà anh lúc nào cũng áp dụng chiêu thức này với anh.
Đợi Anh Thu thông báo sơ tình hình cho ba mẹ cô biết rằng cô sẽ dẫn bạn trai về ra mắt. Chuẩn bị ít đồ anh và cô lập tức xuất phát.
Chuyện quan trọng tốt nhất để gặp mặt phụ huynh rồi nói rõ.
Khoảng cách từ thành phố Z đến thành phố V hơn bốn tiếng đi xe. Lúc đầu họ định đi xe khách. Nhưng anh lại không yên tâm để cô chen chúc trên xe đông người như vậy cho nên quyết định tự lái xe về. Thật ra anh chưa từng đến thành phố V lần nào, nhưng bây giờ có bản đồ chỉ đường. Cứ đi theo hướng dẫn sẽ không đến nổi bị lạc đường đâu.
Anh Thu đã kể cho anh nghe về gia đình cô không dễ như nhà anh vừa nói chuyện mang thai ra là cả nhà chấp nhận liền. Hiện tại trông cô khá lo lắng còn hơn lần về gặp mẹ anh nữa.
“Em có cần nghĩ một lát rồi đi tiếp không?”
Anh Thu lắc đầu: “Em không sao?”
Phạm Tích Nhân tấp xe vào lê, anh vặn chai nước rồi đưa qua cho cô: “Em uống một chút đi.”
Đợi Anh Thu uống xong, anh vòng qua ôm cô vào lòng: “Em yên tâm mọi chuyện đã có anh gánh vác. Dù ba mẹ em có đánh mắng anh nhất định sẽ không đi. Khi nào xin phép cưới em về bằng được mới thôi.”
“Cái anh này!” Chưa gì mà đã nói mấy lời xui xẻo ba mẹ cô không đồng ý rồi.
“Đẹp trai lại quá chu đáo yêu anh hơn đúng không?”
Đúng là tự mãn!
...
Thành phố V không giống như thành phố Z có những tòa nhà cao chọc trời hay giao thông lúc nào cũng đông đúc mà là những ngôi nhà cấp bốn bình thường. Chỉ ở trung tâm những ngôi nhà mặt tiền mới xây cao để kinh doanh mà thôi. Đa số khu dân cư nhà nào cũng có khoản sân rộng phía trước trồng cây cảnh. Xa xa mới có vài căn biệt thự nghỉ dưỡng.
Phạm Tích Nhân đi theo hướng Anh Thu chỉ rẻ vào một con đường đổ bê tông bên tay phải, càng vào sâu bên trong càng thấy yên tĩnh không ồn ào xô bồ một chút nào. Thì ra nơi cô sống là như vậy.
“Kia là nhà Kỳ Vân.”
Phạm Tích Nhân nhìn theo quan sát ngôi nhà trước mặt. Chưa kịp nhìn bao lâu Anh Thu đã tiếp tục thốt lên.
“Anh dừng lại tới nhà em rồi.”
Phạm Tích Nhân “ồ” lên một tiếng. Thì ra là gần nhau như vậy. Cách xây dựng cũng không khác mấy ngôi nhà xung quanh là bao. Đằng sau cánh cổng là một khoản sân rộng. Khác với nhà anh trồng rất nhiều loại hoa thì nhà cô như một khu vườn nhỏ đầy rau xanh.
Phạm Tích Nhân nắm cánh tay của Anh Thu: “Không có gì đâu, có anh ở đây rồi.” Anh liên tục vỗ về cô.
Nhận được tin con gái cùng bạn trai về ba mẹ cô đã ngồi đợi sẵn. Nghe tiếng mở cổng liền ra ngoài đón.
“Về rồi sao?” Bà Lê nắm lấy cánh tay con gái cười tươi. Còn ông Lê đứng một bên quan sát cậu trai trẻ trước mặt.
“Con chào chú. Con chào dì.”
Ông Lê gật đầu một cái: “Vào nhà đi!”
“Con mau lên phòng cất đồ đi.”
Anh Thu gật đầu rồi kéo vali đi. Phạm Tích Nhân cũng đi theo Anh Thu nhưng mới bước được vài bước liền bị ngăn lại.
“Cậu đứng lại.” Là tiếng của ông Lê.
Phạm Tích Nhân khó hiểu quay đầu lại nhìn. Ông Lê không vui nói tiếp: “Phòng con bé cậu lên làm gì?”
Phạm Tích Nhân hơi bất ngờ một chút, rất nhanh anh cười nhẹ nói: “Đồ nặng, Anh Thu là con gái cho nên để con xách phụ rồi sẽ lập tức trở lại.”
Bà Lê thấy tình hình hơi căng thẳng liền nói chen vào: “Ông nhìn xem nặng như vậy còn bắt con bé đi một mình.”
Ông Lê nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.
Mà Phạm Tích Nhân cũng rất hiểu ý làm xong việc liền bước xuống lầu.
Ba mẹ Anh Thu ngồi đợi sẵn. Hai ông bà hỏi vài chuyện như tên tuổi, gia đình mối quan hệ, hai đứa quen nhau bao lâu... Sau khi thu nhập được khá nhiều thông tin cả hai mới ngừng hỏi.
Sở dĩ lúc đầu ông tỏ thái độ như vậy bởi ông biết Phạm Tích Nhân xuất thân từ gia đình hào môn. Ông muốn xem cậu ấy có phải là kiểu công tử ăn chơi hay không. Nhưng vừa rồi xem ra rất hiểu chuyện. Ăn nói cũng rất lịch sự. Hy vọng ông là ông lo quá xa.
Đợi ba mẹ vợ không còn hỏi nữa bây giờ đến lượt Phạm Tích Nhân. Anh đứng dậy nghiêm túc nói: “Thưa chú và dì con muốn xin phép chú dì cho con được phép cưới với Anh Thu.”
Ông Lê đang uống nước liền sặc nhẹ. Ông biết Phạm Tích Nhân sẽ xin phép chuyện hai đứa quen nhau nhưng không ngờ cậu ấy mở miệng ra lại là xin cưới con bé. Cái này còn nhanh hơn đi tàu lượn siêu tốc rồi.
“Tôi đồng ý cho hai đứa tìm hiểu nhau. Còn cưới hỏi thì không được. Đã quen nhau bao lâu đâu mà nghĩ đến chuyện đó.” Ông Lê tỏ thái độ hoàn toàn rõ ràng. Ông hài lòng về Phạm Tích Nhân nhưng không có nghĩa hoàn toàn yên tâm. Phải đợi một thời gian quan sát thêm. Vội cái gì chứ!
Anh Thu một bên níu cánh tay Phạm Tích Nhân, tỏ ý anh đừng nói nữa.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
“Để con dọn phụ mẹ!”
Thật ra giờ này ăn cơm có hơi sớm nhưng không phải trên bàn ăn dễ nói chuyện hơn sao. Nhìn xem chồng bà mi tâm nhíu lại chẳng dãn ra nổi kìa. Cậu ấy nhìn quá được đi còn không vừa ý cái gì không biết?
“Anh Thu trứng hấp thịt con thích. Mẹ đặc biệt làm cho con đó ăn đi.” Bà Lê sắn một muống lớn trứng bỏ vào chén con gái rồi nhìn Phạm Tích Nhân: “Cậu Phạm cứ tự nhiên nha!”
“Cảm ơn dì.”
Anh Thu vui vẻ cho trứng vào miệng nhưng cái mùi này khiến cô buồn nôn. Cô cố gắng kiềm chế nuốt vào bụng. Nhất định không thể mẹ nhận ra điều gì bất thường. Chuyện mang thai để thái độ gia đình cô thân thiện lên một chút rồi nói vẫn chưa muộn. Cô và anh ở lại đây tận ba ngày mà.
Ông Lê tuy nghiêm nghị nhưng cũng rất quan tâm con gái. Không để thua kém vợ, ông gắp cho Anh Thu một khoanh khổ qua dồn thịt.
Phạm Tích Nhân nhìn Anh Thu muốn ăn liền nôn nóng nói lớn: “Em không được ăn khổ qua.”
Lập tức thái độ của ba mẹ Anh Thu ngạc nhiên nhìn Phạm Tích Nhân. Nhất là ông Lê. Ông gắp thức ăn cho con gái cậu ấy tỏ thái độ cái gì.
“Dạ Anh Thu dạo nhạt miệng ăn khổ qua đắng sẽ làm mất vị giác.” Thực ra anh đọc được bà bầu ăn khổ qua sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Anh ấy nói đúng. Con quên mất.” Phạm Tích Nhân nói cô mới nhớ ra, chỉ là do ba gắp liền không để ý.
“Ba cũng ăn đi, cơm mẹ nấu là ngon nhất!”
Bữa cơm tiếp tục chưa được bao lâu mẹ Lê nhìn vào chén Anh Thu: “Sao vừa khen mẹ nấu ngon mà trứng trong chén còn nguyên vậy.” Món này con bé rất thích mà. Không những vậy mấy món khác ăn cũng không được bao nhiêu. Rất khác thường.
Đúng là Anh Thu rất thích. Nhưng cảm giác lúc này cứ tanh tanh rất khó chịu. Phạm Tích Nhân hiểu ý định gắp miếng trứng đi nhưng Anh Thu đã nhanh hơn cho hết vào miệng. Anh đã làm phật ý ba mẹ một lần bây giờ còn giành miếng trứng nhất định ba mẹ sẽ không hài lòng.
Vừa nuốt xong, cơn buồn nôn liền kéo đến, Anh Thu không thể chịu được nữa, đứng dậy chạy nhanh vào toilet. Phạm Tích Nhân cũng lo lắng đi theo cô. Khoảng tầm mười phút cả hai bước ra. Anh là người lên tiếng trước.
“Vốn dĩ định sau khi cả nhà ăn xong con sẽ nói. Nhưng xem ra để mọi người khỏi lo lắng con sẽ nói luôn bây giờ. Em ấy bị buồn nôn là do mang thai. Lần này con về đây muốn xin phép chú dì cho con được hỏi cưới Anh Thu.”
Ông Lê trầm mặc giây lát, đầu hơi cúi xuống không rõ cảm xúc lúc này là gì, giọng nói có phần nặng nề: “Mấy tháng rồi?”
“Dạ hơn ba tháng.”
“Rầm” Ông Lê vỗ mạnh xuống bàn. Xem ra tức giận không hề nhẹ.
“Ba cho con đi học đàng hoàng để con làm ra cái chuyện này sao?” Ánh mắt tràn ngập lửa giận, khuôn mặt cũng đỏ lên. Nói xong lồng ngực ông cũng lên xuống phập phồng.
Anh Thu lần đầu tiên thấy ba tức giận như vậy, cô hoảng sợ không nhẹ, hai mắt đỏ lên, môi run run: “Con xin lỗi.”
Phạm Tích Nhân đứng che chắn trước mặt Anh Thu: “Không lỗi là do con.”
“Ông à chuyện đã lỡ rồi, đừng nóng lại lên tăng xông bây giờ.” Bà Lê vuốt ngực cho chồng, bắt đầu bối rối. Thông tin quá đột ngột ngay cả bà còn tiếp nhận không nổi.
Ông Lê trừng mắt nhìn vợ. Sau đó lại nhìn Phạm Tích Nhân: “Tôi chưa hỏi cậu. Chuyện nhà tôi tự tôi giải quyết mời cậu về cho.”
“Nhưng mà chú ơi...”
“Ba...”
“Con lên phòng, mời cậu về.”
Anh Thu sắp khóc đến nơi. Cô biết tính ba cô hơi cổ hữu mà chuyện này quá sức chịu đựng của ông ấy. Đành nhỏ tiếng nói với Phạm Tích Nhân bảo anh tìm khách sạn nào đó nghỉ trước đợi ba cô nguôi giận hãy quay lại nói chuyện.
Phạm Tích Nhân sợ cô lo nên gật đầu một cái: “Xin lỗi chú dì. Con sẽ ở bên ngoài đợi đến khi nào hai người chịu nghe con nói thì thôi.” Anh quay sang nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên anh không đi khỏi mà quỳ trước sân nhà cô chờ đợi. Đây là lần đầu anh là loại chuyện này hơn nữa bên ngoài còn có người qua lại nhòm ngó. Nhưng anh không hề thấy mất mặt. Vì vợ vì con chịu một chút cũng chẳng sao. Chỉ là anh lo cho cô.
“Bà ra đóng cửa.” Bà Lê đành nghe theo đi ra ngoài nhìn thấy Phạm Tích Nhân liền giật mình: “Tại sao cậu còn chưa đi?”
“Con đã nói sẽ đợi chú dì chịu nghe con nói thì thôi.”
Bà Lê nhìn Phạm Tích Nhân đang quỳ, không biết làm sao. Đúng là bà cũng tức giận nhưng cậu ấy làm vậy trước nhà, bà vô cùng khó xử lại thương con gái cho nên đành khuyên một tiếng: “Ông ấy đang giận, cậu ở đây không có kết quả đâu. Chi bằng mai quay lại.”
Bà nhìn ra được hai đứa có tình cảm với nhau. Chỉ là con gái có thai không đúng thời điểm.
Tại sao mới vui vẻ được một chút mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ. Hai đứa này cũng thật là...
“Nhờ dì nói với chú con sẽ ở đây đợi.” Anh kiên quyết, hơn nữa Anh Thu ở đây anh không đi đâu hết.
Bà Lê thở dài quay vào trong nhà: “Ông à, cậu ấy quỳ ở ngoài đợi ông, tôi thấy...”
“Tôi không bảo cậu ta quỳ.”
Một bên cứng rắn một bên cố chấp chẳng ai thua ai. Biết làm sao bây giờ.
Anh Thu nghe mẹ nói xong liền nôn nóng muốn ra ngoài. Nhưng vừa nhấc chân ba cô đã nhận ra ý đồ của cô rồi.
“Ai cho phép con ra đó. Lên phòng.”
Bà Lê kéo con gái đi. Đầu tiên phải hỏi rõ ràng mọi chuyện bà mới tìm cách giúp được.
Từng giây trôi qua lòng Anh Thu như có lửa đốt. Cô đã kể với mẹ chỉ là nói mấy chuyện chính mà thôi. Mẹ cô cũng đã dịu xuống, đồng ý đi khuyên ba nhưng không ăn thua. Đến lượt cô cắn răng trực tiếp xin phép ba cũng chẳng ít gì. Mà anh ấy đang quỳ ở ngoài cũng mấy tiếng rồi. Đi đường xa chưa kịp nghỉ ngơi, cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu còn phải ở bên ngoài hứng gió lạnh.
Nhưng ba cô đã nói: “Một khi bước ra cánh cửa này thì đừng trở về.”
Cô hoàn toàn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Đã nói hết lời rồi, bây giờ phải làm sao để ba nguôi giận.
Bên ngoài sân.
Phạm Tích Nhân nhìn cánh cửa đóng chặt kia không rời mắt. Anh hy vọng nó sẽ mở ra nhưng anh đáp lại anh lại là sự vô vọng. Anh không sợ phải quỳ ở đây tới sáng, anh chỉ đang lo cho Anh Thu bị ba mẹ làm khó.
Thật ra anh có thể trực tiếp xông vào kéo cô đi. Nhưng anh biết cô sẽ không muốn ba mẹ đau lòng. Vì vậy có chịu đựng bao lâu nữa anh cũng sẽ chấp nhận để đường đường chính chính rước cô về nhà...
Trời đã sụp tối, bên ngoài đường ánh đèn vàng mờ ảo, mà trước mặt anh là một khoảng không đen thui chỉ có tiếng mấy côn trùng trong đêm tối đang tranh nhau kêu không ngừng mà thôi.
“Tách” Ánh sáng đèn flash đột ngột chớp sáng làm anh chói mắt vội lấy tay che lại. Đến khi thích ứng được anh liền mở mắt ra.
Trước mặt anh là một người đàn ông cao lớn, nhìn chằm chằm vào màn hình khóe môi cong lên trông rất vui vẻ.
“Tại sao cậu ở đây?”
“Tôi về quê vợ tôi có vấn đề gì sao?” Đúng như Trần Kha Nghị suy đoán, Phạm Tích Nhân muốn qua được cửa ải này thật không dễ dàng.
Về quê Kỳ Vân hay là muốn chạy đến đây xem anh chật vật.
Phạm Tích Nhân trừng mắt chỉ tay vào điện thoại: “Còn nữa cậu vừa rồi làm gì?”
Trần Kha Nghị giơ tấm hình anh vừa chụp được vô cùng sắc nét, ánh sáng cực mạnh làm nổi bật con người đang quỳ dưới đất kia.
“À lưu lại cho anh em cùng xem.”
Phạm Tích Nhân nghiến răng: “Trần Kha Nghị... Cậu...!” Nếu không phải đang có việc quan trọng anh nhất định sẽ đứng dậy cho cậu ấy một trận.
Đúng là bạn với chả bè!
Trần Kha Nghị cười lớn, sau đó đút điện thoại vào túi quần. Vỗ vai Phạm Tích Nhân một cái: “Chúc cậu may mắn.” Nói xong liền bỏ mặc người đang hận không thể đứng lên bóp cổ anh mà đi vào nhà Anh Thu.
Đến trước cửa Trần Kha Nghị cố ý quay lại nhìn Phạm Tích Nhân một cái: “À, muốn vào cùng không? Mà chắc không được rồi.” Anh tặc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối. Lâu lâu mới được xem cảnh này đúng là thú vị.
Nhìn ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, cánh cửa một lần đóng chặt lại Phạm Tích Nhân thở dài. Anh chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này. Chỉ còn cách ở đây chờ thôi. Mà bây giờ anh không còn thấy nhàm chán nữa bởi vì anh bận nguyền rủa Trần Kha Nghị. Cậu ấy dám cười trên nổi đau của anh.
Đáng ghét!
Thời gian lại tiếp tục trôi đi. Trời bây giờ đã là một mảng tối đen, sương bắt đầu bao phủ. Anh cảm nhận được quần áo mình hơi ướt, có chút lạnh. Thời gian trôi qua nhưng chuyện của anh chẳng có tiến triển gì.
Cánh cửa nhà Anh Thu một lần mở ra. Anh cũng chẳng hy vọng gì nhiều, chắc là Trần Kha Nghị trò chuyện xong đi về mà thôi.
Tuy nhiên cánh cửa không phải là vội vàng đóng lại như lần trước. Trần Kha Nghị bước ra trước, theo sau là ba của Anh Thu. Trông họ khá vui vẻ, ba của Anh Thu còn cười với Trần Kha Nghị, thái độ hòa nhã làm anh thật sự ghen tị.
Trần Kha Nghị chào ông Lê rồi rời đi, đến trước mặt Phạm Tích Nhân dừng lại nói một câu: “Cậu nợ tôi một lần. Em vợ!” Rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cổng.
Khi Phạm Tích Nhân chưa kịp tiêu hóa lời nói vừa rồi thì ông Lê đã lên tiếng: “Cậu đứng lên đi vào nhà nói chuyện.”
Anh có nghe nhầm không? Cứ tưởng phải ở ngoài sân tới sáng, không ngờ ba cô lại đổi ý nhanh như vậy. Trần Kha Nghị vừa rời đi ông ấy liền bảo anh vào nhà. Không lẽ... Không chắn chắn Trần Kha Nghị đến đây để giúp anh. Mà lời cậu ấy nói “em vợ” đã xác định 100% điều anh suy nghĩ là đúng.
Thì ra là giúp anh mới chạy đến đây còn giả vờ châm chọc anh nữa. Đúng là bạn với chả bè chỉ được cái có thể nhờ vả được lúc cần.
Trong lòng Phạm Tích Nhân đã vui mừng như có pháo hoa đang nổ không ngừng, nhưng bên ngoài vẫn phải kiềm chế cảm xúc theo ba Lê vào nhà.
Chẳng biết Trần Kha Nghị đã nói những gì nhưng thái độ của ba Lê không còn gay gắt nữa. Thay đổi rất nhiều. Tuy không quá thân thiện nhưng cũng không phản đối. Như vậy là tốt lắm rồi. Thì ra là Trần Kha Nghị kể vài chuyện, tâm sự vài câu sau đó dùng thân phận là giáo sư đảm bảo cho anh lại có công dụng làm người ta tin tưởng như vậy. Không biết anh có nên đổi nghề không đây?
...
Sau cơn mưa trời lại sáng. Mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp. Ba ngày ở nhà Anh Thu Phạm Tích Nhân đã lấy lòng được phụ huynh. Hơn nữa họ cũng rất an tâm mà giao con gái cho anh. Có một điều bất ngờ nữa là vào ngày cuối ba mẹ anh đột nhiên xuất hiện giống Trần Kha Nghị vậy.
Vốn mọi chuyện đã trở nên dễ dàng, nay lại có người lớn nhà anh giúp sức, chẳng mấy chốc đã gắn kết được tình thông gia. Còn nhân cơ hội này bàn luôn chuyện kết hôn.
Bởi vì bụng bầu Anh Thu cũng đã nhô lên, cô lại hay mệt cho nên tiệc cưới hai nhà quyết định tổ chức sớm một chút, cũng không làm lớn, mời người thân làm đơn giản tránh cho Anh Thu đi tiếp khách nhiều.
Anh muốn cho cô một hôn lễ thế kỹ, ít nhất cũng phải như đám cưới của Trần Kha Nghị hoành tráng như vậy nhưng đành đổi sang phương án mà ba mẹ đưa ra.
Không lâu sau hôn lễ đã diễn ra. Tiệc cưới được tổ chức, khách mời là những người thân thiết. Tuy không nhiều người tham dự nhưng đám cưới không vì vậy mà sơ sài chút nào. Được tổ chức ở một nhà hàng đẳng cấp, trang trí bằng hoa hướng dương tràn ngập màu vàng. Đây là màu Anh Thu thích hoa hướng dương lại tượng trưng cho sự mạnh mẽ trong tình yêu của họ, còn có cả sự ấm áp sâu sắc mà anh dành cho cô nữa.
Phạm Tích Nhân nắm tay Anh Thu vào lễ đường. Hôm nay cô thật đẹp, vẻ đẹp kiêu kì, quật cường làm xao xuyến trái tim anh. Chẳng biết anh bị cô hấp dẫn từ bao giờ, anh chỉ biết rằng anh sẽ dùng tình yêu này che chở cô đến suốt cuộc đời.