Tết đối với Cố Tịch mà nói, đó chính là không ngừng chúc Tết, không
ngừng tụ họp, cứ như phải trả hết mọi món nợ nhân tình trong vòng mấy
ngày ngắn ngủi vậy.
Cố Tịch và các chị em tốt họp mặt. Mọi người
vừa thấy cô đã bắt đầu làu bàu, thật không ngờ người đẹp nhất trong số
họ lại trở thành người lấy chồng muộn nhất. Cố Tịch chỉ có thể cười nói
tình yêu cần phải có duyên phận. Phụ nữ ấy mà, trước khi kết hôn luôn
hoang tưởng tình yêu đẹp đẽ biết bao, kết hôn rồi thì nhận ra tình yêu
chẳng qua chỉ là một ly nước lọc. Lúc bạn uống, cho dù nó không mùi
không vị, bạn cũng cam tâm uống hết, nhưng sau khi bạn thử xong thì bất
đắc dĩ phải chấp nhận một điều, rằng thực ra nó bình thường nhạt nhẽo
tới mức khiến bạn bỏ qua mất. Các chị em toàn trải nghiệm cả rồi, bảo Cố Tịch đừng quá mê đắm tình yêu, con người vẫn nên thực tế hơn. Bây giờ
cô đã hai mươi bảy, hai mươi tám, còn trì hoãn một hai năm nữa thì sẽ
không đến lượt cô chọn đàn ông, mà là đàn ông chọn cô, hơn nữa lúc chọn
còn so sánh người này người kia, khi ấy cô có hối hận cũng vô ích.
Cố Tịch nghe mọi người thay phiên nhau nói thì chỉ cười tủm tỉm. Cô hiểu ý tốt của họ, tình yêu đối với những cô gái trẻ mà nói là không thể
thiếu, nhưng một kẻ bôn ba như cô, thì sẽ không mơ mộng tới độ không
nhìn rõ hiện thực. Cô không vội, một là do dì lớn của cô đã nói, có yêu
cũng vô ích; hai là cô phải có đối tượng để cô phải yêu cái đã, không
thể để cô dán cái bảng “Tôi đây cần gả” trên trán, đứng bên đường níu
kéo người ta chứ. Tóm lại, cô tin rằng vào đúng thời điểm gặp đúng
người, tình yêu tự khắc sẽ xuất hiện. Nghĩ đến đó, trong lòng lại nhớ
đến một giọng nói trầm ấm, Cố Tịch bưng ly cà phê lên ngửi, người đúng,
có thật là đúng hay không?
Các chị em thấy cô không tỏ ra sốt
ruột thì chỉ có thể dùng cách uy hiếp khác, nói rằng Cố Tịch kết hôn đã
muộn, đến lúc sinh con lại muộn thêm một, hai năm. Sau này đời con
trưởng thành, con của cô tuyệt đối chỉ có thể theo sau người khác. Cố
Tịch tưởng tượng cảnh đó, bất giác phì cười, như thế càng hay, người nhỏ nhất thường được yêu thương nhất, sau này các anh các chị đều phải
thương con nhà cô.
Những ngày tháng bận rộn đại diện cho sự đầy đủ, chớp mắt mà ngày xa nhà đã đến.
Bố mẹ sợ Cố Tịch về lại W thì không ăn được đặc sản quê nhà, nên đóng gói
cho cô rất nhiều quà Tết. Cố Tịch năm ngoái không muốn mang nhiều, sợ
một mình ăn không hết. Năm nay cô không ngăn cản, nghĩ rằng khi về có
thể tặng người ta, đặc biệt là Vi Đào, cô phải hồi đáp một món quà to
cho anh mới được.
Mùng Năm Tết là ngày Cố Tịch quay về W, bố mẹ
đưa cô lên taxi rồi quay lại nhà. Cố Tịch đến sân bay sớm một tiếng,
nhìn sân bay có phần vắng vẻ thì tâm trạng cũng quyến luyến, bịn rịn.
Phải một năm nữa mới có thể về nhà. Cô làm thủ tục ở quầy, ký gửi hành
lý đóng gói. Bố mẹ thật lợi hại, ném cả một thùng hàng cho cô, cô chỉ có thể một tay kéo một tay xách, thật hoành tráng.
Cố Tịch qua cửa
kiểm soát, ngồi trong phòng chờ để lên mạng. Wifi ở sân bay có quá nhiều người dùng nên tốc độ không nhanh lắm, cô dùng điện thoại của mình để
lên mạng 3G, tốc độ mạng khá hơn nhiều. Cố Tịch đeo tai nghe vào, đọc
tin mới, ở nhà không có thời gian lên mạng, ban ngày bận gặp gỡ họ hàng, buổi tối lại trò chuyện với bố mẹ. Mở hộp mail ra, nhận được rất nhiều
thiệp chúc Tết, cô lần lượt mở chúng. Trước kỳ nghỉ cô đã gửi thiệp cho
bạn bè, còn mình lại không có thời gian xem thiệp người ta gửi lại.
Đúng lúc Cố Tịch đang chăm chú xem thì một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
Cô không ngẩng lên, chỉ liếc một cái rồi tiếp tục chăm chú xem. Người
bên cạnh bỗng lên tiếng, “Năm mới vui vẻ”.
Cố Tịch nghe giọng nói quen thuộc, ngạc nhiên ngước nhìn, người đó là Tiết Khải. Cô mở to mắt, “Anh cũng đi chuyến này ạ?”. Tiết Khải cười bình thản, “Trùng hợp quá”. Cố Tịch nhìn anh, “Không phải chứ, chuyến này chẳng phải đã được đặt
hết từ lâu rồi sao?”. Ngày thứ ba sau khi cô đặt vé, chuyến bay hôm nay
đã đầy rồi, sao anh lại có chỗ được?
“Không biết, chiều qua tôi đặt, có thể do có người trả lại vé”, gặp người quen, tâm trạng Tiết Khải khá vui.
“Có thể là thế”, Cố Tịch chậm rãi gật đầu, thế này mà cũng có khả năng gặp Tiết Khải, đúng là có duyên.
Hai người trò chuyện cùng nhau, kể những chuyện vui ngày Tết, và cả thức ăn ngon của N. Cố Tịch nhìn hành lý của anh chỉ có một cái túi xách, nghĩ
chắc anh cũng đã ký gửi đồ rồi.
Lát sau bắt đầu lên máy bay. Tiết Khải chủ động yêu cầu được giúp Cố Tịch xách laptop, Cố Tịch từ chối
không được nên đành đồng ý. Lên máy bay rồi, chỗ ngồi của hai người
không gần nhau, chỗ của Tiết Khải ở phía sau nên anh giúp cô xếp hành lý xong xuôi rồi mới đến chỗ của mình.
Hành khách lục tục lên máy
bay, ngồi cạnh Cố Tịch là một người đàn ông trung niên. Cố Tịch nhìn
tiếp viên hàng không đi đến nhắc mọi người cài chặt dây an toàn, bỗng
trên đầu vẳng tới giọng của Tiết Khải. Anh đang hỏi người ngồi kế Cố
Tịch xem có thể đổi chỗ cho mình không. Người đàn ông đó nhìn anh vẻ kỳ
quặc. Tiết Khải bỗng mỉm cười nhìn cô, người đó hiểu ra ngay, lập tức
đồng ý. Tiết Khải cảm ơn rối rít, người đàn ông kia xách hành lý ra phía sau, còn anh thì ngồi xuống cạnh Cố Tịch.
Cố Tịch nhìn anh, nhất thời không biết nói gì. Anh cười thản nhiên, “Như vậy thì chuyến đi
không còn vô vị nữa”, Cố Tịch nhún vai không nói gì thêm.
Tiếp
viên hàng không lại nhấn mạnh nhắc mọi người cài dây an toàn, sau đó
diễn cách dùng mặt nạ dưỡng khí và phao cứu sinh. Cố Tịch vội lấy kẹo
cao su đưa cho Tiết Khải, khi máy bay cất và hạ cánh, hiện tượng ù tai
của cô khá nặng, nhất định phải ngậm kẹo. Tiết Khải lấy ra một viên cho
vào miệng, sau đó ngồi ngay ngắn lại.
Máy bay cất cánh, qua một chặng điều chỉnh độ cao thì bắt đầu bay thẳng.
Hai người dần trò chuyện với nhau. Tiết Khải có vẻ ngoài trông khá ôn hòa,
thực ra thì rất biết cách nói chuyện, chỉ cần có chủ đề là anh có thể
nói mãi không dứt. Hai người từ từ nói đến công việc, cuộc sống, thời
sự. Điểm dễ chịu nhất khi nói chuyện với anh là anh không cướp lời, lúc
nào cũng đợi Cố Tịch nói xong mới nhắc đến ý kiến của mình, thậm chí còn mang ý dò hỏi, khiến người ta có cảm giác anh là người khiêm tốn. Cuối
cùng, Tiết Khải lại nói muốn nghe Cố Tịch kể chuyện, khen cô kể rất hay. Cố Tịch ngượng ngùng, đành bắt đầu lục tìm gia tài truyện của mình.
Nhìn vẻ mặt chăm chú lắng nghe của anh, lòng hư vinh nhỏ bé trong cô bắt đầu nở to, người kể chuyện thích nhất là có thính giả biết lắng nghe và khen ngợi như vậy.
Chuyến bay một tiếng rưỡi đã trôi qua trong
câu chuyện nhẹ nhõm vui vẻ. Cuối cùng đã đến W, ra khỏi máy bay, bỗng
cảm thấy hơi lạnh ập đến, W còn lạnh hơn cả N nữa. Hai người đi tới cửa, Tiết Khải đề nghị cùng ngồi xe của sân bay, Cố Tịch mỉm cười đồng ý.
Lấy đồ xong, Tiết Khải đẩy một xe hành lý đến, đặt đồ của họ chung với
nhau rồi cùng ra ngoài.
Hai người cười nói ra khỏi cửa, bỗng một tiếng gọi khiến cả hai sững lại.
Cố Tịch nhìn về phía cửa ra, ngớ người! Bóng dáng cao ráo đứng đó không
phải Vi Đào thì là ai? Áo gió màu đen, cổ áo dựng thẳng, càng toát lên
vẻ cao lớn, anh vẻ mặt không cảm xúc đang nhìn về phía cô.
Tiết
Khải cũng đã nhìn thấy, khẽ hỏi, “Bạn cô à?”. Cố Tịch đờ đẫn gật đầu,
ánh mắt lại nhìn Vi Đào, sao anh lúc nào cũng xuất hiện bất ngờ như vậy? Anh về W từ lúc nào? Sao biết chuyến bay của cô? Rõ ràng anh chưa từng
hỏi mà. Nhưng, thấy anh đứng đó một cảm giác kỳ lạ dần dần lan tỏa, anh
đã đợi rất lâu ư? Mang theo rất nhiều câu hỏi, Cố Tịch từ từ đi đến chỗ
anh.
Vi Đào thấy hai người cùng đi đến thì nhìn Tiết Khải, rồi
quay sang Cố Tịch, “Cố Tịch, bạn của em?”. Cố Tịch vội giới thiệu cả
hai, hai người cùng lúc đưa tay ra bắt, cùng đánh giá đối phương. Bọn họ nhìn nhau một hồi rồi mới buông tay.
Vi Đào rút tay lại, nói với Cố Tịch, “Xe ở ngoài kia, đi thôi”. Cố Tịch đáp lại, rồi gật đầu với
Tiết Khải, anh đẩy xe hành lý đi theo.
Ba người đi cùng nhau
không nói gì. Vi Đào chỉ nhìn thẳng phía trước, Cố Tịch cũng không dám
ngó quanh quất, Tiết Khải thì yên lặng đẩy xe hành lý.
Ra khỏi
sân bay, Tiết Khải dừng lại, cười với cả hai, “Tôi ngồi xe sân bay về.
Cố Tịch, có thời gian lại nghe cô kể chuyện nữa nhé?”. Cố Tịch vội ngăn
lại, Vi Đào cũng lên tiếng, “Tôi cũng tiện đường, để tôi đưa anh về”. Cố Tịch gật đầu, “Đúng, về chung”. Nói xong, Vi Đào đã đẩy xe hành lý về
phía xe anh, đặt tất cả vào cốp sau, rồi ra hiệu cho họ lên xe.
Vi Đào thấy Cố Tịch và Tiết Khải đều ngồi phía sau thì ánh mắt lóe lên, ngồi vào xe, lái đi.
Trên đường, Vi Đào im lặng lái xe, chỉ thỉnh thoảng nói thêm vài câu khi Cố
Tịch và Tiết Khải nhắc đến một chủ đề nào đó. Rất nhanh, anh đã đưa Tiết Khải về nhà trước, Tiết Khải xuống xe đi rồi, Vi Đào nhìn Cố Tịch ngồi
phía sau, mãi không lái đi, cô nhìn lưng anh, nhút nhát hỏi, “Sao vậy?”.
Vi Đào quay lại, vẻ mặt cứng đờ, “Em vẫn ngồi phía sau à?”. Cố Tịch thót tim, cắn môi rồi từ từ xuống xe, ngồi vào ghế phụ lái.
Vi Đào nhìn cô chằm chằm, khẽ thở dài rồi quay sang thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới khởi động xe lái đi.
Cố Tịch bị sự im lặng của anh làm cho lúng túng, khổ sở không biết có nên giữ im lặng hay không.
“Muốn ăn ở Ba Thích không?”, anh nhìn phía trước bỗng lên tiếng hỏi. Cố Tịch
quay sang nhìn anh, lẩm bẩm, “Phải về trước bỏ đồ ở nhà”.
“Ăn xong rồi về”, anh ngừng lại, giọng hơi trầm, “Anh muốn mời em ăn”.
Cố Tịch ngơ ngẩn gật đầu, dựa lưng vào ghế, anh… câu này có ý gì đó.