Khi Cố Tịch mặc áo choàng tắm đi ra, Vi Đào đã không còn trong phòng.
Cố Tịch vuốt mái tóc ướt, từ từ bước tới.
“Vi Đào?”
Vi Đào cầm ly nước từ nhà bếp ra, vừa thấy cô, ánh mắt liền tối lại, dừng bước.
Cố Tịch hơi lắp bắp, “Anh… đi tắm đi”.
Vi Đào gật đầu, lại uống ngụm nước, “Đói không?”.
Cố Tịch nghe anh nhắc, lại thấy hình như hơi đói. Tối nay đãi tiệc, hai người căn bản chưa ăn gì.
Vi Đào chỉ vào bếp, “Anh vừa gọi pizza, em ăn chút đi”. Cố Tịch ngạc nhiên lại gần, đúng là trên bệ bếp đặt một hộp pizza. Phía dưới lầu có quán
pizza, quả nhiên thuận tiện.
“Anh ăn chưa?”, Cố Tịch vừa mở hộp vừa hỏi.
Vi Đào ôm eo Cố Tịch, kề sát môi sau tai cô, “Anh muốn ăn em!”.
Cố Tịch thót tim, cơ thể run lên, hai chân nhũn ra như mất đi sức lực. Anh… không nên như thế, cô… cô sẽ căng thẳng.
Vi Đào cười khẽ, ngón tay nhẹ lướt qua vành tai cô, “Đợi anh”. Vừa nói dứt, anh quay lưng đi.
Cố Tịch chống tay lên bệ bếp, tim vẫn đập như sấm dội, gương mặt nhỏ nhắn
đã đỏ hồng. Anh nhịn lâu rồi, tối nay chắc chắn sẽ không nhịn nữa. Cô
chỉ cần nghĩ đến tấm lưng chắc khỏe, cánh tay mạnh mẽ, và cả đôi chân
thon dài của anh, là đã không kìm được nuốt nước bọt. Cô nhớ đến sự xâm
nhập mạnh mẽ của anh, cơ thể như có luồng điện quét dọc từ chân lên đỉnh đầu, tê dại.
Trời ơi! Miếng pizza trong tay Cố Tịch rơi lại vào
hộp, cô cắn môi xấu hổ, lồng ngực phập phồng dữ dội, hóa ra cô cũng khao khát, khao khát anh dùng nhiệt tình bao bọc lấy cô, chinh phục cô bằng
cơ thể mạnh mẽ, để cô hoàn toàn thuộc về anh.
Cố Tịch uống một ly nước lớn, khó khăn lắm mới xóa tan chút ít cảm giác nóng bức trong người.
Cô mang pizza ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, từ từ nhấm nháp.
Chưa đợi Cố Tịch ăn hết nửa miếng, Vi Đào đã quấn khăn từ phòng tắm đi ra.
Cố Tịch mắc nghẹn, trong lòng kêu gào: Anh đừng quyến rũ như vậy được
không, trong nhà vẫn nên mặc đồ chứ! Nhưng chết thật, trong mắt cô sao
vẫn hiện ra vầng ngực chắc khỏe, và cả những múi cơ hiển hiện trên vùng
bụng phẳng ấy?
Vi Đào bước tới, đón lấy nửa miếng pizza trong tay cô cho thẳng vào miệng, ăn xong còn mút tay cô một cái. Cố Tịch giật
bắn người, ngồi lùi ra sau, cảm giác tê dại từ ngón tay lan tới tận
trong tim, nhịp tim như hẫng mất nửa phách.
Vi Đào cười tủm tỉm, cầm một miếng pizza lên đưa đến miệng cô, “Bà xã, anh đút cho em”.
Cố Tịch nhìn anh, từ từ há miệng, cắn một miếng. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô nhai khẽ khàng. Vi Đào cũng cắn một miếng, mắt vẫn nhìn cô. Cố
Tịch bị cái nhìn nóng bỏng của anh làm đỏ bừng mặt, ánh mắt ấy như sắp
nuốt chửng cô vậy.
Vi Đào lại đưa bánh sang, Cố Tịch lại cắn một
miếng. Lần này anh không ăn mà từ từ ngồi sát lại, hôn lên môi cô, chia
sẻ miếng bánh trong miệng cô.
Cố Tịch khẽ kêu, há miệng ra, để
mặc anh khuấy đảo. Cô không biết anh muốn ăn thật hay chỉ muốn hôn, dù
sao cuối cùng cô đã rối loạn nuốt miếng pizza xuống, cũng nuốt luôn nụ
hôn ngọt ngào của anh.
Tiếp đó môi anh không buông môi cô ra nữa. Tay anh cũng bắt đầu du ngoạn, kéo cô sát lại gần.
Cố Tịch mụ mẫm cả người, miệng bị lưỡi anh khuấy đảo, đầu óc cũng trở nên
nặng nề. Bàn tay anh nhẫn nại vuốt ve cơ thể cô qua lớp áo choàng tắm.
Anh bế cô, đặt ngồi trên đùi mình. Cố Tịch mở đôi mắt ra, có vẻ mơ màng.
Vi Đào nheo mắt, chậm rãi lên tiếng, “Tịch Tịch, anh đói rồi”.
Cố Tịch vô thức lẩm bẩm, “Ăn pizza”. Ôi, có phải lòng bàn tay anh mang
theo lửa? Tại sao nóng như vậy? Khiến da cô không chịu nổi.
Vi Đào nhìn vẻ mơ màng trên mặt cô, khóe môi tiếp tục nhướng lên, “Anh muốn một bữa thịnh soạn”.
Cố Tịch từ từ nhắm mắt, “vâng” khẽ, cô cũng muốn.
Vi Đào cuối cùng nở nụ cười, vậy chúng ta cùng ăn nhé.
Anh cởi đai áo choàng tắm, hất ra, áo tuột xuống khỏi vai. Cố Tịch cảm thấy phần trên mát lạnh, khẽ mở mắt, cúi xuống nhìn, áo đã bị anh cởi ra,
vẫn còn quấn quanh bên dưới.
Cô đỏ mặt muốn che cơ thể chỉ mặc đồ lót, nhưng anh lại lột áo xuống, chặn tay cô, trói lấy từ phía sau.
Cố Tịch nũng nịu, “Vi Đào, buông em ra”.
Anh chỉ mỉm cười, ngón tay thon dài từ từ đặt lên móc áo lót của cô, cô còn mặc áo cài phía trước. Anh cười khẽ nhìn cô, cô đỏ mặt quay đi, lồng
ngực lại bất giác phập phồng.
Vi Đào nhìn đôi gò bồng đào phía
sau áo lót đen, trắng trẻo mịn màng, hơn nữa còn đang phập phồng. Nhìn
đến nỗi máu anh muốn trào lên, ngón tay linh hoạt hất ra, móc áo đã
bung.
Cố Tịch khẽ thở gấp, co người, nhưng chẳng cách nào giữ cho cơ thể không bị phơi bày.
Cô xấu hổ nhắm mắt, cắn môi, chỉ sợ tiếng rên rỉ thoát ra.
Vi Đào nhìn những đường cong xinh đẹp trước mặt, khó nhọc nuốt xuống một
cái, thật quyến rũ chết người! Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, ánh mắt
từ từ lướt qua từng nơi, đến khi dừng lại ở đỉnh núi tuyệt đẹp.
Cố Tịch nhắm mắt, cơ thể lại như cảm nhận được ánh nhìn nồng cháy của anh, liền run rẩy. Cô xấu hổ không dám nghĩ tiếp.
Anh rủa khẽ một tiếng, rồi ngậm lấy.
Cố Tịch buột miệng kêu lên, cơ thể run rẩy co rút lại, muốn lùi về phía
sau. Nhưng môi anh như thỏi nam châm hút chặt lấy cô, đầu lưỡi bắt đầu
khuấy động. Cô thở gấp, cảm giác khác lạ như những con sóng cứ dồn dập
ập tới, rất nhanh lan đi khắp cơ thể, cuối cùng xộc thẳng lên não. Cô
bức bối, chỉ muốn hét thật to.
Lòng bàn tay anh cũng không chịu
cô đơn mà chuyển sang bên kia, ôm gọn. Hình dáng nơi ấy thật hoàn hảo,
căng tròn, mềm mại. Yêu chết được cảm giác này, làn da của cô, mịn màng
quá.
Hai tay cô bị giữ lấy, cơ thể chỉ có thể ngả ra sau. Cô muốn thoát khỏi sự dằn vặt của anh, nhưng anh chỉ dùng một tay đã khống chế
được hai tay cô, phần ngực phía trước càng như dâng lên.
Cô khó chịu, vặn vẹo người trên đùi anh.
Anh cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể khi được thân hình mềm mại chà xát, vừa hưởng thụ, vừa kìm nén sự hành hạ của cô.
Cảm nhận được thứ quả ngọt nơi cô đã chín, anh từ từ buông ra, nhìn quả đào hồng hào đó, chỉ cảm thấy như muốn bùng nổ.
Anh vuốt eo cô, chậm rãi xoa nắn, nhận ra cô đang run lên dưới bàn tay
mình. Cô vẫn nhạy cảm như thế. Môi anh áp lên ngực cô, từ từ trượt
xuống, “Tịch Tịch, da em thật mịn, muốn cắn quá”, vừa nói vừa cắn nhẹ.
Anh muốn cắn không chỉ một cái, mà là muốn nuốt toàn bộ, cho tất cả tan
chảy vào cơ thể anh.
Cố Tịch kêu khẽ, chống cự, cuối cùng cũng biến thành tiếng rên rỉ, hổn hển.
Vi Đào ôm chặt cô phía trước, chậm rãi gặm nhấm, như thể xem cô là món ăn
tuyệt vời nhất mà anh từng thưởng thức. Cố Tịch chỉ có thể vặn vẹo không ngừng, phát ra những tiếng kháng cự bối rối. Nhưng cô biết cơ thể mình
đang thức tỉnh dưới sự khiêu khích của anh. Lần này anh không chỉ dùng
tay, dùng môi, mà còn lấy chính cảm giác thực tế mà cô khao khát nhất để lấp đầy cô. Anh đợi thật sự quá lâu rồi.
Vi Đào nhận thấy sự ẩm ướt nơi cô, anh nhướng môi cười. Còn Cố Tịch cũng đã nhạy cảm nhận ra anh “thức dậy” rồi.
Bàn tay anh luồn vào trong áo choàng, ve vuốt xoa nắn cô. Cố Tịch rên rỉ,
cảm giác tê liệt xuyên qua da, toát ra ngoài. Ngón tay thon dài của anh
từ từ nắm lấy ven quần lót, kéo xuống từng chút một.
Cô chống cự, muốn phản kháng, nhưng anh lại nâng người cô lên, cởi ra hoàn toàn.
Cô nhắm mắt, tim đập thình thịch, cơ thể đỏ hồng quyến rũ.
Anh ôm ôm phía trước, dùng áo choàng tắm trói tay cô lại, ngước lên nhìn vẻ mặt say mê của cô, càng áp sát hơn.
Cô cảm nhận rõ có sự nóng bỏng của anh, cảm giác căng thẳng cuồng loạn lại khiến tay cô càng bị khống chế trong lớp áo choàng, cơ thể không dám
vặn vẹo nữa.
Cuối cùng cô không kìm được bật ra tiếng rên rỉ, đừng hành hạ cô nữa, khó chịu quá, trống rỗng quá.
Cố Tịch hơi mở mắt, nũng nịu, “Vi Đào…”.
Anh nhếch môi nở nụ cười gian xảo, cố ý nghi hoặc, “Hử?”.
Cô khó chịu vặn người, “Vi Đào… em…”, nóng quá, trống rỗng quá… cô không nói ra được.
Anh lại như rất thỏa thuê hưởng thụ, kề sát tai cô thì thào, “Em sao thế? Nói ra đi, nói ra anh sẽ giúp em”.
A… Cô kêu khẽ, nhăn mày, giọng gấp gáp, “Em… em…”.
“Em làm sao?” Trời ơi, thật yêu chết dáng vẻ cô cắn môi cầu xin. Máu nóng
đang sục sôi, điên cuồng chảy trong người, nhưng anh vẫn ra sức kìm nén, hưởng thụ vẻ gợi cảm nhất của cô.
Cô Tịch khó chịu vặn eo, giọng đã như muốn khóc, “Vi Đào…”.
Anh lại chỉ nói giọng cám dỗ, “Bảo bối, cho anh biết suy nghĩ của em, anh thích nghe em nói”.
Hu hu… cuối cùng cô không chịu nổi, áp sát người anh, gục vào cổ anh nói khẽ, “Em… muốn… anh yêu em…”.
Ngoan, anh hôn chụt một cái, nắm lấy eo cô, mạnh mẽ xâm nhập.
Cô căng cứng người, cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Sự tiếp xúc càng lúc càng mạnh mẽ, kích thích mọi giác quan. Cô cảm nhận
cơ thể như có pháo hoa nổ vang trong sự gấp gáp đó, giống như kính vạn
hoa, mỗi lần xoay chuyển là phát ra muôn vạn cánh hoa rực rỡ, tung bay,
rơi xuống. Tiếng kêu của cô càng lúc càng vỡ vụn, cuối cùng ngay cả cô
cũng không nhận ra tiếng của mình, chỉ biết trong lòng có một suy nghĩ
đáng sợ đang nhảy nhót, cô còn muốn nhiều hơn, nhiều đến mức tiêu diệt
cô hoàn toàn.
Anh cảm thấy mồ hôi không ngừng tuôn ra, hưng phấn
chỉ muốn hai người mãi mãi như vậy, muốn cô hòa vào máu, thấm vào tim
anh. Em là của anh, Tịch Tịch, em mãi mãi chỉ là của anh!
Khi mọi giác quan đạt đến giới hạn, cuối cùng cô không chống cự nổi sự co rút
của cơ thể, cả người rúm lại. Cô kìm nén, hét lên, nấc nghẹn, đến khi bị khoái cảm điên cuồng nhấn chìm.
Anh bị sự co rút của cô làm cho
đau nhói, nhưng khoái lạc chí mạng cũng trong tích tắc tuôn trào… Cuối
cùng, anh giải thoát tất cả!
Anh gỡ áo choàng trên tay cô ra, cô mềm nhũn người gục vào lòng anh.
Khi cô tưởng mọi thứ đã kết thúc, anh bỗng bế cô lên, cô mở đôi mắt mê loạn ra, nhìn nụ cười mơ hồ ấy, bên tai vang lên giọng nói quyến rũ: “Tịch
Tịch, chưa xong đâu… Tháng Mười dài lắm”.
Cố Tịch kêu khẽ, “Đừng mà”. Cô mệt rồi, cô không muốn.
Nhưng ai đó đã đè cô xuống chiếc giường lớn vô cùng mềm mại…
Dì ơi, dì ra thời hạn lâu như vậy, cuối cùng người xui xẻo là con đó!
Mọi tiếng khóc của Cố Tịch cuối cùng hóa thành tiếng rên, cuồng loạn dưới cơ thể anh.
Tối đó, khi ai đó đã no say thì trời cũng gần sáng. Cố Tiểu Tịch đáng thương thì mệt đến mức không còn biết gì.