Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 29: Chương 29: Thử lòng




Một con người mưu mô xảo nguyệt, luôn tính kế với người khác sẽ luôn nghĩ xung quanh họ toàn là kẻ thù chẳng có ai thật lòng, phải tìm cách tiêu diệt hết những người đó thì cuộc sống mới yên ổn được. Càng ngày Ái Vy càng cảm nhận được Anh Thu sẽ đe doạ đến con đường tiến vào AHS của cô ta. Hiện tại đã sắp hết kỳ thực tập rồi, vẫn đang xít sao vượt qua Văn Thanh để dẫn đầu đã đủ mệt lại thêm Anh Thu có người nâng đỡ đang kéo cô ta thụt lùi, cô ta lại nghĩ không ra cách đối phó.

Nghe nói lần trước đến nhà xin được chữ ký của Phó tổng đã được chị Lâm hứa cộng cho tận bảy điểm chuyên cần, mà chị Lâm dạo này thay đổi hoàn toàn thái độ rất ưu ái với Anh Thu. Chỉ là chưa đến này tổng kết bảng xếp hạng, có khi Anh Thu lại vươn lên dẫn đầu không chừng. Việc này làm cô ta đã lo càng thêm lo.

Trong lòng Ái Vy đang hồi hộp về quyết định của Phó tổng, nếu cử cô ta đi thì tốt rồi, chỉ cần có một quyết định, một mớ bòng bong kia cũng không còn là trở ngại nữa.

“Ái Vy, Anh Thu hai em vào phòng Phó tổng có việc.” Là chị Lâm theo lời Phạm Tích Nhân gọi Anh Thu cùng Ái Vy đến.

Chuyện Ái Vy lo lắng nhất cũng đã đến, cô ta nắm chặt tay vô cùng hồi hộp đi với Anh Thu vào phòng Phó tổng. Bên trong ngoài Phạm Tích Nhân đang đợi còn có thư ký Lê Na cũng đang ngồi cùng cả hai đang thảo luận gì đó thấy cô ta vào liền dừng lại.

“Chào Phó tổng!”

Phạm Tích Nhân gật đầu: “Hai người ngồi đi.” Đợi Anh Thu và Ái Vy ngồi xuống, anh nhìn sang thư ký bên cạnh: “Lê Na bắt đầu được rồi.”

Anh thu cũng bắt đầu căng thẳng, là chuyện gì mà không khí lại trở nên nghiêm túc quá vậy, rất ngộp ngạt.

Lê Na nhìn một lượt hai người ngồi trước mặt, gật đầu nhẹ nhàng mỉm cười: “Mỗi năm sẽ có một thực tập sinh cùng Phó tổng tham gia một hạng mục của công ty. Nhưng năm nay có khác hơn so với mọi năm có hai người được chọn. Theo như bảng thành tích, tất nhiên người đầu tiên được chọn là Văn Thanh không có gì bàn cải. Vì hai em đồng hạng nhì, nên hôm nay Phó tổng muốn nghe ý kiến của hai em một chút rồi quyết định.”

Lê Na nhìn Anh Thu: “Em nói trước đi.”

Anh Thu hơi bất ngờ, cô không hề biết chuyện này, bây giờ nghe có chút phản ưng không kịp. Nhưng là tiếp xúc cả ngày với Phạm Tích Nhân cô không muốn chút nào, rất không thoải mái. Hơn nữa cô sợ anh ta lại có ý đồ gì đó. Tốt nhất nên từ chối bảo toàn tính mạng thì hơn: “Em nghĩ mình chưa đủ giỏi để có thể nhận được cơ hội này ạ. Em không muốn đi.” Cô nói rõ quan điểm của mình. Vô cùng dứt khoát, những cũng không dám nói quá thẳng thừng, khéo léo mà rõ ràng.

Nghe Anh Thu từ chối, Ái Vy sung sướng mím môi cười thầm, đúng là quá tốt. Không muốn thì để cô ta nhận tay cho.

Lê Na nhìn Ái Vy: “Đến lượt em.”

Ái Vy ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu thể hiện tinh thần quyết tâm: “Nếu nhận được cơ hội này, em sẽ cố gắng làm thật tốt, mong Phó tổng xem xét ạ!”

Rồi cô ta nhìn Anh Thu, nắm chặt tay Anh Thu cảm kích: “Nếu cậu không muốn đi có thể nhường cơ hội cho mình không?” Ánh mắt cô ta đầy chờ mong.

Anh Thu không nghĩ Ái Vy lại phấn khích như vậy, có chút mất tự nhiên lúng túng gật đầu.

Phạm Tích Nhân ưu nhã bắt chéo chân, cánh tay dang rộng đặt lên thành ghế, bộ dạng thoải mái, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt để quan sát, anh giống như khán giả đang ngồi thưởng thức một vở kịch bây giờ kịch đã kết thúc anh mới đến lượt anh ra sân. Cuối cùng anh mở miệng: “Tôi chỉ muốn nghe nguyện vọng của hai người, ai cho phép từ chối. Tôi chọn ai người đó bắt buộc phải đi.”

Anh Thu nhân lúc Phạm Tích Nhân không để ý trừng mắt nhìn anh. Đúng là cái đồ bá đạo, muốn quyết định theo ý mình còn bày đặt lắng nghe tâm tư nguyện vọng của cấp dưới làm gì cho tốn thời gian.

Ái Vy nghe xong, muốn mở miệng xin cũng không dám, đành ngồi im đan chặt tay chờ đợi.

Phạm Tích Nhân liếc mắt nhìn Lê Na, cô ấy hiểu ý tiếp tục nói: “Lần này chỉ chọn một người. Nếu người nào không may mắn, lần sau công ty có dự án khác sẽ ưu ái xem xét. Bởi vậy cho dù là ai có cơ hội, thì người còn lại đừng quá thất vọng.” Cô trấn an tâm lý Anh Thu và Ái Vy trước khi Phó tổng ra quyết định để một trong hai không quá hụt hẩng, cũng như thể hiện thành ý công ty sẽ tạo nhiều cơ hội, không phải buồn rầu.

Phạm Tích Nhân sờ cằm hết nhìn Anh Thu lại nhìn Ái Vy, chân mày anh chau lại, xem ra rất đắn đo, cuối cùng anh cũng mở lời phá tan bầu không khí: “Thật ra, tôi sớm có quyết định rồi, nhưng sau khi kham khảo ý kiến một vài người, tôi nghĩ nếu theo quyết định của mình thì hơi cảm tính mọi người sẽ không phục. Thôi vậy đi, lần này Anh Thu đi, được rồi giải tán.”

Phạm Tích Nhân quyết định xong, lập tức đứng dậy chậm rãi đi về phía bàn làm việc. Không tranh luận, không hỏi lại cũng chẳng cần nhìn thái độ của ai, cứ thế một lần dứt khoát đưa ra đáp án.

Móng tay sắt nhọn của Ái Vy bấm mạnh vào thịt cô ta rươm rướm máu, nếu Phó tổng không hỏi y kiến quản lý Lâm thì chuyến công tác này đã là của cô ta. Chính là bị Anh Thu cướp mất. Thù này nhất định phải trả. Chưa bao giờ cô ta bị đâm một nhát đau như vậy.

Anh Thu nhăn mặt, tại sao lại chọn cô chứ? Lại sắp chịu khổ nữa rồi. Cô len lén nhìn bộ dạng hụt hẫng của Ái Vy, cảm thấy có lỗi, cho dù chuyện này cô cũng không quyết định được nhưng vẫn mở miệng nói: “Xin lỗi cậu!”

Ái Vy nghe xong Phạm Tích Nhân nói, tinh thần cô ta suy sụp, môi cắn đến trắng bệch, trong lòng dâng lên cơn căm phẫn, nhưng khi nhìn đến Anh Thu lại nặn ra một nụ cười, ánh mắt chỉ hơi long lanh ngấn nước: “Không trách được cậu.”

Sau đó mọi người ra ngoài, chỉ có Anh Thu là không đi. Chuyện này cô muốn nói rõ ràng lại một lần nữa. Ái Vy nhìn Anh Thu đầy khinh bỉ, chắc chắn lại muốn quyến rũ Phó tổng để cơ hội lần này thêm chắc chắn đây mà. Đúng là bên ngoài nhìn đơn giản nhưng thật ra cũng không thua kém gì cô ta.

Rất nhanh Ái Vy cùng Lê Na đã ra khỏi phòng còn lại mỗi mình Anh Thu ở lại cùng Phạm Tích Nhân.

Phạm Tích Nhân từ lúc ngồi xuống ghế liền quay đầu ra hướng cửa sổ. Anh Thu đi đến gần bàn làm việc của anh mím môi: “Phó tổng tôi có chuyện muốn nói.”

Phạm Tích Nhân không quay lại, chỉ thấy bóng lưng phản chiếu qua cánh cửa thuỷ tinh, đối diện cô là chiếc ghế màu đen làm bằng da thật được may thủ công tinh xảo: “Sao cô còn chưa đi?”

“Chuyện đi công tác tôi muốn từ chối.” Thật sự cô muốn nhường cơ hội này cho Ái Vy. Với cô chuyện này rất bình thường, đi cũng được mà không đi cũng không sao. Tuy nhiên xem ra Ái Vy đã đặt hết hy vọng vào lần này nên mới rưng rưng nước mắt không kiềm chế được cảm xúc.

“Không được!” Giọng nói trầm thấp vang lên đầy kiên quyết.

“Nhưng tôi không muốn đi.” Anh Thu nói rõ quan điểm của mình.

Phạm Tích Nhân quay lại, cả người nhàn nhạt không cảm xúc nhìn Anh Thu. Bộ dạng này rất giống hôm ở Mỹ Vị. Anh Thu cảm nhận được mùi của sự nguy hiểm đang cận kề.

Phạm Tích Nhân cười tươi để lộ hàm răng trắng khỏe, cũng không thèm hỏi lý do mà sảng khoái đồng ý: “Được thôi!”

Anh Thu chưa kịp mừng, Phạm Tích Nhân đã nói tiếp, chỉ là anh nói chưa hết ý mà thôi: “Nếu cô không muốn đi thì dấu mộc AHS cũng đừng mơ lấy được.” Anh nhìn Anh Thu tỏ ra đáng tiếc: “Vậy cô phải đi thực tập lại rồi.” Bây giờ bỏ ra ba tháng tìm công ty mới thực tập lại rất mất công, việc ra trường cũng đành trì hoãn lại một thời gian.

Anh Thu nắm chặt tay: “Tôi đi, được chưa!” Không đóng mộc chẳng khác gì lấy mạng của cô luôn đi. Kỳ thực tập sắp hết, cô không nên gây thêm rắc rối chỉ cần chịu đựng một ít ngày nữa là được giải thoát, lúc đó cũng không cần phụ thuộc vào Phạm Tích Nhân.

Tốt nhất bây giờ không nên chọc giận người đàn ông này. Lần nào anh ta lên cơn hậu quả cô đều lãnh đủ. Cô đã nếm mùi tất nhiên biết sợ mà né không tái phạm nữa.

Tất nhiên phải lo cho mạng của mình trước khi lo cho Ái Vy rồi!

Anh Thu bĩu môi gật đầu chào Phạm Tích Nhân rồi xoay người đi. Cô cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa, lúc ở nhà bộ dạng cũng đâu đến nổi đáng ghét như bây giờ.

Đúng là mỗi lần nhìn Anh Thu như lúc này anh lại cảm thấy rất thoải mái: “Này Lu Lu rất nhớ cô đó!” Anh nói với theo.

Mà Anh Thu dù nghe rất rõ cũng không thèm đáp lại, đi thẳng ra ngoài. Thật ra gặp Lu Lu một lần nhưng cô rất thích nó, cảm giác sờ vào người nó thật thích. Chơi với nó tâm trạng cũng thả lỏng ra, vô cùng thoải mái. Nhưng bây giờ chỉ là hoài niệm thôi, cũng chẳng thể nào gặp lại Lu Lu lần nữa.

Trong lúc Anh Thu gặp Phạm Tích Nhân thì Ái Vy nhân cơ hội muốn níu kéo tình hình, tranh thủ vừa đi vừa nói chuyện cùng Lê Na: “Chị Lê, em thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?” Nước mắt cô ta chảy xuống trông rất đáng thương, tuyệt vọng hỏi.

Lê Na khó xử cũng không biết làm sao, chuyện Phó tổng đã quyết chẳng mấy khi thay đổi: “Nếu lần sau có cơ hội chị sẽ đề cử em với Phó tổng, đừng buồn nữa!” Lê Na giúp Ái Vy lau đi giọt nước mắt trên mặt.

Ái Vy lắc đầu thật mạnh: “Lúc đó xa qua, e là không đến lượt em.” Lần này không được, lần sau chưa chắc gì có phần cô ta. Phải thử dò la xem còn cách nào hay không.

Lê Na thở dài nhìn Ái Vy đầy cảm thông, tâm trạng này cô hiểu, cũng đã từng trãi qua, nhìn Ái Vy cô cũng mủi lòng: “Chị thật sự không có cách nào giúp em, trừ khi Anh Thu không thể nào đi được, em là người dự bị sẽ được đi thay mà thôi.” Mà xác suất xảy ra rất thấp.

Ái Vy cắn môi thất vọng: “Cảm ơn chị!”

“Còn nhiều dịp khác, em đừng vì chuyện này mà buồn, nhất định có cơ hội chị sẽ giúp em.” Lê Na hứa chắc chắn, ôm nhẹ Ái Ly.

Ái Vy gật đầu, chào tạm biệt Lê Na. Chưa đầy nửa tháng nữa là kết thúc kỳ thực tập, cô ta đợi không nổi. Trong đầu văng vẳng câu nói của thư ký Lê, chỉ cần Anh Thu đi không được, người đi thay sẽ là cô ta. Chỉ có duy nhất một cách này mà thôi.

Chỉ sợ không có cách, chứ có một cách cho dù khó cô ta cũng phải thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.