Cố Tịch lập tức khởi động lại máy, đăng nhập cả QQ lẫn MSN, sửa chữ ký với tốc độ nhanh nhất.
Phương Phi lát sau đã ngẩng lên cười, nhìn cô, “Thế này có tác dụng không?”.
Cố Tịch sửa chữ ký thành “Bệnh viêm họng mãn tính tái phát!!!”. Mấy dấu
chấm than biểu thị sự chấn động.
Cố Tịch hừ một tiếng, “Có lẽ
không có tác dụng với heo”, cô đã tức tới nỗi muốn nghẹt thở, ai bảo mấy người này khoa trương như vậy.
Phương Phi vội gửi tin nhắn xoa
dịu cô, “Đừng giận, mấy người này không tọc mạch thì sống không nổi mà.
Hừm… Tấm hình này sao quen thế nhỉ?”, hóa ra Phương Phi vẫn đang nghiên
cứu tấm ảnh đó.
Cố Tịch vội mở ra xem thêm, bối cảnh trong tấm
ảnh là ở quán bar, từ một góc đèn neon lộ ra có thể thấy có một chữ
“Quy”. Cố Tịch lại thấp thỏm, tấm ảnh này… chắc không phải là chụp trộm ở cửa quán bar hôm đó chứ? Càng nhìn càng giống, cơ thể nam chính chặn
một bên nữ chính, từ phía sau lưng nhìn giống như nam chính dìu nữ chính dựa vào tường, nên chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của nam chính.
Phương Phi có vẻ cũng nhận ra, “Tịch Tịch, anh chàng này không phải là Phó tổng Vi đó chứ?”.
Cố Tịch im lặng, Phương Phi lại gửi tin, dịu dàng an ủi cô, “Không sao,
nhìn lưng thì bọn họ tuyệt đối không đoán ra là Phó tổng Vi đâu”.
Cố Tịch chỉ đáp lại bằng một chuỗi dấu chấm.
Được thôi, tan sở tắt máy, không cần nghĩ gì hết, Cố Tịch dọn túi xong kéo
Phương Phi ra khỏi văn phòng. Trước khi ra ngoài nhìn lại, ánh mắt của
“mợ Tống” như mũi kiếm sắc nhọn bắn về phía họ, Cố Tịch vẫn mỉm cười
nói, “Trưởng phòng Tống, chúng tôi về đây”. Chỉ nghe thấy Tống Huệ Liên
bực dọc “ừ” một tiếng.
Phương Phi thấy sắc mặt Cố Tịch u ám, định mở miệng an ủi thì Cố Tịch đã cướp lời, “Stop, không được nhắc!”.
Phương Phi vội im miệng gật đầu, bảo mật, nuốt vào trong bụng.
Hai người đi ngang văn phòng Vi Đào, đúng lúc anh cũng mở cửa bước ra.
Cả ba ngẩn người, Phương Phi phản ứng nhanh, lên tiếng ngay, “Chào Phó
tổng Vi”. Vi Đào gật đầu, Cố Tịch kéo nhanh Phương Phi về phía thang
máy. Hôm nay sao Vi Đào tan sở đúng giờ thế nhi?
Có lẽ do tâm lý
lúng túng, Cố Tịch nhìn chằm chằm vào thang máy, Phương Phi thì vừa nhìn Cố Tịch vừa liếc Vi Đào đang từ từ tiến lại, lén lút nhéo tay Cố Tịch
nhưng Cố Tịch vẫn bất động. Cố Tịch nào dám nhúc nhích, bây giờ phải giả vờ như không thấy gì hết, không nghĩ gì hết.
Lát sau các đồng
nghiệp cũng kéo ra, lục tục đứng chờ trước thang máy. Cố Tịch cảm thấy
vô số ánh mắt chiếu vào lưng mình, cô đành tiếp tục giữ vẻ bình thản,
không nghe không thấy, còn Phương Phi thì lại thản nhiên cười nói với
họ.
Thang máy tới, Cố Tịch là người đầu tiên lao vào trong,
Phương Phi cũng theo vào nhưng lại kéo cô tới giữa, thì thầm, “Đứng
trước cho dễ ra”. Cố Tịch cũng không phản đối, nhích lên phía trước.
Mọi người nhường Vi Đào vào trước, anh đi qua Cố Tịch vào trong cùng, hình
như đứng một bên sau cô. Cố Tịch cảm thấy mình như một con nhím, lúc nào cũng có thể xù lông lên, chỉ sợ ai đó nhắc đến những lời đồn đại nhảm
nhí kia.
Cũng may, mọi người thấy có Vi Đào thì cũng chỉ lướt mắt qua, không nói gì.
Cố Tịch cảm thấy dần dần bớt căng thẳng, nhưng mãi mới dễ chịu hơn một
chút thì dạ dày lại bắt đầu cuộn lên. Làm ơn, làm ơn, đừng lên cơn buồn
nôn ở đây chứ! Ừ, dạ dày rất ngoan, không cuộn lên nữa. Nhưng, lại bắt
đầu nấc cụt. Cố Tịch nuốt nước bọt, hễ cô căng thẳng thì rất dễ nấc, đây là do thầy dạy Hóa biến thái ở trường trung học bức bách mà thành tật.
Cố Tịch cố gắng vờ bình tĩnh, nuốt nước bọt, tiếng nấc đầu tiên phát ra,
mọi người đều không phản ứng gì, cô chỉ thấy Phương Phi quay sang một
chút. Cố Tịch cười, nhìn chằm chằm đèn thang máy. Tốt, đến tầng mười lăm rồi. Xuống nhanh đi, Cố Tịch như ngồi trên đống lửa, đếm thời gian mãi.
Tiếc là trời không chiều lòng người, thang máy từ tầng mười lăm liên tục có
người vào. Cơn nấc của cô cũng bắt đầu vọt ra có quy luật. Cái thứ hai,
không ai nhúc nhích. Cái thứ ba, bắt đầu có người nhìn. Cái thứ tư… mọi
ánh mắt đều đồ dồn vào cô.
Phương Phi cần thận kéo tay cô, “Tịch Tịch, không sao chứ?”
Cố Tịch giả bộ điềm tĩnh, gật đầu, “Không sao, viêm họng mãn tính thôi”. Câu cuối cô cố nói rất chậm, rất nặng, cố ý nhấn mạnh.
Nhưng Cố Tịch lại thấy ánh mắt đồng nghiệp không hẹn mà gặp đều nhìn vào bụng mình. Cô tức điên, khi thang máy mở ra, người đàn ông đứng trước cô
phải ra ngoài, trong túi anh ta có cả vợt tennis, cán vợt lộ ra. Khi anh ta ra khỏi thang máy phải chen lấn, vô ý làm cán vợt chĩa vào bụng Cố
Tịch. Cố Tịch đang định lùi ra sau tránh thì đã có một bàn tay đưa ra
trước, che lấy bụng cô, “Cẩn thận!”.
Cố Tịch ngớ người, sau đó thang máy đóng lại. Các đồng nghiệp đều thở phào, tất cả cùng đồng thanh, “Cẩn thận cái bụng!”
Cố Tịch hóa đá tại chỗ, cô từ từ nhìn từ cánh tay ấy lên trên, lại là… là
Vi Đào chết tiệt, sao lúc này anh lại tỏ vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, ai cần anh cứu chứ!
Vi Đào rụt tay lại, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm thì nói ngắn gọn một câu, “Đừng khách sáo”.
Hừ… tôi đâu muốn cảm ơn anh, tôi… tôi chỉ muốn cắn chết anh, anh… anh là đồ ngốc. Cố Tịch khẽ run rẩy, cố kìm nén lửa giận trong lòng, nặn ra một
nụ cười rất ư là giả tạo, “Cảm ơn, Phó tổng Vi”.
Chi có Phương
Phi nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt khi Cố Tịch nói, cuối cùng không nhịn được cười, “Tịch Tịch, bụng cậu không sao chứ?”. Phi Phi chết tiệt lúc này còn bon chen đùa giỡn, Cố Tịch giận dữ quay sang, “Có muốn ăn
đấm không?”.
Đám đồng nghiệp lại hít hơi, “Không được!”.
Cố Tịch mặt mỉm cười nhìn mọi người, sau đó từ từ nhìn Phương Phi, “Viêm họng mãn tính chả liên quan gì tới bụng cả”.
Sau đó, mọi người đều câm lặng. Cửa thang máy vừa mở, Cố Tịch kéo Phương
Phi chạy như bay ra ngoài. Đến khi tới bến xe buýt, Phương Phi mới ngừng cười, “Tịch Tịch, cậu nói xem bọn họ bây giờ có thể đoán ra người đàn
ông trong bóng tối là ai chưa?”. Cố Tịch nhéo mạnh vào eo bạn, “Còn nói
hả!”. Cô sắp tức điên rồi, mấy người đó còn ngốc hơn cả heo, cô đã nói
bị viêm họng mãn tính mà bọn họ còn quan tâm tới bụng cô làm cái quái
gì.
Phương Phi ôm cô, cười đến không đứng thẳng nổi, “Tịch Tịch,
hay là lần sau trước mặt bọn họ, tớ đá cậu xuống lầu, họ có thể sẽ tin
đó!”. Cố Tịch lườm một cái, “Cậu muốn tớ chết để tỏ rõ mình trong trắng
hả?”. Phương Phi gật mạnh đầu, “Bán thân bất toại cũng được”. Cố Tịch
làm bộ sắp đá bạn, Phương Phi nhảy ra hét lên, “Xe đến rồi. Tịch Tịch,
về nhà nhớ trả lời topic đó, tốt nhất đăng hết triệu chứng bệnh viêm
họng mãn tính lên”, nói xong lao lên xe.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cố Tịch trợn mắt nhìn Phương Phi đã lên xe, đành bất lực khoát tay. Tuy
rằng hơi vớ vẩn nhưng cách này có thể thử, chí ít cũng để một số người
hiểu rằng thế nào là ngộ nhận.
Cố Tịch ngồi trên xe buýt, dọc
đường lại nghĩ, cách này có thể được, thật sự là được! Cô không chú ý
thấy khi xe buýt dừng đèn đỏ, trong chiếc xe nhỏ đậu song song có một
người quen thuộc. Vi Đào từ từ quay sang, thấy Cố Tịch ngồi cạnh cửa xe
đang có vẻ trầm ngâm. Đèn chuyển sang xanh, Vi Đào đạp chân ga, chạy lao vọt qua ngã rẽ.
Cố Tịch vẫn ngồi thẫn thờ trên xe, lúc nãy Vi
Đào tại sao lại đưa tay ra? Cố Tịch nhớ đến ánh mắt anh cũng chiếu vào
bụng cô. Trong lòng hận không tả nổi. Anh… anh chắc không cho rằng cô
mang thai chứ? Ôi, làm ơn đi, người trong ảnh rõ ràng là anh, nếu anh
đọc topic đó rồi, sao có thể hiểu lầm được. Anh và cô rõ ràng là người
xa lạ bắn mười tám tầm đại bác còn chưa tới, gian tình ở đâu ra?!