Phạm Tích Nhân đi lại, ngồi xuống môi hơi cong lên: “Xin lỗi để cô đợi lâu rồi.”
Tuyết Dung xua tay: “Không sao ạ!” Giọng nói nghe rất êm.
Nhìn Tuyết Dung, anh vẫn nên lịch sự mà từ chối, không nên dùng biện pháp mạnh đã kích người ta. Đối với từng loại người sẽ có từng cách ứng phó cho phù hợp. Mà lý do quan trọng nhất là có người theo dõi, nên anh vẫn phải ngồi kéo dài thời gian một xíu, sau này có cớ để nói.
“Xin lỗi, hôm qua em có việc đột xuất phải dời lại thành hôm nay mới gặp, thật phiền cho anh.” Tuyết Dung ngập ngừng đầy áy náy. Một lần thất hẹn, một lần đến trễ, hình ảnh của cô chắc chắn trong mắt người ta bị giảm đi mấy phần rồi.
Len lén nhìn Phạm Tích Nhân, cô rất thích nha, vừa đẹp trai lại lịch sự, nhất định cô sẽ nắm chắc cơ hội này.
Chân mày Phạm Tích Nhân hơi nhướng lên, vẻ mặt chẳng chút cảm xúc. Thì ra là do cô gái này đổi ngày xem mắt, mẹ anh mới để cho anh yên ổn một ngày. Tất cả đều có nguyên do làm anh cứ tưởng bở tưởng được giải thoát rồi.
Cuộc gặp mặt lần này diễn ra bình thường hơn rất nhiều, không có đấu khẩu, tôi một câu anh một câu. Chỉ đơn giản hỏi thăm thông tin cơ bản, hết sức đơn giản đến mức cả người bức bối, bầu không khí này quá ngộp ngạt.
Tuyết Dung là giáo viên chuyên ngành tâm lý, nên giọng nói mới nhẹ nhàng như vậy, cả người mềm mại như nước, tuy hơi gầy nhưng thân hình cũng rất chuẩn. Duy nhất có đôi mắt không to, hút hồn như Tư Ly.
Phạm Tích Nhân thầm mắng mình một tiếng, tại sao anh lại so sánh với Tư Ly chứ. Cách so sánh này cũng thật khập khiễng. Một người dịu dàng như hoa một người hung hăng, cau có. Giống nhau cái gì chứ. So sánh cũng phải có nét tương đồng mới so sánh được. Anh đúng là điên rồi.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Phạm Tích Nhân lấy cớ đi ra ngoài. Hít chút không khí, sau đó sẽ vào từ chối luôn.
Anh đút tay vào túi quần, qua tấm gương phản chiếu lộ rõ thân hình người đàn ông đang ẩn nấp trong góc. Khóe môi nhếch lên tràn đầy ý vị. Đã diễn anh phải diễn cho tròn vai. Không thể bỏ dở giữa chừng.
Nhưng anh lại không biết rằng nảy giờ luôn có một ánh mắt khác nhìn anh chằm chằm. Tất nhiên không phải người đàn ông kia. Nhân cơ hội anh vừa rời khỏi, bóng dáng nhỏ bé nhanh chân xuất hiện trước mặt Tuyết Dung, ngó nghiêng xác nhận không có ai ở đây mới cười tươi vẫy tay chào Tuyết Dung.
“Xin chào!”
Tuyết Dung cảnh giác hỏi: “Cô là ai?” Cô gái trước mặt tầm tuổi cô, nét cười rất tươi, ăn mặc trông rất sành điệu.
Không phải là người yêu cũ, vợ hay đại loại như vậy đến đánh ghen đó chứ. Nghĩ đến đây trái tim Tuyết Dung khẽ run lên, nâng cao tinh thần cảnh giác. Nghe nói anh Tích Nhân còn độc thân, nhìn bề ngoài lại phong độ cô mới đến đây. Một khi cô gái đó chuẩn bị ra tay cô sẽ nhanh chân chạy thoát thân.
“Tôi là ai cô không cần quan tâm.” Anh Thu tự nhiên ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Có phải cô đến đây xem mặt, đối tượng là người đàn ông vừa đi ra tên Phạm Tích Nhân?” Nét mặt thần bí chờ đợi câu trả lời.
Tuyết Dung cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra, nặng nề gật đầu một cái, hai tay đặt dưới ghế vì căng thẳng mà đan chặt lại. Ngàn vạn lần đừng như cô suy đoán.
Anh Thu nhìn Tuyết Dung vẻ mặt đồng cảm, nói liền một mạch: “Tôi thấy cô hiền lành xinh đẹp, lại giống hoàn cảnh của tôi nên muốn khuyên cô một câu, người đàn ông đó không thể quen?”
“Tại sao?” Tuyết Dung càng mù mịt, ngơ ngác hỏi. Khi không lại có người chạy đến đây nói những lời kỳ quái, tất nhiên trong đầu sẽ đặt một dấu chấm hỏi lớn.
“Trước cô, tôi cũng từng là đối tượng xem mắt của Phạm Tích Nhân, nhưng tình hình không được tốt lắm, anh ta chê tôi như đàn ông, sau một hồi nói chuyện qua lại tôi mới biết giới tính anh ta không được bình thường cho lắm, thực ra muốn cưới một người vợ hiền thục một chút cũng để che dấu gia đình về bản chất thật của mình.”
Anh Thu nhấp ngụm nước tiếp tục: “May mắn tôi không phải là kiểu người anh ta cần tìm nên mới thoát nạn, mà cô chắc chắn sẽ là con mồi của anh ta.” Anh Thu nhìn lướt cả người Tuyết Dung: “Bởi cô ra dáng người phụ nữ của gia đình.”
Tuyết Dung căng thẳng, trong đầu rối như tơ vò: “Làm sao tôi biết lời nói của cô có đáng tin hay không?” Tự dưng đến đây nói những lời này, không có căn cứ cô lấy gì tin tưởng.
Anh Thu thở dài: “Tôi với cô không thù không oán tất nhiên không nói dối cô làm gì, chúng ta đều là phụ nữ nên giúp đỡ nhau một chút. Chuyện xem mắt của tôi và Phạm Tích Nhân cô có thể đến “Thiên Đường xem mắt” tra sẽ rõ.” Anh Thu híp mắt, một lần nữa cẩn thận nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Nếu để ý kỹ cô không nhận ra cách ăn mặt của anh ta không được bình thường sao? Ai đời lại mặt áo hoa màu đỏ hoa đi xem mắt chứ?” Tay Anh Thu cong lên uốn éo vài vòng: “Cô nhìn có giống không?” Chính là thứ cô đang suy nghĩ trong đầu đó.
Tay mềm mại, lúc nói chuyện cong lên dẻo hơn cả con gái? Anh Thu muốn ám chỉ Phạm Tích Nhân chính là thể loại đó. Tuy nhiên nói thẳng ra vẫn không nên nhỡ may anh ta quay lại đúng lúc đó cô chỉ có nước đi ăn cám.
Tuyết Dung cắn môi cẩn thận suy nghĩ lại, vừa rồi vì hơi bối rối, nên không chú trọng đến cách ăn mặc của Phạm Tích Nhân, giờ nhớ lại đúng là tác phong hơi kỳ. Màu đỏ tươi, lại còn có hoa, đàn ông không phải nên mặc những màu gam trầm thôi sao? Gần đây cô có nghiên cứu một đề tài, hơn 87% đàn ông thích người phụ nữ của mình mặc áo màu đỏ? Có lẽ nào vì “bạn trai” anh ta thích nên anh ta mới mặc loại đồ này.
Anh Thu nhìn đồng hồ: “Cô nên suy nghĩ cẩn thận, tôi phải đi đây nếu anh ta quay lại thì rắc rối to.” Nói xong Anh Thu nhanh chân chạy đi. Vẻ mặt vô cùng hả hê.
Bà đây đã trả được thù. Sẵn tiện làm việc tốt giúp cô gái kia tránh xa loại đàn ông xấu xa.
Hôm nay cô đến Mộc Trà để giao máy quay phim loại nhỏ cho một người đàn ông. Thật ra là cho một vị phu nhân lần trước đã mua sỉ mười cái máy ghi âm cùng lúc, nay lại mua tiếp. Nhờ vậy mà cô bắt gặp được cảnh hay để xem. Hôm nay vừa được thưởng hoa hồng vừa rửa được mối hận rất đáng để ăn mừng. Phải rủ Kỳ Vân đi ăn một bữa, dạo này chị ấy rất bận đã lâu rồi không được gặp.
“Tạm biệt!”
Sau khi Anh Thu đi rồi, Tuyết Dung rơi vào trạng thái trầm ngâm, hoàn toàn mất sức sống. Tay run run uống một hớp trà. Cô học chuyên ngành tâm lý đáng ra nên nhạy cảm nhận ra vấn đề chứ. Mà cũng không chắc được phải thăm dò thêm đã. Tự mình kiểm tra cô mới tin.
Rất nhanh Phạm Tích Nhân quay lại, anh sửa lại dáng áo, ngồi xuống.
Tuyết Dung nở nụ cười cứng nhắc nhìn chằm chằm chiếc áo: “Hôm nay anh mặc áo này rất đẹp!”
Phạm Tích Nhân hiếm khi nở nụ cười nay khóe môi lại cong lên lộ rõ, anh sờ sờ chất vải: “Thật không? Tôi cũng thấy vậy!” Đi biển mặc đồ này rất hợp.
Dấu hiệu nhận biết người đàn ông có xu hướng giới tính không bình thường, điều thứ nhất thích mặc đồ nổi, nhiều hoa, những kiểu không được nam tính cho lắm, rất phấn khởi khi được khen.
Điều thứ hai không thích nhìn đối diện người khác giới, ánh mắt sẽ dời đi nơi khác đến chỗ có nhiều đàn ông. Nảy giờ Phạm Tích Nhân luôn né tránh ánh mắt của cô, tuy cô không đẹp như minh tinh nhưng ít ra cũng là hoa khôi ở trường, mà Phạm Tích Nhân không thèm liếc mắt đến một cái, chỉ toàn nhìn xung quanh. Đây là đang tìm kiếm khoanh vùng đối tượng tìm năng sao? Khi ánh mắt của anh hướng tới người đàn ông đang cầm tờ báo che nữa khuôn mặt trong góc kia, lại không dời đi đâu nữa. Nói chuyện với cô vài ba câu lại liếc đến chỗ người đàn ông đó một lần.
Hơn nữa, nói chuyện với cô cũng không biểu đạt cảm xúc gì, chỉ trừ lúc cô khen cái áo, còn ánh mắt đối với người đàn ông trong góc xem ra tràn đầy hứng thú, môi cũng hơi nhếch lên.
Hai người họ đang “xẹt lửa” sao? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu da gà của Tuyết Dung đã nổi lên.
Thôi xong! Lời cô gái kia là đúng rồi. May mắn cô phát hiện sớm nếu không sau này cuộc sống của cô sẽ đi về đâu?
Nên kết thúc ở đây thôi.
Trên trán Tuyết Dung rịn một tầng mồ hôi mỏng. Chưa bao giờ cô thấy căng thẳng như thế này. Lúc đi thi đại học vẫn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Với tư cách là người học tâm lý, cô nên cho Phạm Tích Nhân một lời khuyên.
“Anh Tích Nhân này, tôi nghĩ anh đừng nên kiềm nén quá cảm xúc của mình không tốt đâu?” Tuyết Dung mất tự nhiên chờ phản ứng của Phạm Tích Nhân. Nói vậy anh ta hiểu mà phải không? Chuyện này tế nhị nếu nói trần trụi nhỡ may làm tổn thương cảm xúc của người ta thì không hay. Theo cô biết những người thuộc về giới tính thứ ba khi nhắc đến mấy chuyện nhạy cảm này tâm hồn đặc biệt yếu đuối.
“Sao cô biết? À do cô học tâm lý nên nhìn nét mặt có thể biết được.” Đúng là mấy hôm nay anh bị bức sắp điên rồi. Đang định đi giải tỏa lại gặp chuyện.
“Anh... Anh nên nói cho gia đình hiểu đi, chắc họ sẽ thông cảm.” Không ngờ Phạm Tích Nhân lại thẳng thắn thừa nhận với cô như vậy. Rất có khí chất nhưng lại không dành cho cô.
“Nói rồi, vẫn không được.” Phạm Tích Nhân thở dài, mẹ nào chịu nghe anh nói chuyện chứ. Bà nói sự nghiệp có thể không cần, về nhà bà vẫn dư sức nuôi nổi anh, còn vợ nhất định phải nhanh chóng có, sau đó còn sinh con nối dõi nữa.
Thật đáng thương á! Vì mẹ không thể chấp nhận sự thật này nên tìm cách che dấu. Thì ra anh ta cũng rất khổ sở.
Cô đã từng đi tư vấn tâm lý cho phụ huynh một trường hợp tương tự. Chắc có thể giúp được. Nghĩ vậy, Tuyết Dung lấy trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Phạm Tích Nhân: “Nếu cần tôi có thể giúp anh nói chuyện với mẹ anh một chút, tuy không dám chắc sẽ thay đổi được tình hình nhưng có lẽ mẹ anh sẽ thông cảm được.”
Tuy xem mắt không thành công nhưng có được một mối làm ăn. Xem ra cũng không thiệt thòi.
Ánh mắt Phạm Tích Nhân phấn khích, nhìn Tuyết Dung tăng lên mấy phần thiện cảm, nắm tay cô ấy nói: “Thật không? Nếu làm được thì giá nào tôi cũng chi.” Không làm tình nhân được, cũng có thể trở thành bạn bè. Giúp anh giải quyết được rắc rối này anh sẽ cảm kích Tuyết Dung suốt đời.
Chỉ cần cho anh yên ổn qua giai đoạn này là được, tiền không thành vấn đề.
“Vậy được, ngày mai tôi sẽ đến nhà anh một chuyến.” Giải quyết càng nhanh càng tốt, để mẹ anh ta hiểu lầm càng sâu thì càng khó chấp nhận sự thật.
Phạm Tích Nhân vui vẻ trao đổi thông tin liên lạc với Tuyết Dung, hai người nói chuyện thêm một lúc rồi ra về.
Người đàn ông trong góc phòng, thở phào cuối cùng cũng xong nhiệm vụ. Lấy camera mini trong túi áo cất đi, gọi điện thoại thông báo: “Bà chủ xem ra tình hình rất khả quan.” Hình như cậu chủ rất thích đối tượng xem mắt này thì phải.
Tảng đá trong lòng bà Phạm được gỡ bỏ, cười tươi: “Tốt lắm, mau đem camera về cho tôi.”
Bà phải đích thân kiểm chứng thử con trai có thực sự đi xem mắt đàng hoàng như lời đã hứa hay không! Thật sự nóng lòng muốn xem cảnh quay trong camera ngay bây giờ.