Thứ Tư, Cố Tịch và Phương Phi đáp máy bay đến M. Nói đến máy bay, Cố
Tịch vốn định đi tàu ghế cứng, nhưng Vi Đào không đồng ý, nói như vậy
quá cực nhọc cho cô, bắt hai người đổi sang vé máy bay, thiếu bao nhiêu
anh bù. Phương Phi cứ ôm lấy Cố Tịch xuýt xoa khen Vi Đào là người chồng tốt, biết thương vợ. Cố Tịch đỏ mặt tía tai, Vi Đào nhìn mà càng rung
động, chỉ ngại có Phương Phi ở đó, không tiện ôm vào lòng. Nhưng Phương
Phi được lợi, quả nhiên dẻo mồm, cứ luôn miệng bảo Cố Tịch và Vi Đào là
vợ chồng, khiến anh như nở hoa trong bụng.
Cố Tịch và Phương Phi
đến tổng bộ báo danh. Khi ký tên nhìn thấy mọi người từ các công ty con
đến tranh tuyển, Phương Phi chỉ vào một, hai người có chút ấn tượng,
giới thiệu với Cố Tịch. Có mấy người vừa ký tên vừa nói cười với các
nhân viên ở tổng bộ, mới nhìn đã biết là có ô dù sau lưng. Phương Phi
thì thầm vào tai Cố Tịch, “Nhưng, ô dù của họ cũng không lớn lắm, chí ít tớ chưa thấy ai là họ hàng thân thích của lãnh đạo, trừ cậu”. Cố Tịch
đỏ mặt vội trừng mắt, đừng nói bậy, cô không muốn núp bóng Vi Đào.
Phương Phi thè lưỡi, hiểu rồi, tất cả là nhờ thực lực.
Lúc mọi
người ký tên đã trả luôn tiền khách sạn mà tổng bộ sắp xếp, lần này mọi
chi phí đều tự bỏ ra. Cố Tịch và Phương Phi ở một phòng, hai người xách
hành lý định lên lầu thì bỗng cửa thang máy có tiếng động, họ nhìn sang, rất thắc mắc khi thấy Lạc Tịnh. Hai người nhìn nhau, bình tĩnh đến chỗ
thang máy.
Lạc Tịnh là phó trưởng phòng thị trường của tổng bộ,
phụ trách kế hoạch kinh doanh toàn quốc, lần này tuyển trưởng phòng kế
hoạch trung tâm tiêu thụ, cô là một thành viên trong ban xét tuyển. Lạc
Tịnh mỉm cười gật đầu với mọi người, không nói gì mà đi thẳng đến quầy
ghi danh.
Cố Tịch và Phương Phi nắm tay nhau gật đầu chào Lạc
Tịnh. Lạc Tịnh vẫn chỉ mỉm cười gật đầu. Ba người đi lướt qua nhau, Lạc
Tịnh đi vài bước rồi ngừng lại, quay người từ từ lên tiếng hỏi, “Cô
chính là Cố Tịch?”.
Cố Tịch và Phương Phi cùng ngẩn người, cơ thể dần cứng đơ. Cố Tịch càng cảm thấy đầu óc rối bời, cô thấy mọi ánh mắt ở thang máy đều tập trung vào mình. Cố Tịch kéo tay Phương Phi, dần dần
quay lại, cố nặn ra nụ cười, “Cô Lạc, xin chào. Tôi là Cố Tịch”. Cô
không biết vì sao Lạc Tịnh lại đột nhiên nói thế, nhưng bây giờ trong
tình huống này, cô và Phương Phi rất ngại.
Lạc Tịnh quan sát Cố
Tịch mấy giây, tươi cười: “Gia Tuấn thường nhắc tới cô”, nói xong, không đợi Cố Tịch phản ứng, đã ung dung quay đi, tiếp tục đến chỗ quầy ghi
danh.
Cố Tịch đờ đẫn nhìn Lạc Tịnh đến cạnh nhân viên, vừa hỏi
vừa lật xem sổ đăng ký. Phương Phi kéo tay cô vào thang máy, “Gia Tuấn
là ai?”. Cố Tịch đầu óc rối bời, hạ thấp giọng đáp, “Em trai Lạc Tịnh”.
Nhìn đôi mắt mở to của Phương Phi, cô vội đưa mắt ra hiệu trước khi cô
nàng kêu lên, lên kia cô sẽ giải thích rõ.
Hai cô gái theo dòng
người vào thang máy, rõ ràng cảm thấy những ứng viên kia đều đang quan
sát Cố Tịch. Cô chỉ thấy như gai đâm sau lưng, Phương Phi thì không cảm
giác gì, ngẩng đầu lên mỉm cười rất tự nhiên.
Điều khiến Cố Tịch
nghi ngại hơn là Lạc Tịnh chỉ nhắc tới Gia Tuấn, lẽ nào không phải ý
thực, mà thật ra là muốn nói đến Vi Đào chăng? Có phải do tình cảnh này
nên mới không nói rõ? Lạc Tịnh làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Muốn cảnh
cáo cô, đừng tưởng là bạn gái Vi Đào thì dễ dàng cho qua? Hay muốn đối
địch với cô? Lúc nãy Lạc Tịnh không đáp lại lời chào hỏi của ai, chỉ chủ động hỏi cô, há chẳng phải cố ý ám chỉ cô có thân phận đặc biệt? Bây
giờ mọi người chắc chắn đều đang đoán xem cô là họ hàng của vị lãnh đạo
nào trong tổng bộ, nếu không thì thiên kim của Chủ tịch Lạc làm sao lại
chủ động hỏi han như vậy.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Vừa vào phòng, Phương Phi đã hỏi ngay chuyện Gia Tuấn. Cố Tịch lúc ấy mới
kể vắn tắt quan hệ giữa Lạc Gia Tuấn và Lạc Tịnh, Gia Tuấn ở chung với
Vi Đào, rồi bảo Phương Phi giữ bí mật. Cô không nhắc chuyện này vì để
tâm tới thân phận đặc biệt của Gia Tuấn. Phương Phi cũng gật đầu thấu
hiểu, nhưng cứ nghĩ đến hành động lúc nãy của Lạc Tịnh là lại nhíu mày,
“Có phải cô ta vì Vi Đào mà ghen với cậu không?”. Cố Tịch phì cười, suýt chút thì quên, Phương Phi cứ nghĩ Vi Đào và Lạc Tịnh là người yêu cũ.
“Bạn gái cũ của Vi Đào không phải Lạc Tịnh, họ chỉ là bạn học, bạn gái
trước của anh ấy là bạn thân của Lạc Tịnh”. Cô lại kể vắn tắt quan hệ
giữa ba người họ, Phương Phi mới vỡ lẽ, vừa nghe vừa nhìn Cố Tịch vẻ oán trách, thế mà con bạn chẳng kể gì với mình.
Cố Tịch tỏ ra hối
lỗi, “Đó đều là chuyện cũ của Vi Đào, tớ không muốn nhắc nhiều, hơn nữa
còn dính đến Lạc Tịnh, có vài chuyện không tiện kể ra”. Vi Đào đã yêu
cầu đừng nói chuyện của Gia Tuấn và Lạc Tịnh ở công ty rồi.
Phương Phi hiểu, cùng Cố Tịch nằm lăn ra giường, “Yên nào, tớ không nói lung
tung đâu. Nhưng Lạc Tịnh không ghen thì lúc nãy tại sao lại làm thế?”.
Rất rõ ràng, Lạc Tịnh tỏ ra không thiện ý lắm.
Cố Tịch buồn bực
lắc đầu, cô cũng không nghĩ ra. Mặc kệ, chỉ cần không chọc tới cô ta là
được, Cố Tịch lấy tinh thần, cười và ngồi lên, kéo Phương Phi dậy để
chuẩn bị. Buổi tối, các ứng viên đều tham dự bữa tiệc do công ty tổ
chức.
Cố Tịch nhân lúc Phương Phi đi tắm, gọi điện cho Vi Đào.
Anh không nghe máy, có lẽ đang họp, cô nhắn tin cho anh báo đã tới nơi
bình an.
Hai người sửa soạn xong thì tới giờ ăn. Cả hai đến nhà
hàng, thấy những ứng viên khác đều đã có mặt, thấy cả Lạc Tịnh đang ngồi ở trong cùng. Cố Tịch và Phương Phi đang định chọn gần cửa thì lại nghe phía trước có người gọi, hình như là ai đó ở thành phố H mà Phương Phi
quen. Cô ta vừa gọi thì tất cả đều nhìn họ, người đó vỗ vỗ chỗ ngồi
trống kế bên, bảo họ tới đó. Phương Phi đành kéo Cố Tịch lại.
Phương Phi giới thiệu với Cố Tịch, là Tiểu Trương ở thành phố H. Tiểu Trương
rất nhiệt tình mời bọn họ ngồi. Cố Tịch thấy Lạc Tịnh ngồi đối diện cùng bàn, da đầu liền tê dại, cô ta đang nửa cười nửa không nhìn cô. Cố Tịch hít sâu một hơi, kéo Phương Phi ngồi xuống, chỉ cần xem như Lạc Tịnh
không có là được.
Mọi người đến đông đủ rồi, chủ quản Lâm mời Lạc Tịnh phát biểu, mọi người vỗ tay hoan hô. Lạc Tịnh nói tổng bộ rất xem
trọng kỳ tranh tuyển lần này, đầu tiên là chúc mừng các ứng viên đã có
thể tiến vào giai đoạn hai của cuộc thi, thứ hai là hy vọng báo cáo ngày mai sẽ phát huy thật tốt, cô sẽ đợi người xuất sắc tiến vào vòng thứ ba – phỏng vấn. Nói xong còn nhìn Cố Tịch vẻ ý tứ sâu xa.
Mọi người nhìn theo ánh mắt Lạc Tịnh về phía Cố Tịch, bỗng vừa có ý thù địch lại
vừa tò mò. Trong lòng Cố Tịch rất nặng nề, sao cô ta cứ phải làm thế? Cố Tịch quay sang nhìn Phương Phi, cô nàng đang mỉm cười vẻ thông cảm, nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, chớp mắt ngầm bảo, mặc kệ đi.
Lát sau
là bắt đầu nhập tiệc. Mọi người vừa ăn vừa hỏi thăm chuyện tranh tuyển.
Lạc Tịnh không nói nhiều, đã có một chủ quản khác ngồi cạnh lo ứng phó.
Điện thoại của Cố Tịch đổ chuông, Vi Đào gọi tới. Cố Tịch vội nghe máy, thì
thầm bảo anh đợi một chút rồi cầm điện thoại bước ra ngoài. Phương Phi
mỉm cười, hai người lại ngọt ngào rồi. Bất giác ngước lên thì thấy Lạc
Tịnh đang nhìn chằm chằm ra cửa, vẻ mặt kỳ quặc. Tại sao trông Lạc Tịnh
có vẻ bực bội thế nhỉ? Tình nhân người ta ngọt ngào với nhau thì liên
quan gì tới cô ta, thật kỳ lạ.
“Vẫn ổn chứ?”, trong giọng nói bình thản của Vi Đào toát ra sự quan tâm ấm áp.
“Cũng tàm tạm, đang ăn cơm. Còn anh, ăn cơm chưa?” Giờ này mới gọi điện cho
cô, nhất định là lại họp tới muộn, chắc chắn chưa kịp ăn gì.
“Chuẩn bị đi ăn đây. Có quen không?”, Vi Đào hình như đang cười, giọng trở nên rất dịu dàng.
“Quen chứ.” Cố Tịch nhìn mũi giày, nhắc anh nhớ chăm sóc bản thân, chăm sóc Gia Tuấn.
Vi Đào bỗng cắt ngang, “Tịch Tịch, sao vậy?”. Cô hễ căng thẳng là lại nói nhiều, hơn nữa còn nói không có trọng tâm.
Cố Tịch cắn môi, khẽ bảo, “Em nhớ anh”. Cô thoáng nghe thấy tiếng hít hơi
thật khẽ, trong lòng ngọt ngào. Có lẽ chỉ là tiếng sóng điện thoại thôi, nhưng sự im lặng của anh khiến tim cô đập thình thịch, mặt bất giác đỏ
bừng.
“Hai hôm nay tổng bộ đến kiểm tra.” Giọng anh cố ý trầm
xuống lại tiết lộ sự mất bình tĩnh. Cố Tịch cười không thành tiếng, cô
hiểu ý anh, anh chỉ muốn đích thân đưa cô đi, nhưng không thể để ảnh
hưởng tới công việc, “Đừng lo, em và Phi Phi rất mạnh mẽ mà”. Chỉ cần
nghe giọng anh là cô thấy yên tâm, cho dù ngày mai thi thế nào, cứ bình
tĩnh ứng phó là được.
“Lạc Tịnh là thành viên ban xét tuyển, có cần anh nói một tiếng không?” Vi Đào biết cô vẫn căng thẳng.
Cố Tịch vội từ chối, “Không cần không cần, em rất tự tin về bản thân”.
Nghe anh nhắc tới Lạc Tinh, tim cô lại đập loạn. Lạc Tinh vốn đã không
mấy thích cô, Vi Đào nhờ cậy thì cô ta nhất định sẽ không vui. Cô không
nói anh biết chuyện hôm nay, có lẽ chỉ do cô nghĩ nhiều, đợi thi tuyển
xong thì sẽ về ngay.
Cố Tịch nói chuyện với Vi Đào một lúc rồi
cúp máy, về lại chỗ ngồi. Tiểu Trương chọc, “Điện thoại của ai mà quan
trọng thế, cơm cũng không ăn kìa?”. Cố Tịch cười cười, không nói gì.
Phương Phi giục cô ăn, Lạc Tịnh không nhìn họ mà nói gì đó với chủ quản
kia.
Khi bữa tối kết thúc, Lạc Tịnh không nói gì mà rời đi. Các ứng viên đều căng thẳng, về phòng chuẩn bị báo cáo dự tuyển ngày mai.