Hôm sau, Phương Phi vừa tỉnh dậy đã thấy Cố Tịch đang ngồi trang điểm
trước gương. Cô nàng nằm bò ra giường chọc, “Tối qua mấy giờ ngủ?”. Lúc
Phương Phi ngủ thì Tịch Tịch vẫn đang nói chuyện điện thoại, xem ra vấn
đề giữa họ chắc là OK rồi.
Cố Tịch quay lại, gương mặt không giấu nụ cười, “Chắc một rưỡi”. Cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết cuối cùng điện thoại nóng đến phỏng tay, họ mới chịu cúp máy.
“Xùy xùy, phụ nữ
ơi!” Phương Phi tốc chăn xuống giường, trong mắt là sự bất lực. Tối qua
là ai sống chết không nghe điện thoại? Phương Phi cầm điện thoại của
mình trên tủ đầu giường lên, màn hình tối đen, cô cau mày, “Tớ nói này,
chắc cậu quên sạc pin giúp tớ rồi hả?”, liếc mắt nhìn, khả năng này vô
cùng lớn.
Cố Tịch kêu lên một tiếng, vội quay lại, “Hình như hết pin thật, trời ơi, tớ quên mất”.
Phương Phi lườm một cái, nói gì bây giờ? Con nhỏ này hễ tình tứ một cái là chuyện gì cũng quên sạch.
Haizzz! Phương Phi thở dài thườn thượt, ném điện thoại lên giường, vào phòng tắm.
Cố Tịch đứng ngoài xin lỗi, “Phi Phi, xin lỗi, tớ quên thật. Hay thế này,
hôm nay cậu dùng điện thoại của tớ?”. Cô… lúc đó trong lòng chỉ nghĩ đến một người, không chú ý là điện thoại sắp hết pin.
“Cảm ơn nhé,
hôm nay ai đó mà gọi điện tới, không thấy cậu thì lại quấy rầy tớ”,
Phương Phi vừa rửa mặt vừa nói, giọng ậm ừ không rõ.
Cố Tịch tựa
vào cửa, ngón tay vẽ vẽ lên cửa kính, hình như cũng phải, cô không có
điện thoại cũng khá bất tiện. Cô lẩm bẩm, “Vậy… cậu chuyển số điện thoại cần liên lạc vào điện thoại của tớ?”. Cô vẫn thấy ngại.
Phương
Phi rửa mặt xong đi ra, vỗ vỗ mặt Cố Tịch, “Mau đi trang điểm, nhớ giặm
nhiều phấn vào, mắt quầng thâm kìa”. Cô không sao, dù gì cũng chẳng ai
gọi điện cho cô. Tiết Khải, nếu cô không chủ động thì sẽ không nhắn tin
trước.
Cố Tịch theo Phương Phi tới bên giường, “Phi Phi, xin lỗi”. Nếu không phải Phi Phi giúp thì tới giờ chắc cô vẫn còn buồn bực.
Phương Phi thấy cô vẫn hổ thẹn thì cười thầm, nâng mặt cô lên cắn một cái hơi
mạnh, “Hai người không sao là tớ yên tâm rồi, nhưng tối qua hại tớ mãi
mới ngủ được”.
Cố Tịch ôm cổ Phương Phi, xấu hổ dựa vào vai bạn. Phi Phi, cậu tốt thật!
Phương Phi choàng vai cô, hiếm khi thấy tình yêu của họ chân thật như vậy, vừa hâm mộ vừa cảm động, đương nhiên không nỡ thấy họ lấn cấn với nhau.
Tối qua Phương Phi thấy vẻ mặt hụt hẫng của Cố Tịch lúc về, đã thoáng có
cảm giác không ổn. Cố Tịch ở mãi trong phòng tắm, cô càng lo. Cô do dự,
cuối cùng vẫn nhiều chuyện nhắn tin cho Vi Đào, nói với anh là Cố Tịch
vừa đi gặp mẹ anh về. Quả nhiên Vi Đào nhanh chóng gọi điện cho Cố Tịch. Phương Phi thông báo là Vi Đào gọi, nhưng Cố Tịch lại nói chưa tắm
xong, không nghe.
Phương Phi nhìn điện thoại reo hoài, vừa cuống vừa bất lực.
Điện thoại reo vô số lần, cuối cùng ngừng lại. Cố Tịch lúc đó mới chậm chạp
đi ra. Phương Phi nhìn sắc mặt u ám của bạn, cảm thấy vấn đề hơi lớn. Cô lén lút nhắn tin cho Vi Đào, bảo anh gọi vào số máy mình.
Rất
nhanh, điện thoại của Phương Phi đổ chuông. Cô nghe máy, cố ý nói những
gì đó vớ vẩn. Sau đó bỗng cố tình cao giọng bảo, “Muốn tìm Tịch Tịch
sao, được được, anh đợi một chút”. Sau đó đưa điện thoại cho Cố Tịch. Cố Tịch nhìn cô, tình huống này khó có thể không nghe, đành nhận lấy.
Phương Phi cười rồi đi tắm, cho hai người không gian riêng, dù cãi nhau hay
giận dỗi cũng phải nói chuyện, có gì cứ bàn bạc, vấn đề tự khắc sẽ được
giải quyết.
Quả nhiên khi cô tắm xong thì ai kia đã cầm điện
thoại chạy đến cửa sổ, mặt hướng ra cửa, giọng nói khe khẽ. Phương Phi
cười, chí ít giọng bạn đã không còn oán trách nữa mà còn có chút nũng
nịu.
Cuối cùng mưa tạnh trời xanh rồi.
Phương Phi đã mệt
cả ngày, tắm rửa xong lên thẳng giường định ngủ. Nhưng nghe giọng nói
khe khẽ của Cố Tịch, cô lăn lộn mãi mới ngủ được. Nếu có ngày Tiết Khải
cũng dỗ dành cô như vậy thì tốt quá, Phương Phi nhìn bức tường trống
trải, từ từ khép mắt lại.
Phương Phi không biết hôm qua Vi Đào đã dỗ dành Cố Tịch thế nào, dù sao sáng dậy cũng thấy mây đen đã tan. Quả
nhiên sức mạnh tình yêu là lớn nhất, dễ khiến người ta khóc và cũng
khiến người ta cười. Lại thêm cô nàng Cố Tịch khá đơn giản, khi dỗ dành
không tốn sức lắm. Người ngốc có cái phúc của người ngốc, càng giống
Tịch Tịch thì càng dễ gặp được người đàn ông tốt. Cô cũng rất muốn mình
đơn giản, không phức tạp, tiếc rằng vẫn thiếu một người đàn ông tốt
thích mình.
Buổi tập huấn thứ hai lại nhìn thấy Lạc Tịnh. Cố Tịch mặt không cảm xúc, nhớ đến những gì Vi Đào nói, cô thực sự không có
thiện cảm gì với Lạc Tịnh.
Lạc Tịnh cũng nhận ra vẻ lạnh nhạt của Cố Tịch, mắt hơi nheo lại. Cố Tịch hôm nay có vẻ khác, lẽ nào bị Diễm
Tử nói trúng rồi? Lạc Tịnh cười lạnh trong bụng, xem ra mẹ Vi Đào cũng
chẳng ưa gì Cố Tịch.
Phương Phi kéo Cố Tịch ngồi ở hàng sau, vừa
đi vừa thì thầm, “Nghe nói ngày mai sẽ quyết định chia khu đó”. Cố Tịch
gật nhẹ đầu, không nói gì, dù sao nếu phân cô đến nơi khác thì cô sẽ
không đi.
Từ sáng đến tối lại là tập huấn dày đặc. Sau đó là thi, thi xong là thực hành, chủ quản Lâm đưa học viên đến Trung tâm Kế hoạch của tổng bộ, lấy ra một vài tư liệu trước đây để họ chia tổ kiểm tra,
tìm ra vấn đề còn tồn tại trong đó. Cố Tịch và Phương Phi một tổ, cuối
cùng tổ họ khảo sát nhanh nhất, toàn diện nhất, được điểm cao nhất.
Cố Tịch thấy Lạc Tịnh nhìn bảng thành tích mà chủ quản Lâm cầm, vẻ mặt khó đoán. Phương Phi và Cố Tịch nắm chặt tay nhau, Lạc Tịnh dù muốn soi mói cũng không có cơ hội.
Buổi tối hai người ra ngoài dạo phố, tìm một tiệm làm tóc để gội đầu. Mấy ngày nay vừa bận vừa mệt, làm cô bơ phờ quá.
Sáng hôm sau, bảng thành tích và phân chia khu vực đã có.
Cố Tịch nhìn, thầm sửng sốt, cô được phân đến trung tâm HZ, chính là khu
vực thuộc quản lý của thành phố W. Còn Phương Phi lại được phân đến
trung tâm HN, ở miền Nam. Cô nhìn Phương Phi, vẻ mặt khó tin, Lạc Tịnh
lại không làm khó cô sao? Phương Phi cũng thắc mắc như vậy, nhưng rất
nhanh đã cười nói, “Cậu nghĩ nhiều làm gì, kết quả này tốt quá rồi”.
Đúng, bây giờ đã nhận lệnh rồi. Cô sẽ yên tâm về lại W, những việc khác không quản nữa.
“Phi Phi, mẹ cậu thật nỡ cho cậu đi sao?” Thực ra nhà họ Phương cũng chỉ có
một cô con gái, bây giờ lại còn đi xa, chú và dì làm sao đây?
“Yên tâm, mẹ còn chê tớ phiền phức kìa. Không chừng tìm một anh chàng miền
Nam nào đó cưới là được rồi.” Phương Phi nói nhẹ bẫng, nhưng trong lòng
chắc chắn không nỡ.
Cố Tịch nhìn Phương Phi, lại nghĩ đến Tiết Khải, gần đây cô bạn không mấy khi nhắc tới anh, không biết họ đã tiến triển ra sao.
Các học viên đều không có ý kiến gì về việc phân chia khu vực. Tổng bộ bảo
mọi người quay về công ty cũ bàn giao, trong vòng một tuần sẽ nhận nhiệm vụ mới.
Cố Tịch và Phương Phi về khách sạn làm thủ tục trả
phòng, lại gặp Lạc Tịnh ở đại sảnh, lần này còn có Khổng Diễm bên cạnh.
Cố Tịch thầm cười lạnh, bọn họ không phải cố ý tới vui vẻ đưa tiễn mình
chứ?
Phương Phi thấy họ tiến đến thì nắm lấy tay Cố Tịch, Cố Tịch nắm lại tay bạn, khóe môi nhướng nụ cười, không sao!
“Cô Cố sắp đi rồi à?” Khổng Diễm lên tiếng trước, môi nở nụ cười nhưng không mấy thân thiện.
Cố Tịch cười, gật đầu, “Tập huấn kết thúc rồi”. Nếu không đi thì không
biết họ sẽ còn nghĩ ra thủ đoạn gì. Nhớ đến những gì cô ta làm, cô thực
sự chẳng thể nào thích nổi.
“Thật tiếc, tôi còn định mời cô Cố đi ăn. Ôi chao, tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi tên Khổng Diễm, bạn thân
của Lạc Tịnh.” Nhìn vẻ mặt hối tiếc giả tạo của đối phương, Cố Tịch
cười, đưa tay ra bắt lại bàn tay chủ động của cô ta, “Hân hạnh, cô
Khổng”.
Lạc Tịnh thấy Cố Tịch bình thản thì kéo Khổng Diễm, “Đi thôi”.
Khổng Diễm rút tay lại, “Hy vọng lần sau có cơ hội trò chuyện”, Cố Tịch gật
đầu. Khổng Diễm khoác tay Lạc Tịnh đi, được mấy bước thì bỗng quay lại
cười điệu đà, “Đúng rồi, nói giúp tôi với Vi Đào là lần trước có món quà quên chưa đưa cho anh ấy, khi nào rảnh tôi sẽ mang tới cho anh ấy”. Cố
Tịch nhìn vẻ đắc ý của cô ta, ngẩn ra vài giây rồi nở nụ cười, “Được,
tôi cảm ơn trước thay anh ấy”. Món quà cô ta nói chắc là cái áo sơ mi
kia, Vi Đào tuyệt đối sẽ không nhận. Khổng Diễm không ngờ cô vui vẻ nhận lời như vậy, mà còn phóng khoáng chu đáo đến thế, nên mặt hơi biến sắc. Cuối cùng, cô ta cười cười, không nói gì, cùng Lạc Tịnh bỏ đi.
Phương Phi kéo tay Cố Tịch, “Ả kia huênh hoang quá, còn dám nhắc đến Vi Đào trước mặt cậu!”.
Cố Tịch cười rồi nhún vai, cô ta có gì mà không dám, chuyện ghê gớm hơn
còn làm được nữa là… Cố Tịch khoác tay Phương Phi tiếp tục làm thủ tục
trả phòng, xách hành lý rời khỏi khách sạn.
Bây giờ cô chỉ muốn chạy nhanh về bên Vi Đào, chỉ cần hai trái tim ở cạnh nhau thì chẳng sợ gì nữa.
Khổng Diễm liệu có dễ dàng buông tay như vậy? Đương nhiên không?
Ngày hôm sau, khi Cố Tịch đã quay về thành phố W, Khổng Diễm và Lạc Tịnh lấy lý do tới thăm Lạc Gia Tuấn, cũng bay đến W. Họ đồng thời lấy danh
nghĩa của Lạc Tịnh hẹn Vi Đào ăn cơm. Vi Đào vui vẻ nhận lời.
Khổng Diễm trang điểm xinh đẹp rồi cùng Lạc Tịnh đến chỗ hẹn. Cô ta nghe được tin Cố Tịch đêm đó buồn bã rời đi từ mẹ Vi Đào, trong lòng cười thầm.
Không có sự ủng hộ của bà, Cố Tịch khó có thể trở thành con dâu nhà họ!
Mẹ Vi Đào hiện giờ hoàn toàn đứng về phía cô ta, đồng thời lần trước
nghe Vi Đào khen Cố Tịch, cô ta cũng đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng
quyết định bảo Lạc Tịnh đừng ngăn cản Cố Tịch đến trung tâm tiêu thụ HZ. Cô ta cũng có thể vì anh mà dịu dàng nhượng bộ. Vi Đào, em sẽ không bỏ
cuộc đâu.
Khi Vi Đào đẹp trai xuất hiện ở cửa, mắt Khổng Diễm
sáng lên, tim đập thình thịch, tối nay anh thật sự rất đẹp. Lẽ nào anh
vì cô ta mà cố ý ăn mặc như vậy?
Lạc Tịnh đưa tay ra hiệu cho Vi Đào, anh ung dung bước tới chỗ họ.
“Vi Đào, hôm nay anh rất đẹp trai đấy”, Lạc Tịnh cười và khen, cố ý nháy mắt với Khổng Diễm.
Vi Đào cười nhẹ, “Ở đây ăn mặc không tươm tất là không được vào”. Họ chọn nhà hàng sang như vậy, tất nhiên anh phải lịch sự.
Khổng Diễm nhìn chăm chăm Vi Đào, gò má đỏ hồng, “Anh cắt tóc rồi à?”. Cô ta
chú ý thấy tóc anh cắt rất gọn, xem ra ngoài quần áo, anh cũng chịu khó
để ý đến ngoại hình. Trong lòng càng lúc càng thấy ngọt ngào, không ngờ
anh lại coi trọng buổi hẹn tối nay đến vậy.
Vi Đào gật đầu, “Trông khỏe khoắn hơn”. Vẻ mặt anh trước sau vẫn bình thản, ung dung tự tại.
Khổng Diễm nhận ra vẻ thoải mái của Vi Đào thì niềm vui trong lòng cứ tăng
dần, không ngừng tìm chuyện để nói với anh. Kết thúc không vui vẻ đêm
nọ, anh không chỉ không nhắc mà còn tỏ ra thân thiện. Chắc chắn là lời
mẹ Vi Đào đã có tác dụng. Bà nói mấy hôm nay đều khuyên anh suy nghĩ cho kỹ, tìm vợ chồng không phải để yêu, đợi tình yêu nồng nhiệt qua đi thì
mới thấy được cô gái nào tốt cho anh hơn. Bà bảo cô ta mới là người anh
nên tìm kiếm. Nghe bà nói rằng Vi Đào cũng không phản đối, hình như đã
có phần lay động. Nên cô ta quyết định chủ động hơn, biểu hiện thật tốt
trước mặt anh, kiềm chế tính khí để anh nhìn thấy sự thay đổi của mình.
Cô ta không tin anh sẽ không do dự.
Lạc Tịnh thấy niềm vui trong
mắt Khổng Diễm thì cũng vui lây. Mấy hôm nay cô cũng khuyên Vi Đào,
Khổng Diễm tuy có chút tính khí tiểu thư, nhưng thật sự yêu anh, vì anh
mà nguyện thay đổi, anh nên cho Khổng Diễm một cơ hội làm lại. Vi Đào
không nói gì, chỉ hỏi Lạc Tịnh, cô nghĩ họ thật sự hợp nhau chứ? Lạc
Tịnh đáp ngay rằng đương nhiên, có những người bỏ lỡ nhau rồi mới biết
trân trọng. Khổng Diễm bây giờ thay đổi rất nhiều, nếu không phải vì anh thì cô ta cũng sẽ không làm trái gia đình mà chia tay với bạn trai,
càng không cãi nhau với người nhà rồi bỏ đi. Vi Đào nghe xong, im lặng
không nói.
Lạc Tịnh biết Khổng Diễm sẽ không nói với anh những
điều này, nhìn thấy bạn mình buồn bã suốt nên mới không nhẫn tâm. Lạc
Tịnh khuyên Vi Đào nể tình cảm cũ, nghĩ kỹ xem Khổng Diễm làm thế là vì
ai. Tiểu thư cao ngạo như Khổng Diễm lại chịu vì một người đến mức này,
chứng tỏ cô ta thật sự rất quan tâm đến người đó, mà người đó lại chính
là anh.
Thấy hôm nay Vi Đào vui vẻ nhận lời, bây giờ còn trò
chuyện với Khổng Diễm, Lạc Tịnh biết anh đang suy nghĩ nghiêm túc về đề
nghị của mình. Chỉ cần họ có thể ở bên nhau thì cô yên tâm rồi.
Lạc Tịnh vui vẻ đề nghị, chọn món trước, vừa ăn vừa trò chuyện.
Vi Đào cười nói, đợi một lúc, còn có người chưa tới.
Khổng Diễm ngớ ra, “Còn ai nữa? Gia Tuấn?”, hình như họ không gọi Gia Tuấn?
Vi Đào đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra phía cửa nhà hàng, chắc sắp rồi.
Khổng Diễm và Lạc Tịnh trông theo, một bóng dáng chậm rãi bước vào, khi nhìn rõ mặt người đó, cả hai đều biến sắc.
Ánh mắt Vi Đào trở nên dịu dàng, đứng lên đón.
“A Tịnh, chuyện gì thế này?” Khổng Diễm mặt tái xanh, anh… sao anh có thể!
Lạc Tịnh giữ lấy cánh tay Khổng Diễm, vội xoa dịu, “Đừng giận đừng giận, cô ta có đến cũng không thể làm gì được!”.
Vi Đào đã choàng tay ôm người đó đến bên bàn, cười nói với họ, “Để anh
giới thiệu. Đây là bạn cũ của anh, Lạc Tịnh. Đây là bạn thân Lạc Tịnh,
cũng là bạn gái cũ của anh, Khổng Diễm”. Chữ “Cũ” anh đặc biệt nhấn
mạnh, chỉ thấy khuôn mặt Khổng Diễm màu sắc thay đổi liên tục, xấu xí vô cùng.
Sau đó Vi Đào siết đôi tay, ôm người đó gần hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn cô, “Còn đây là vợ anh, Cố Tịch”.
…
Khổng Diễm và Lạc Tịnh hóa đá tại chỗ, miệng há to tưởng chừng có thể nhét được cả quả trứng!
Vợ Vi Đào, sao có thể? Họ kết hôn lúc nào???