Hôm sau, Vi Đào tổ chức buổi họp báo về việc thăm dò thị trường. Do số
liệu của cô thống kê đã đầy đủ rõ ràng, nên kết luận của anh có được
bằng chứng vững chắc, được mọi người tán thưởng. Tổng giám đốc Mã cũng
nhiệt tình biểu dương hiệu quả công việc của anh, nói anh vừa mới về hôm qua mà đã phân tích được rõ ràng, đầy đủ các vấn đề và số liệu như thế, bảo các quản lý cấp trung phải học tập anh. Mọi người lại lần nữa biết
được năng lực của Vi Đào, càng khâm phục và tin tưởng anh hơn. Vi Đào
lại tỏ ra khiêm tốn, nói rằng kho số liệu của công ty đầy đủ, đặc biệt
là phòng Kế hoạch làm việc rất chi tiết, cụ thể Mã Sở Vân nghe xong lại
càng khen ngợi Tống Huệ Liên. Tống Huệ Liên trong lòng như nở hoa, ánh
mắt sáng rực.
Tống Huệ Liên sau khi về văn phòng, đứng trước mặt
mọi người, cô ta cố tỏ ra bình thản nhắc đến lời khen ngợi của ông Mã
dành cho phòng Kế hoạch, nhân cơ hội tán dương công việc của mọi người,
sau đó lại rất thành thật chỉ ra khuyết điểm còn tồn tại, mong rằng mọi
người tiếp tục cố gắng. Tống Huệ Liên từ đầu đến cuối không nhắc đến
việc phòng Kế hoạch được khen là vì sự xuất sắc trong công việc của Cố
Tịch. Chỉ đến khi sắp tan sở, Cố Tịch vào xin chữ ký, cô ta mới hờ hững
nhắc qua, nói rằng Cố Tịch gần đây đã giỏi giang hơn, không còn lơ đãng
như trước, sau đó nhấn mạnh rằng, thực sự cô ta rất xem trọng cô, sau
này hãy làm việc cho thật tốt.
Cố Tịch lẩm bẩm trong bụng, mặt
trời mọc đằng tây hay sao? Mợ Tống không mắng mà còn khen, đúng là hiếm
có khó tin. Mới về lại chỗ ngồi thì cô được biết từ Phương Phi rằng, hóa ra là vì Vi Đào nên Tống Huệ Liên mới được khen. Cố Tịch liếc nhìn văn
phòng Vi Đào. Anh mượn dịp này để lấy lòng Tống Huệ Liên chăng?
Mấy hôm sau, anh triệu tập mở cuộc họp với toàn bộ các đơn vị kinh doanh,
đồng thời yêu cầu các chủ quản phải tham gia đầy đủ. Cố Tịch là chuyên
viên giải đáp mọi vấn đề về kinh doanh cũng phải cùng tham gia với Tống
Huệ Liên. Vi Đào trong cuộc họp đã thay mặt công ty cảm ơn sự cố gắng
của các đơn vị, nhờ thế mà công ty mới có được thành tích vượt trội.
Tiếp đó đột ngột chĩa mũi dùi, chỉ ra vấn đề của từng thị trường, đồng
thời cảnh cáo những đơn vị kinh doanh có ý đồ biển thủ hàng hóa. Cuối
cùng anh để các đơn vị nói hết những điều muốn nói, lắng nghe những bất
mãn và mong đợi của họ với công ty, và yêu cầu các phòng phải hứa sẽ
giải quyết những khó khăn của các đơn vị một cách thiết thực. Cố Tịch
nhìn Vi Đào lúc thì mềm mỏng lúc lại nghiêm khắc, trong lòng rất khâm
phục. Vi Đào tuy nghiêm nhưng thực sự là có năng lực.
Từ đó, chỉ
cần Vi Đào đến phòng Kế hoạch lấy tài liệu thì sẽ tìm thẳng Cố Tịch.
Không biết anh nghe từ đâu mà biết rằng trình độ máy tính của cô rất
khá, khi máy tính có vấn đề anh cũng gọi cô. Sau đó, bi thảm nhất chính
là Phó tổng Vi – người yêu công ty, yêu tập đoàn, ngày ngày xem công ty
là nhà, lấy việc tăng ca là thú vui trong đời – nảy ra suy nghĩ cần phải cho ai đó không có óc cầu tiến một vài cơ hội. Vậy là cứ lúc nào ở lại
làm thêm giờ thì anh đều có việc cần tìm Cố Tịch. Cũng may anh không yêu cầu cô phải giao tài liệu ngay, Cố Tịch lúc nào cũng nói sẽ mang về nhà làm. Cô không muốn ở riêng với anh, không muốn bị anh làm cho tức chết
hoặc nghẹn chết, vẫn cứ nên “đào chi yêu yêu”[1] là hơn.
[1] Đào
chi yêu yêu: Vốn là một câu trong bài Đào yêu thuộc phần Chu nam của
Kính thi miêu tả vẻ đẹp người con gái đương thi xuân sắc, chuẩn bị về
nhà chồng. Nhưng trong tình huống này, “Đào chi yêu yêu” lại được hiểu
là chạy trốn, chuồn, tránh né, bởi vì từ “Đào” (桃) với nghĩa là hoa đào
trong câu thơ đồng âm với từ “Đào” (逃) với nghĩa là bỏ trốn.
Mọi
người thấy Vi Đào coi trọng Cố Tịch như vậy thì đều cho rằng ấn lượng
của anh với cô khá tốt. Chỉ mỗi cô biết, cô đắc tội với anh, mới khiến
anh “để mắt xanh” đến vậy. Dù sao không thể trốn việc, Cố Tịch lại học
được một cách, chỉ cần Vi Đào nhờ tìm số liệu, cô nhất định phải hỏi bao giờ anh cần? Nếu không gấp thì cô cũng không vội, Vi Đào thấy cô cẩn
thận dè dặt thì không mấy để tâm.
Phương Phi thấy hai người như
vậy thì khó tránh khỏi tò mò, “Phó tổng Vi hình như rất tán thưởng cậu”. Cố Tịch nhăn mày, tán thưởng cái quỷ gì, anh ta tìm cơ hội chỉnh mình
thì có. Mỗi lần đưa số liệu cho Vi Đào, cô đều tỉ mỉ xem lại trên ba
lần, vì chỉ cần tìm ra sai sót thì nhất định sẽ mắng một trận, thậm chí
có lúc còn mắng ngay trước mặt các chủ quản nghiệp vụ. Hại Cố Tịch cuối
cùng cứ phải chọn lúc không có ai để giao bảng biểu. Nếu anh xem xong
không nói gì mà ký tên thì có nghĩa là vạn sự đại cát rồi.
Hôm
nay, Vi Đào và tổng bộ họp qua điện thoại. Lần này họp để bàn về chính
sách ưu đãi mới nhất của tổng bộ, nên phòng Kế hoạch cũng bị yêu cầu
tham gia. Tống Huệ Liên có việc phải ra ngoài, phái Cố Tịch đến dự, đặc
biệt dặn dò cô phải viết biên bản họp thật kỹ.
Buổi họp vừa kết
thúc, Cố Tịch lập tức biến về phòng. Các chủ quản vẫn ở lại văn phòng Vi Đào tiếp tục thảo luận nội dung cuộc họp. Cố Tịch vội in biên bản họp
ra, đặt lên bàn Tống Huệ Liên. Hôm nay là cuối tuần, cô muốn tan sở đúng giờ.
Khoảng nửa tiếng sau, các chủ quản nghiệp vụ lục tục kéo ra khỏi phòng phó tổng. Phương Phi quay sang nhìn cửa, sau đó gửi tin cho
Cố Tịch, “Hôm nay có cần tăng ca không?”, cô biết Cố Tịch gần đây luôn
bị Vi Đào tóm chặt.
“Không”, Cố Tịch trả lời rất kiên định.
Phương Phi ngẩng lên, tỏ vẻ hoài nghi, “Hy vọng là thế”.
Cố Tịch mặc kệ bạn, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Hôm nay mợ Tống không ở đây, mọi người đều thoải mái hơn. So sánh với khi
mợ Tống có mặt, mọi người đều giả vờ bị câm, không dám nói nhiều. Vì mợ
Tống không mấy kiên nhẫn, cơ thể lại dễ dàng bị đau chỗ này chỗ kia, chỉ cần không khỏe là tâm trạng cũng không vui, lại bắt đầu nổi cáu. Cố
Tịch nhớ rõ nhất có lần Tiểu La nghe điện thoại riêng trong văn phòng,
lúc nói cũng hơi lâu, bị mợ Tống khó chịu mắng mỏ, nói đây là thời gian
làm việc, có chuyện gì mà nói lâu như thế làm chậm trễ công việc, cuối
cùng bảo quá ồn ào, đuổi Tiểu La ra ngoài gọi điện. Cố Tịch và Phương
Phi đang chat QQ cũng bó tay, kiểu người gì thế này, người ta gọi điện
thoại cũng chướng mắt hay sao? Nhưng mợ Tống là thế. Tâm trạng thất
thường như thời tiết, họ đã quen từ lâu, những nhân viên phòng khác đến
tìm cô ta nhờ ký tên cũng gặp xui xẻo. Chỉ cần nhằm lúc cô ta không vui
là thông thường họ đều bị mắng. Lúc thì bảo bảng biểu làm quá xấu, khi
thì công văn gì mà từ ngữ lủng củng, trình độ không bằng cả học sinh
tiểu học. Cuối cùng, không thèm ký mà đuổi về bắt làm lại.
Cố Tịch và Phương Phi cứ lắc đầu, tố chất gì thế này, mà còn làm lãnh đạo nữa!
Nhưng nghe nói Tống Huệ Liên cũng là họ hàng của một lãnh đạo cao cấp nào đó ở tổng bộ, lại thêm khi Lương Thịnh mới thành, cô ta thực sự cũng có công lao to lớn, ngay cả Mã Sở Vân cũng nể mặt. Cho dù có người mách tội cô
ta có thái độ không tốt, ông Mã nhiều nhất cũng sẽ nói là không sao đâu.
Nên mọi người chỉ bực tức mà không dám nói, đến phòng Kế hoạch đều nhờ vả
bọn Cố Tịch đưa Tống Huệ Liên ký văn kiện. Có lúc thậm chí còn phải nghe ngóng trước, hôm nay trưởng phòng Tống tâm trạng ra sao? Nếu không vui
thì một số việc ngày mai sẽ ký sau. Cố Tịch và Phương Phi càng bó tay,
làm gì có công việc nào như vậy? Nhưng, Lương Thịnh là thế, ai bảo có
người như Tống Huệ Liên cơ chứ.
Cố Tịch chưa làm được là mấy thì Vi Đào lại gọi cô vào. Phương Phi nghe thấy liền cười.
Cố Tịch nhăn mặt chậm chạp bước vào văn phòng anh, trong lòng lẩm bẩm, lại chuyện gì nữa đây?
Vi Đào chỉ vào máy tính, “Không lên mạng được”, sau đó đứng dậy cho cô xem xét, còn anh rời khỏi văn phòng.
Cố Tịch bĩu môi, tưởng cô vạn năng thật hả? Gọi cho bên nhà mạng không
được hay sao? Nhưng người ta là lãnh đạo thì đâu có chủ động gọi điện,
có vấn đề gì cũng là phòng Hành chính làm thôi.
Cố Tịch thở hắt
ra, vẫn ngoan ngoãn ngồi vào ghế của anh để sửa máy tính. Xem qua thì
hình như có vấn đề về card mạng, cô cài đặt lại lần nữa là mạng ổn ngay.
Cố Tịch nhìn màn hình máy tính tự động vào MSN và QQ, mở trang chủ ra xem
có hoạt động bình thường không. Mở mãi mới được, Cố Tịch cau mày, tốc độ còn chậm hơn rùa, người này sao chịu nổi nhỉ? Cô nhất thời tốt bụng xóa bớt rác trong máy anh, quả nhiên tốc độ nhanh hơn nhiều.
Đang lúc định đóng trang chủ lại thì một tin MSN bỗng nhảy ra từ góc phái bên dưới màn hình.
Cố Tịch nhất thời không chú ý liếc nhìn, rồi ngẩn người.
“Có đó không?”, Cố Tịch thấy người gửi là Lạc Tịnh thì tim thót lên một
cái, mắt nhanh chóng chuyển sang nhìn trang web. Lạc Tịnh, chẳng phải là con gái của Chủ tịch Lạc Trường Thanh, bạn gái tin đồn của Vi Đào sao?
Lại một tin nhắn nữa hiển thị trên màn hình, “Gia Tuấn có ổn không? Tuần
sau em đến thăm hai người”. Cố Tịch chỉ thấy tim dập nhanh hơn, cảm giác hoảng hốt căng thẳng khi bỗng nhiên liếc trộm thấy đời tư của người
khác khiến cô luống cuống. Do dự xem có nên tắt màn hình đối thoại
không, nhưng cuối cùng cô vẫn đứng phắt dậy, lao ra khỏi văn phòng Vi
Đào.
Ở cửa, cô chạm mặt Vi Đào vừa trở về, anh thấy bộ dạng hoảng hốt của cô thì nhướng mày, “Sửa xong chưa?”.
Cố Tịch vội gật đầu, “Xong rồi ạ”, nói xong lao về văn phòng.
Vi Đào đứng ở cửa nghĩ ngợi, đi về phía bàn làm việc. Mới ngồi xuống đã
thấy khung chat dưới góc màn hình bên phải, Lạc Tịnh có vẻ rất nóng vội, “Vi Đào, sao anh không nói gì?”.
Vi Đào ngước lên nhìn về phía phòng Kế hoạch, hiểu ra, khóe môi hơi giật giật, sau đó trả lời tin nhắn của Lạc Tịnh.
Lạc Tịnh tuần sau sẽ đến W công tác, tiện đường ghé thăm Lạc Gia Tuấn. Vi
Đào nói tới lúc đó sẽ đón cô, Lạc Tịnh lại hỏi anh đến đây đã quen chưa? Vi Đào nói mọi thứ đều rất tốt. Hai người trò chuyện vài câu rồi ai làm việc nấy.
Cố Tịch nhìn máy tính, tim vẫn đập thình thịch. Lạc
Tịnh, Vi Đào, hai người… Gia Tuấn là ai? Lẽ nào… lẽ nào là… của hai
người… Cố Tịch giật mình ngừng ngay suy nghĩ lung tung đó. Gia Tuấn là
ai thì liên quan gì đến cô? Nhưng, dù cô muốn xua đuổi nhũng gì nhìn
thấy trên màn hình như thế nào thì cũng vô ích. Tư duy hỗn loạn cứ bám
lấy khiến tim cô rối bởi, chỉ bực bội mong ngóng giờ về.
Vừa đến
giờ, cô đã kéo Phương Phi rời khỏi văn phòng. Nhưng khi đi ngang phòng
Vi Đào, cô vẫn không kìm được mà liếc nhìn anh. Cũng thật trùng hợp,
đúng lúc đó anh lại ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt của cô. Cố Tịch tỏ vẻ
điềm nhiên, từ từ rời mắt đi, sau đó khoác tay Phương Phi đi thẳng.
Ánh mắt Vi Đào lúc nãy rất bình thường, giống như anh vô tình nhìn ai đang
đi ngang qua phòng mình mà thôi. Nhưng Cố Tịch lại có cảm giác như anh
đang trách cô liếc trộm đời tư của mình. Sự bực bội trong lòng càng tăng lên, Phương Phi gọi mấy lần cô mới hoàn hồn.
Cố Tịch ngồi trên
xe buýt, đeo tai nghe, nhắm mắt dựa vào cửa sổ. Âm nhạc dần dần làm cô
bình tĩnh trở lại, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những dòng tin của Lạc
Tịnh và ánh mắt của Vi Đào, trái tim cũng xóc nảy y như chiếc xe.