Sau khi nhanh chân chạy một hơi ra khỏi “Thiên đường xem mắt” Anh Thu dựa vào bức tường trong một con hẻm nhỏ vắng người thở hồng hộc.
Mệt chết cô mà!
Anh Thu ngó nghiêng xung quanh không có gì bất thường, thở phào nhẹ nhõm. Khoảnh cách tương đối xa, cô lại quẹo trái rồi quẹo phải đến chính mình cũng không nhớ đường đi thì cái tên Phạm Tích Nhân muốn tìm được cũng khó.
Ban nảy thấy vẻ mặt muốn giết người của Phạm Tích Nhân cô thầm cảm thấy không xong rồi, liền tìm cách kết thúc buổi gặp mặt, “ba mươi sáu kế chuồng là thượng sách!”
Nhân lúc hắn vẫn còn ngẫn người nhanh chân trốn thoát. So với hồi thi thể dục cô đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu thầy giáo mà thấy được chắc chắn rất vui mừng.
Dù sao nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành rồi, sau này tránh xa tên đó ra là được. Mà chắc cũng không có cơ hội chạm mặt nhau đâu. Anh Thu vuốt ngực, yên tâm không ít.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tư Ly giọng nói phấn khởi: “Thông báo cách mạng thành công!”
Đầu giây bên kia Tư Ly mím môi, không có sức sống, nói như thều thào: “Cảm ơn cậu!”
“Giọng cậu không được ổn?” Không lẽ nào lại không vui. Đáng lẽ phải hét lớn hay ít nhất là tràn đầy phấn khích giống cô chứ. Không lý nào bị phát hiện cô giả mạo rồi?
“Tớ với bạn trai cải nhau, để tớ giải quyết xong rồi gặp cậu sau, cảm ơn!” Không bị phát hiện là tốt. Chuyện khác vẫn có thể xử lý được.
Tình hình của Tư Ly và bạn trai hình như rất căng thẳng, Anh Thu cũng không nhiều lời nữa, chuyện riêng tư của người ta không nên hỏi, cô trực tiếp cúp máy. Dù sao chuyện cô hứa đã làm được rồi, vấn đề còn lại không liên quan gì đến cô.
Nói đến cơ duyên vinh dự được vào “Thiên đường xem mắt” lần này phải kể bắt đầu từ thứ tư vừa rồi.
Anh Thu là sinh viên trường đại học A, một trường khá nổi tiếng xếp hạng nhất nhì ở thành phố. Ngày đầu vào học tâm trạng hào hứng xen lẫn tự hào khiến cô rất phấn khích. Vào nhận lớp, giáo viên phân công lớp trưởng. Cả lớp lại ngồi im không một tiếng động, rõ ràng là ngại khó lại cực nhọc không muốn làm. Tình hình cứ căng thẳng kéo dài, mọi người đùn đẩy nhau. Sẵn tinh thần hào hứng Anh Thu lập tức giơ tay đứng dậy xung phong nhận làm lớp trưởng trong ánh mắt cảm kích của bạn bè, chức danh này nghe thật oai phong lẫm liệt, vậy mà không ai nhận. Nếu không ai làm thì cứ để Anh Thu cô ra tay.
Nhưng nhận rồi mới biết cô trở thành “chân sai vặt” cho giáo viên, khác xa so với hồi cấp ba. Mặc dù vậy trong lớp Anh Thu rất năng nổ, quan hệ với bạn bè lại rất tốt. Bộ dạng nghĩa hiệp, được cả lớp yêu mến đặt danh hiệu là “Chị đại lớp B“. Đáp lại sự tin tưởng của cả lớp tất nhiên cô phải thể hiện sao cho xứng đáng với danh xưng này. Chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần nói với cô là được.
Chính là thứ tư vừa rồi, nhìn Tư Ly thường ngày chăm chú nghe thầy cô giảng bài, tay ghi chép không ngừng, cuốn sổ ghi chú toàn là chữ với chữ hôm nay lại thất thần ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gọi mấy lần cũng không phản ứng. Người ở đây mà tâm hồn đi nơi khác.
Anh Thu nhịn đến hết tiết học, thầy cô vừa ra khỏi lớp liền chạy đến hỏi thăm. Tư Ly nhìn Anh Thu hai cái, tay nắm chặt cây bút, bộ dạng nửa muốn nói nửa không. Xem ra là chuyện gì đó quan trọng rất khó mở lời. Nhưng cuối cùng Tư Ly vẫn quyết định tìm đến một nơi yên tĩnh mà tâm sự với cô.
Tư Ly là con gái nhà gia giáo, ba mẹ lại có chút quyền thế, nghe nói là luật sư danh tiếng. Gia đình quản giáo Tư Ly rất nghiêm khắc. Một là một hai là hai không được phép cãi lời.
Tư Ly có người yêu là đàn anh trên một khóa học ở trường S, một trường tầm trung, gia cảnh người đó không được khá giả cho lắm, tất nhiên không thể nào môn đăng hậu đối với gia đình Tư Ly được. Vì vậy chuyện yêu đương này vẫn luôn giữ kín đợi ngày người yêu cô ấy thành công sẽ về ra mắt ba mẹ. Nhưng kế hoạch không như ý, gần đây mẹ Tư Ly bắt cô ấy đi xem mắt, Tư Ly rất sợ ba mẹ, không dám trái ý họ, lại không muốn đi xem mắt khiến bạn trai buồn. Rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, không biết phải xử lý ra sao. Nên mới có bộ dạng thất thần như vậy. Mà buổi gặp mặt là cuối tuần này, thời gian càng rút ngắn Tư Ly càng gấp gáp.
Anh Thu nghe xong câu chuyện, rất đồng cảm với Tư Ly. Nếu là cô sẽ trực tiếp dẫn bạn trai về nhà và dũng cảm nói thẳng với ba mẹ, sống chết gì đó tính sau. Nhưng Tư Ly thì khác, vả lại cô không ở trong hoàn cảnh của cô ấy nên không thể nhận xét Tư Ly đúng hay sai.
Không thể trái ý ba mẹ, lại không muốn đi xem mắt chỉ còn một cách, để đối tượng xem mắt biết khó tự rút lui là được: “Cậu cứ đến đó, làm hắn ghét bỏ hay sợ hãi tự động sẽ không theo cậu nữa.” Ba mẹ cũng không có cớ gì mà trách mắng. Lỗi cũng không phải của Tư Ly.
Ý kiến này rất hay nhưng Tư Ly lại sợ mình làm không được, cô nắm chặt tay xoắn vào nhau, bối rối nhìn Anh Thu: “Mình sợ!” Giọng nói nhỏ dần. Nói xong cúi đầu thật thấp, cắn môi đến trắng bệch, hai mắt đỏ hoe.
Bộ dạng này khiến Anh Thu là con gái thấy cũng động lòng, không nhịn được muốn an ủi vỗ về, tìm cách giúp đỡ.
Chỉ nói về ba mẹ thôi mà Tư Ly đã sợ vậy rồi, khi đối diện với họ chắc chắn không còn chút dũng khí.
Tâm trạng hiện tại đang rất rối, Tư Ly lại là kiểu tính cách yếu đuối, nhẹ nhàng chỉ sợ làm hỏng việc. Đàn ông ai mà chẳng thích kiểu con gái thùy mị nết na, mềm yếu như nước làm người ta muốn che chở. Nhỡ không may người đàn ông đó kết Tư Ly ngay lần đầu gặp mặt thì hỏng bét. Lúc đó chỉ còn cách bỏ nhà trốn đi thôi. Nhưng bọn họ đều là sinh viên, công việc còn chưa có trốn đi thì làm gì để sống? Rất không khả thi.
Anh Thu vò đầu suy nghĩ cuối cùng đi đến quyết định: “Để mình ra tay.” Ai bảo cô là người nghĩa khí, bạn bè gặp hoạn nạn nhất định phải tương trợ.
Tư Ly dè dặt nhìn Anh Thu hỏi xác nhận lại: “Cậu... Cậu giúp mình thật không? Nhưng bằng cách nào?”
“Để mình đi thay cậu.”
“Nhưng lỡ anh ta phát hiện là người khác thì sao?” Tư Ly lo lắng hỏi.
Anh Thu nhìn Tư Ly, dáng dấp hai người tương đối bằng nhau, chỉ cần nói trang điểm đậm nên hơi khác trong hình. Vả lại hiện nay hình ảnh chụp xong đều qua chỉnh sửa, hình một đằng người bên ngoài một nẻo là chuyện thường tình. Chắc không có vấn gì. Nếu anh ta không chấp nhận được thì càng tốt.
Nghe xong Tư Ly thấy cũng rất hợp lý: “Vậy cậu giúp mình nha!”
Anh Thu gật đầu kiên định, vỗ ngực đảm bảo: “Cậu cứ cho thông tin đi, chuyện còn lại để tớ lo.”
Tư Ly đưa một tờ giấy bị nhàu nát, mở ra dùng tay kéo phẳng để bớt nhăn, trên đó có ghi địa chỉ gặp là “Thiên đường xem mắt”, thông tin người đàn ông tên Phạm Tích Nhân, 28 tuổi, phó tổng giám đốc một công ty chuyên về lĩnh vực điện tử.
Anh Thu lật đi lật lại tờ giấy: “Hình đâu?”
Tư Ly lắc đầu: “Không có.” Xem mắt ít nhất cũng phải có một tấm hình để người ta hình dung già trẻ mập ốm, đầu có tóc hay bị hói chứ? Thật khó hiểu. Dạo này dịch vụ xem mắt cũng tệ vậy sao?
“Mẹ tớ nói chỉ cần nói tên người đàn ông ra thì không nhầm đi đâu được. Tới đó sẽ biết.”
Khách tới “Thiên đường xem mắt” phải kiểm tra rất kỹ mới được vào, nên nhầm lẫn là điều không thể. Nhưng mà mẹ Tư Ly cũng có chút khó hiểu nha.
“Ừm, vậy cứ để tớ xử lý giúp cậu!” Anh Thu chụp lại thông tin trên tờ giấy, cất vào túi rồi rời khỏi. Trong đầu mường tượng ra hình ảnh người đàn ông tên Phạm Tích Nhân, phó tổng giám đốc mà lại không có người yêu sao? Nếu như vậy chắc chắn là một ông chú bụng phệ thân hình ục ịch, trên đầu có vài cọng tóc. Nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Tư Ly nhìn theo, ánh mắt trao trọn niềm tin, hy vọng Anh Thu sẽ thành công, không bị phát hiện là giả danh. Chỉ cần Triệu Cương tìm được một công việc tốt thì cô cũng không cần sợ ba mẹ ngăn cản nữa. Mà từ giờ đến lúc đó nhất định không được có chuyện gì xảy ra.