Anh Thu xuống dưới chung cư, cô hơi ngẫn mặt để gió lạnh phả vào người, như vậy mới tỉnh táo được một chút. Loại người như Minh Khải may mắn cô sớm cô bắt gặp tại trận, anh ta không còn đường chối cải, nếu không cô sẽ còn bị bộ mặt ôn nhu của anh ta đánh lừa không biết khi nào mới thức tỉnh.
Đoạn tình cảm này chỉ mới chớm nở, không đặt nhiều hy vọng cho nên cũng không quá đau thương! Chỉ cảm giác bị phản bội không dễ chịu chút nào!
Phạm Tích Nhân chỉ một mực im lặng đi theo sau Anh Thu, cô nhìn anh cười hết sức tự nhiên, cũng không dùng kính ngữ, quan hệ giữa bọn họ không còn là sếp với nhân viên, xưng hô hoàn toàn không cần để ý, mà cô cũng không thích vậy. Cô nói: “Này! Anh đi uống rượu với tôi không?” Cô không hỏi tại sao anh lại đi theo cô đến tận đây mà chỉ đơn giản rủ anh cùng đi uống rượu.
Phạm Tích Nhân hơi cong môi hỏi: “Cô biết uống rượu sao?” Thất tình đau khổ nên mới nghĩ đến mượn rượu giải sầu?
Anh Thu bĩu môi, hôm nay bị Minh Khải phản bội lại bị Phạm Tích Nhân xem thường: “Tôi ngàn chén không say, không tin chúng ta thử xem!” Cô nhìn anh đầy thách thức.
Phạm Tích Nhân rất sảng khoái đồng ý, anh cũng đang muốn uống rượu, liền cùng Anh Thu đến một quán Bar nổi tiếng của thành phố Z làm bạn nhậu.
Đúng như Anh Thu nói, cô không phải “gà mờ” trong lĩnh vực này, tương đối rành về rượu, đã gọi liên tục mấy loại rượu, sau đó vui vẻ mà uống cạn, mặt không biến sắc, đến nhăn mặt một cái cũng không có. Càng uống cô càng hưng phấn, trên bàn ly trống bày khắp nơi.
Anh nhớ lại ngày đầu tiên cô đến công ty làm việc, trên người cũng ngửi được loáng thoáng mùi rượu. Không ngờ cô gái nhỏ này đây lại là một cao thủ.
Âm thanh sống động của nhạc sàn vang lên, Anh Thu lắc lư theo, sau đó cô nhìn Phạm Tích Nhân một cái: “Tôi đi nhảy, anh ở đây đi.”
Hôm nay Anh Thu mặc quần jean ống loe, áo sơ mi khoác ngoài, bộ dạng tương đối giống lần đầu tiên anh gặp cô ở “Thiên đường xem mắt“. Mà khi cô nói muốn đi nhảy, liền cởi áo sơ mi ra, bên trong là một chiếc áo hai dây dạng croptop chỉ dài đến rốn, vừa vặn lộ ra vòng eo thon gọn, làn da cô trắng hồng, dưới ánh đèn càng thêm nổi bật. Làm anh không tự chủ mà dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào eo cô.
Anh Thu cũng phát hiện ra Phạm Tích Nhân đang nhìn ở đâu, cô chỉ cười một tiếng trông rất quyến rũ, phất tay tràn đầy sức sống mà đi lên sàn nhảy.
Phía trên sàn nhảy có rất nhiều nam thanh nữ tú đang lắc lư theo nhạc, không khí hoàn toàn nóng bỏng, tràn đầy phấn khích. Mà Anh Thu cũng rất nhanh hoà nhập vào đám đông, đưa tay làm mấy động tác phiêu theo nhạc. Đúng là âm nhạc là liều thuốc tốt nhất! Tâm trạng theo đó được giải toả không ít.
Mà khi Anh Thu bước lên cũng đã thu hút được ánh mắt của mấy anh chàng, bọ họ dần tiến sát về phía cô cùng cô nhảy. Anh Thu cũng không để ý mặc kệ bọn họ. Chỉ có Phạm Tích Nhân bên dưới đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Một người đàn ông đưa một ly rượu, nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn Anh Thu: “Người đẹp có thể mời em một ly không?”
Anh Thu nhìn một cái, nhận lấy, nâng cốc nhìn người đàn ông trước mặt bắt đầu uống. Nhưng chỉ vừa uống được một ít liền bị một lực giật lấy, làm cô xém sặc. Là Phạm Tích Nhân, anh rất không hài lòng nhìn cô: “Nhảy xong rồi thì đi xuống.” Nói xong anh quăng ánh mắt hung hăng nhìn người đàn ông kia rồi lôi kéo Anh Thu lảo đảo đi đến chỗ ngồi.
Anh Thu bực bội: “Anh làm cái gì vậy?” Muốn quản giáo cô sao?
“Cô nói đi uống rượu lại bỏ tôi ngồi một mình đi uống cùng người khác.” Lại còn là đàn ông. Anh muốn hỏi cô có ý gì mới phải.
Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân cười, anh ta nói cũng đúng, cô rót đầy rượu đẩy đến: “Tôi xin tạ lỗi!” Sau đó cô một hơi uống hết.
Khuôn mặt của Anh Thu đã phiếm hồng, ánh mắt mơ hồ. Cô bất ngờ đập bàn đứng dậy đi đến gần Phạm Tích Nhân cười quyến rũ nhìn anh. Sau đó dùng một tay cố định gương mặt anh, tay còn lại uyển chuyển phát thảo đường nét gương mặt anh hỏi: “Anh thấy tôi thế nào? Có bảo thủ không?”
Phạm Tích Nhân hoàn toàn im lặng, duy trì ánh mắt nhìn Anh Thu. Anh không kịp phản ứng trước một loạt hành động của cô. Anh đang định mở miệng nói rằng: “Không bảo thủ mà ngược lại rất quyến rũ!” Thì Anh Thu đã làm một việc khiến anh không nói nên lời nữa rồi.
Anh Thu thấy Phạm Tích Nhân khi dễ không trả lời mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hơi thở đầy mùi rượu bắt đầu tiến sát vào mặt Phạm Tích Nhân, đặt lên môi anh một nụ hôn, tư thế duy trì được mấy giây. Mà cũng không tính là hôn, cô chỉ đơn giản áp sát môi mình vào môi anh mà thôi, giống như đóng dấu. Sau đó cô buông ra, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hết bảo thủ rồi chứ?”
Thì ra Anh Thu bị ám ảnh bởi lời nói của Minh Khải nên mới trở nên bạo dạng như vậy. Nhưng mà anh rất thích dáng vẻ của cô lúc này.
Anh Thu đã thấm hơi men, cũng không nghĩ nhiều, cứ như một đứa trẻ học làm người lớn, thấy Phạm Tích Nhân vẫn chưa hài lòng về nụ hôn vừa rồi, cô lắc đầu: “Để tôi thử lại.” Rốt cuộc như thế nào mới hết bảo thủ đây, cô không biết.
Phạm Tích Nhân giơ tay cố định gương mặt Anh Thu, ngăn không cho cô lộn xộn, anh nở nụ cười tà mị: “Để tôi dạy em!” Anh biến thành người chủ động, ghé sát vào môi cô.
Hôn xong, nhìn Anh Thu càng toát ra vẻ kiều diễm chết người. Cô cứ như hoàn toàn trở thành một người khác, cứ quấn lấy anh liên tục. Mà anh còn từ chối nữa chắc chắn chính anh cũng nghi ngờ về giới tính của mình.
Ông chủ quán Bar này cũng rất có đầu óc kinh doanh, kế bên cho xây dựng một khách sạn cao cấp, từ quán Bar cũng không cần ra ngoài, có một lối đi thông qua khách sạn. Hiện tại Phạm Tích Nhân và Anh Thu đã rời khỏi quán Bar, đang có mặt trong một căn phòng cao cấp nhất.
Cô dùng tay ôm cổ anh không buông, miệng liên tục kêu: “Nóng!”
Phạm Tích Nhân nhìn bộ dạng của Anh Thu rủa thầm một câu, cô khác lạ như vậy không đơn giản vì bị câu nói của Minh Khải làm kích thích mà nguyên nhân thật sự chính là ly rượu kia, nhất định đã bị bỏ xuân dược. May mắn anh ngăn lại kịp thời cho nên cô chỉ mới uống một nửa, nếu uống hết ly không biết bây giờ cô còn điên cuồng đến mức nào. Cô lại không chút đề phòng với người lạ.
Anh Thu bắt đầu vặn vẹo người, kéo Phạm Tích Nhân ngã xuống giường, tay đặt lên ngực anh, chớp mắt nhìn anh. Mà Phạm Tích Nhân cũng bị cô làm loạn khiến cả người nóng lên. Anh thâm sâu nhìn cô một cái hỏi: “Anh Thu nói xem tôi là ai?”
Anh Thu dùng hai tay véo má Phạm Tích Nhân, ánh mắt nghiền ngẫm, rồi cười thật tươi nói ra mấy chữ: “Phạm Tích Nhân!”
Phạm Tích Nhân cũng không để ý cô lớn gan véo má mình, nhận được đáp án ưng ý, anh hài lòng khoé môi cong lên rõ ràng, gấp gáp hành động.
Lúc này anh cũng không cách nào dùng lý trí để suy nghĩ nữa, cũng không cố gắng khống chế bản thân mình, cứ hành động theo những gì con tim mách bảo mà thôi.
...
Sáng sớm vì tư thế nằm không thoải mái mà Anh Thu tỉnh giấc. Cô vẫn đang nhắm mắt cảm nhận. Tại sao nệm nhà cô lại trở nên cứng rắn như vậy, còn biết chuyển động theo nhịp nữa. Có chút âm ấm. Cô mệt mỏi mở mắt, đồng thời lấy tay sờ.
Cảm giác truyền đến rất giống cô đang gối đầu lên vai ai đó? Đến khi cô nhìn thấy lập tức giật mình một cái, tim đập thình thịch, nhưng cũng may là kịp ngăn lại tiếng la không làm kinh động đến người kế bên.
Anh Thu khóc không ra nước mắt, hồi tưởng lại chuyện hôm qua. Tuy cô uống say, nhưng đã có chuyện gì xảy ra cô vẫn nhớ rất rõ từng chi tiết.
Anh Thu nhìn lại mình, dưới lớp chăn cơ thể cô không mảnh vải che thân, mà Phạm Tích Nhân cũng vậy. Khuôn mặt nóng phừng, cô dùng tay che kín khuôn mặt mình lại.
Cô thất thân rồi!
Đêm qua điên cuồng đến nhường nào, mà chính cô lại là người chủ động câu dẫn Phạm Tích Nhân. Cho nên muốn trách chỉ có thể trách chính bản thân mình. Cô cắn môi, nhẹ nhàng đi xuống giường. Bây giờ cô không có cách nào đối mặt với Phạm Tích Nhân dù chỉ một giây.
Chuyện này chỉ là sự cố! Cô tự an ủi bản thân mình. Vào phòng tắm rửa mặt, mặc lại quần áo. Cả người mất sức, đứng không vững, cô phải dựa vào tường mới chống đỡ nổi. Đầu vẫn hơi đau, đã uống rượu hai ngày liên tục, mà hôm qua lại uống rất nhiều, còn đêm qua nữa... Cho nên bây giờ tay chân bủn rủn cứ như cơ thể này là mượn không thể điều khiển được.
Anh Thu nhìn mình trong gương, đầu tóc bù xù, gương mặt tái nhợt, chính cô cũng bị doạ sợ. Hơn nữa ở cổ có thể nhìn thấy rõ vài dấu hôn màu đỏ. Cô vội gài hết cúc áo thật cao che bớt nhưng vẫn không ăn thua. Cô rút luôn chiếc khăn lụa là vật trang trí túi xách ra choàng qua cổ, buộc thành hình nơ. Như vậy mới miễn cưỡng không thấy rõ.
Chuyện này cô cũng có trách nhiệm, bọn họ điều là người lớn không nên làm ầm ĩ, cứ im lặng cho qua là được. Cô muốn như vậy, còn Phạm Tích Nhân có nghĩ giống cô hay không cứ để sau này tính.
Hiện tại nên giải quyết vấn đề trước mắt cái đã. Cô không muốn nợ nần gì ai, nên tất nhiên tiền rượu Phạm Tích Nhân trả thì tiền phòng cô vẫn nên đứng ra trả. Anh Thu quan sát căn phòng, bày trí sang trọng, chắc chắn đây là phòng VIP, giá rất mắc đi? Nhưng hiện tại không đem theo nhiều tiền bên mình, chỉ cần góp một phần, chắc Phạm Tích Nhân cũng không để ý đâu nhỉ?
Anh Thu nhanh chóng ghi vài dòng ra giấy, lấy hết những tờ tiền mệnh giá lớn trong ví kẹp cùng tờ giấy đặt lên tủ cạnh giường.
Phạm Tích Nhân đột nhiên trở mình một cái làm Anh Thu đứng tim, khựng lại tại chỗ. May mắn anh ta vẫn chưa tỉnh giấc. Cô vỗ ngực rón rén đi ra ngoài. Phải nhanh chóng rời khỏi càng nhanh càng tốt.
Ra ngoài Anh Thu thở phào một hơi, chạy thật nhanh xuống phía dưới bắt taxi về nhà.
Đến khi mặt trời đã chiếu rực rỡ Phạm Tích Nhân mới tỉnh dậy. Đưa tay sờ chỗ bên cạnh, hoàn toàn trống trơn. Anh nhíu mày ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh, không thấy ai?
Anh Thu đang trong phòng tắm sao? Anh cất tiếng gọi, lại không có tiếng trả lời. Đến phòng tắm kiểm ra vẫn không thấy cô đâu hết.
Anh ngồi xuống giường suy nghĩ, bây giờ mới chú ý thấy tờ giấy đặt trên bàn kèm theo đó là mấy tờ tiền. Anh nhăn mặt cầm tờ giấy lên đọc. Sắc mặt càng ngày càng kém, tay đập mạnh xuống bàn, cười lạnh. Cô gái này xem anh là gì? Trai bao sao? Lại dám ghi “Chúng ta không ai nợ ai!” để lại tiền cho anh.
Đã kích này anh chịu không nổi!
Nếu không phải có vết đỏ thẩm vẫn còn lưu lại trên ga giường thật sự anh đã cho rằng cô là một đàn chị làng chơi, đi tìm kích thích một đêm rồi.
Chạy cũng thật nhanh!
Phạm Tích Nhân vò nát tờ giấy, tay vì đập mạnh xuống mặt bàn sưng lên một mảng.
Tưởng anh không biết cô ở đâu sao? Cứ đợi đó. Làm ra loại chuyện này muốn trốn là giải quyết được chắc? Cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi!
Đến khi Phạm Tích Nhân chuẩn bị khỏi khỏi khách sạn đi tìm Anh Thu thì lại nhận được cuộc gọi từ thư ký: “Phó tổng còn mười phút nữa bắt đầu cuộc họp cổ đông.” Lê Na chờ đợi Phạm Tích Nhân mà đến khi cuộc họp sắp bắt đầu vẫn chưa thấy anh xuất hiện. Trong lòng gấp gáp, lát nữa cổ đông hỏi cũng không biết ứng phó ra sao. Bình thường mấy cuộc họp quan trọng này Phó tổng đều ghi nhớ rất rõ.
“Đã biết.” Chuyện đi tìm Anh Thu đành dời lại buổi chiều vậy. Chỉ cần cô còn ở đây, nhất định sẽ chạy không thoát khỏi tay anh. Anh rất muốn biết cô gái vô tâm kia rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phạm Tích Nhân đến tham dự cuộc họp kịp lúc, nhưng không khí rất căng thẳng. Những thành viên trong ban cổ đông toàn là những con cáo già chỉ biết lợi nhuận, liên tục dồn anh vào tình thế khó khăn. Chỉ chờ cơ hội ra tay đoạt quyền. Sau một hồi “quyết chiến”, cuối cùng cũng chống đỡ được. Anh quay lại phòng làm việc, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cả người vô cùng khó chịu, rất muốn bùng nổ.
Chưa kịp bình yên được bao lâu, cửa phòng liền bị gõ: “Vào đi!”
Bước vào là trưởng phòng kế hoạch: “Phó tổng bản kế hoạch này đã sửa lại rồi ạ, nhờ Phó tổng xem xét giúp!”
Phạm Tích Nhân day huyệt thái dương. Thật phiền phức. Anh hung hăng nhìn trưởng phòng trước mặt: “Công ty trả tiền cho các người làm việc, đã sửa xong rồi thì tiến hành đi. Đợi tôi đích thân làm một bản mới đưa cho các người sao?”
Trưởng phòng run nhẹ, đặt bản kế hoạch xuống bàn khó xử nhìn Phạm Tích Nhân. Cũng không biết Phó tổng nổi giận về điều gì. Mà trước khi Phó tổng xem xét cũng không dám tự ý tiến hành.
Phạm Tích Nhân tràn đầy hoả khí, liếc mắt một cái, cũng không thèm đọc nội dung, lấy bút trực tiếp ký tên mình vào.
Đợi Phạm Tích Nhân ký xong, trưởng phòng nhanh chóng nhận lấy, cúi chào một cái rồi gấp gáp chạy ra ngoài.
Bộ dạng này của Phó tổng đúng là đáng sợ cứ như muốn giết người vậy! Anh ta lại xui xẻo chọn đúng lúc mà đi vào trở thành nơi trút giận cho Phó tổng.