Phạm Tích Nhân cởi áo khoác trên người mình xuống phủ lên người Anh Thu sau đó đưa cô ra ngoài. Anh Thu vẫn còn hoảng sợ, cô bám dính Phạm Tích Nhân không rời nửa nước, anh cứ như cái phao cứu mạng trong lúc cô lênh đênh giữa biển lớn mênh mông không thấy bến bờ.
“Anh đi đâu vậy?” Hướng thang bộ bên kia mà. Anh Thu bám theo sát Phạm Tích Nhân, nhỏ giọng hỏi.
“Lấy túi xách cho cô, đợi ở đây đi tôi quay lại liền.” Anh tỏ ý muốn cô buông ra để anh đi vào trong.
Anh Thu lắc đầu mãnh liệt, tay càng thêm sức nắm chặt áo Phạm Tích Nhân: “Cho tôi theo với.” Vừa bị nhốt cô không muốn tiếp tục đứng đây một mình đâu.
Phạm Tích Nhân nhìn Anh Thu thở dài, không ngờ cô nhát gan như vậy. Lúc nắm râu mấy con gián cô vẫn tỉnh bơ mà cười, làm anh cho rằng cô chẳng sợ thứ gì trên đời. Hay nói cách khác cô cứ như đàn ông vậy. Nhưng giờ đây anh biết mình sai rồi, cô cũng có khía cạnh yếu đuối, chỉ là anh chưa từng nhìn thấy mà thôi.
Chuyện này lỗi cũng có một phần do anh mà ra, là anh suy nghĩ không chu đáo hại cô kẹt trong toilet lâu đến vậy. Anh không ngăn cản, mặc cô kéo góc áo của mình không còn hình dạng gì, thả bước đi thật chậm xác định cô vẫn theo kịp, đi vào văn vòng lấy túi xách sau đó nhanh chóng ra ngoài. Theo hướng thang bộ đi xuống phía dưới.
“Tôi đưa cô về.” Phạm Tích Nhân mở cửa xe nói.
“Cảm ơn anh!” Anh Thu không từ chối, lúc này cô rất cần có người bên cạnh. Lu Lu ngoan ngoãn nhường ghế phụ cho Anh Thu còn nó ngồi phía sau.
Về đến nhà, Anh Thu tay vẫn còn run không cách nào tra chìa khoá vào ổ được, Phạm Tích Nhân nhíu mày, giật lấy chìa khoá: “Để tôi.” Rất nhanh chỉ tốn vài giây anh đã mở được cửa.
Lu Lu là người phấn khích nhất, nó sủa: “Gâu gâu!” Là người đầu tiên chạy nhanh vào bên trong rất tự nhiên như nhà của nó vậy. Tiếp theo là Anh Thu, cô lần mò công tắc điện bật lên. Mà Phạm Tích Nhân là người cuối cùng cũng tự nhiên không kém, thoải mái bước vào, Lu Lu cũng đã vào hà cớ gì anh phải đứng bên ngoài. Vào xem một lúc rồi về cũng không muộn.
Anh Thu thấy Phạm Tích Nhân bước vào nhà, có chút ngượng ngùng nhưng cũng không ngăn cản, anh ta đã cứu cô miễn cưỡng xem là ân nhân cứu mạng, không cần quá đề phòng. Vì tâm trạng không tốt nếu không cô đã không mất lịch sự đến nổi ngồi im không mời khách được một ly nước.
“Phòng bếp ở đâu?” Phạm Tích Nhân thản nhiên hỏi. Anh chợt nhớ đến cái hôm cô đến nhà anh, cũng hỏi rằng: “Bếp ở đâu?” Không ngờ hôm nay anh đến nhà cô cũng lặp lại câu nói này một lần nữa.
“Hả?” Anh Thu bất ngờ hỏi lại nhưng tay không tự chủ đã chỉ về một hướng.
Phạm Tích Nhân gật đầu hài lòng, anh đi vào bếp, mở tủ lạnh quan sát, kéo vài hộc tủ ra nhìn, vẫn may có thứ anh cần tìm, anh lấy một củ gừng rửa sạch, cắt lát mỏng thả vào nồi nước đun sôi, sau đó cho ra tách, thêm chút mật ong khuấy đều. Một loạt động tác thành thục diễn ra vô cùng nhanh chóng. Tuy anh không biết nấu ăn, gừng cắt không đều tay lát dày lát mỏng nhưng cũng không quá vụng về đến nỗi những loại đồ uống sơ cấp này cũng không biết nấu.
Mấy thứ này không làm khó được anh.
Anh Thu vẫn ngồi trên ghế cố gắng hít thật sâu bình tâm, nhưng chỉ giảm được một ít, đến giờ cô vẫn không tin được mình đã bình an về đến nhà.
“Uống đi!” Phạm Tích Nhân đưa cốc trà ra trước mặt Anh Thu, nhìn thấy cô gái này vẫn không có phản ứng cứ chăm chăm nhìn anh: “Là trà gừng, ấm người, giảm căng thẳng.”
Anh Thu bị giật mình, cô lắp bắp nói: “Cảm ơn!”
Thì ra Phạm Tích Nhân vào bếp làm trà gừng cho cô, có chút không tin được. Cô vội nhận lấy, bưng bằng hai tay, cảm giác ấm nóng truyền đến, trong lòng theo đó mà ấm lên. Cô kê lên miệng hổi vài hơi, làn khói trắng mờ ảo bay lên, nhìn xuyên qua lại thấy gương mặt ôn nhu của một người nhìn cô thật dịu dàng.
Nhất định là hoa mắt rồi. Đợi khi hơi nước bay hết cô nhìn lại một lần nữa, vẫn bình thường mà.
Anh Thu lắc đầu, cô uống một hớp. Đúng như Phạm Tích Nhân nói, rất có tác dụng, cơ thể liền cảm thấy dễ chịu không ít.
Không biết Phạm Tích Nhân ngồi xuống nhìn cô lúc nào, thấy cô ngẩng lên, anh mất tự nhiên ho nhẹ gọi: “Lu Lu lại đây.” Đợi khi Lu Lu lại gần, anh xoa đầu nó nói: “Về thôi!” Nhìn thấy Anh Thu đã an toàn, anh cũng nên ra về để cô nghỉ ngơi.
Phạm Tích Nhân dắt Lu Lu đứng dậy, Anh Thu đặt cốc trà xuống bàn gấp gáp đứng bật dậy: “Đừng đi!” Cô nói như một phản xạ tự nhiên.
Động tác bước đi của Phạm Tích Nhân khựng lại, anh quay lại nhìn thẳng vào mắt Anh Thu: “Cô nói gì?”
Anh Thu cắn môi, cúi gầm mặt xuống, trong miệng lí nhí phát ra tiếng nhỏ xíu: “Anh có thể ở lại được không?”
Cho dù Anh Thu nói nhỏ nhưng Phạm Tích Nhân vẫn có thể nghe rõ mồn một từng chữ, cô muốn anh ở lại. Nếu không phải trong tình huống này, anh thật sự sẽ cho rằng Anh Thu đang cố ý câu dẫn anh.
“Tôi sợ!”
Anh Thu gấp gáp bổ sung cô sợ nói không rõ ý Phạm Tích Nhân sẽ hiểu lầm. Thật sự do có Phạm Tích Nhân bên cạnh nên cô mới bình tĩnh chống đỡ nổi, đợi khi anh đi rồi, một mình cô đối diện với bốn bức tường, hư hư thật thật, không biết là cô đang ở cái nơi đáng sợ kia hay là đang ở nhà nữa.
Vô cùng bất an!
Lần đầu tiên có một cô gái tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, thân là đàn ông anh phải ra dáng đàn ông che chở cho người ta chứ. Thật sự nhìn cô như vậy có đi về nhà anh chưa chắc an lòng. Huống hồ suy cho cùng cũng do anh mà ra.
Ở lại chẳng thiệt thòi gì, Phạm Tích Nhân rất sảng khoái đồng ý: “Được thôi, nể mặt cô bị kẹt trong công ty tôi, nên trọng trách Phó tổng đành hy sinh quan tâm nhân viên vậy.”
“Nhưng tối nay tôi ngủ ở đâu đây?” Anh sờ cằm suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Anh Thu.
Anh Thu mất tự nhiên, ăn nói không liền mạch: “Bên... Bên này!” Cô đi trước dẫn đường: “Đây là phòng anh trai tôi, tối nay anh ngủ tạm ở đây được không?” Thật sự cô không biết để Phạm Tích Nhân ở lại có phải lựa chọn sáng suốt không nữa. Mà thôi mặc kệ, dù sao cũng lỡ lời rồi. Tới đâu tính tới đó vậy!
Phạm Tích Nhân nén cười, anh chỉ mới nhìn cô đã khí huyết không thông, liền đỏ mặt. Nể tình hôm nay cô mệt mỏi, anh tạm tha không chọc cô nữa.
Thật ra anh cũng không kén chọn, đi theo Anh Thu vào trong. Cô mở tủ lấy ra một cái chăn mới để lên giường, rồi nhìn anh: “Ga giường tôi mới giặt hôm qua rất sạch sẽ.”
Phạm Tích Nhân đơn giản: “Ừm!” Một tiếng, không có ý kiến.
Lu Lu bên cạnh sủa: “Gâu Gâu!” Gây sự chú ý, còn nó ngủ ở đâu đây?
“Tối nay cho Lu Lu ngủ cạnh cô đi có nó bên cạnh chắc sẽ yên tâm hơn.” Anh Nhìn Lu Lu đưa ra ý kiến.
Đúng vậy! bây giờ cô không dám ngủ một mình, có Phạm Tích Nhân ở đây nhưng cũng cách một gian phòng, nói anh ngủ cùng phòng chẳng khác nào cô dẫn sói vào phòng tự tạo nguy hiểm cho mình. Bây giờ có Lu Lu thì tốt rồi, mà cô cũng không ghét bỏ gì khi ngủ cùng nó, ngược lại phải cảm ơn Lu Lu mới đúng.
Sắp xếp xong Anh Thu quay về phòng. Lu Lu phấn khích nhảy lên giường nằm sát Anh Thu, chủ nó đã phân phó tối nay bảo vệ Anh Thu tất nhiên nó phải làm cho thật tốt mới được ăn ngon.
Tuy mới đầu có chút chập chờn, nhưng nằm một hồi, toàn bộ cơ thể mệt mỏi, mắt trở nên nặng trĩu, Anh Thu dần dần tiến vào giấc ngủ.
Cô ngủ không sâu lắm, nhưng không đến nổi bị giật mình. Trời vừa mới sáng không lâu cô đã tỉnh dậy, Lu Lu nằm cạnh cô vẫn ngủ ngon lành. Đây là lần đầu tiên cô ngủ chung với thú cưng, còn là thú cưng của người khác.
Khi rửa mặt xong ra ngoài Anh Thu mới phát hiện Phạm Tích Nhân còn dậy sớm hơn cả cô. Anh ta đang dựa lưng vào ghế, một tay tao nhã nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, trông vô cùng thư thái. Có cảm giác như đây chính là nhà của anh ta chứ không phải nhà cô.
Nghe thấy tiếng động, Phạm Tích Nhân quay lại: “Dậy rồi sao?”
Anh Thu không đáp mà đi đến ghế ngồi xuống, cô chú ý có mấy hộp thức ăn được bày sẵn trên bàn, vẫn còn nóng: “Là anh mua hả?”
Nếu không phải anh chuẩn bị, cô tưởng là ai?
Phạm Tích Nhân cong môi: “Thế nào? Cảm thấy tôi rất chú đáo, là mẫu đàn ông lý tưởng đúng không?” Anh nhìn cô đầy ám muội, vẫn duy trì vẻ nét cười: “Cho nên rất cảm động, thích tôi rồi phải không?”
Anh Thu trừng mắt nhìn Phạm Tích Nhân, đúng là có chút cảm động, nhưng vì lời nói của anh ta đã sớm tiêu tan hết, cô lớn giọng: “Anh nằm mơ hả?” Mới sáng sớm đã bắt đầu hoang tưởng tân bốc bản thân mình rồi.
Nụ cười của anh càng trở nên nồng đậm: “Xem ra cô khôi phục rất tốt, đã có sức để mắng người.”
Có kiểu hỏi han nào đặc biệt hơn không? Muốn biết cô đã khoẻ chưa thì hỏi một câu là được, còn cố tình dùng lời nói trêu chọc cô.
Phạm Tích Nhân thấy Anh Thu bắt đầu khó chịu, anh không đùa nữa, mở hộp thức ăn ra, đẩy đến trước mặt cô: “Ăn đi còn đến công ty nữa.”
Anh Thu nhận lấy im lặng ăn thật nhanh. Đến khi cô chuẩn bị xong Phạm Tích Nhân cũng đã thay một bộ đồ mới, anh dắt Lu Lu đứng trước cửa đợi cô.
Anh Thu đi theo sau đặc biệt quan sát, hôm nay Phạm Tích Nhân rất khác lạ, đặc biệt vui vẻ. Cô lâu lâu lại lén nhìn anh ta một lần, trong lòng thấy vô cùng khó hiểu.
Phạm Tích Nhân cũng tinh ý nhận ra Anh Thu đang cố tình nhìn mình: “Cô không thắc mắc chuyện hôm qua?”
“Không phải là sự cố sao?” Anh Thu hỏi lại.
Đúng là đầu óc đơn giản: “Đến công ty sẽ cho cô xem một màn thú vị.”
Câu nói không đầu không đuôi của Phạm Tích Nhân làm cô chẳng hiểu gì.
“Là chuyện gì?”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Phạm Tích Nhân càng ngày càng khó hiểu. Anh ta đang có ý đồ gì đây?
Thấy Anh Thu vẫn chậm chậm, ánh mắt nhìn anh không rời: “Muốn biết là chuyện gì thú vị thì đưa điện thoại cho tôi.” Anh tỏ ra khó chịu lặp lại một lần nữa.
Phạm Tích Nhân nhận lấy điện thoại, bấm tắt nguồn rồi trả lại Anh Thu, không quên dặn dò: “Cấm mở lên!”
Anh Thu bĩu môi, cất điện thoại vào túi xách. Không hỏi thêm nữa. Cô biết có hỏi Phạm Tích Nhân cũng không giải thích. Không phải anh ta nói đến công ty sẽ rõ sao? Vậy thì cứ đợi thôi.
Cô cũng rất nóng lòng muốn biết là chuyện gì.
Trước chung cư đã có tài xế đợi sẵn. Phạm Tích Nhân đưa dây xích cho tài xế: “Đưa Lu Lu đến Pet Center rồi quay lại công ty, xe để tôi tự lái.”
Thú cưng nhà giàu đẳng cấp cũng thật khác, được chăm sóc chu đáo cứ như một đứa trẻ sáng gửi ở trường mẫu giáo chiều rước về vậy. Anh Thu cảm thán, cô cũng muốn làm thú cưng không lo không nghĩ!
Nhưng sự thật vẫn là phải “cày” thì mới có ăn! Cô theo Phạm Tích Nhân ngồi vào xe đến công ty.