Tình yêu qua một đợt sóng nhỏ lại càng trở nên ngọt ngào. Vi Đào dù bận
mấy cũng sẽ báo trước với Cố Tịch, còn cô sau khi đã hiểu quan hệ giữa
anh và Khổng Diễm thì không còn lo lắng thấp thỏm nữa.
Nhưng
Phương Phi sau khi biết chuyện hôm đó thì lại bất bình thay Cố Tịch, bảo đàn ông dù thế nào cũng không nên để phụ nữ chờ đợi mỏi mòn như vậy. Cố Tịch cười, giải thích thay Vi Đào rằng anh cũng chỉ vì công việc.
Phương Phi thấy bộ dạng của Cố Tịch thì lắc đầu thở dài, “Tịch Tịch, cậu toi rồi”. Cố Tịch đỏ mặt, “Nói bậy”. Phương Phi than thở, xem ra Vi Đào đã nắm chắc bạn mình rồi, đã bị tủi thân lại còn nói tốt cho anh ta nữa chứ. Cố Tịch khẽ nói, “Khi nào yêu, cậu sẽ hiểu”.
Phương Phi
nhún vai, cười, mắt đảo một vòng rồi lôi hai tấm thẻ từ trong túi ra,
“Mai có rảnh không?”. Cố Tịch thắc mắc, “Sao thế?”.
“Đây là thẻ ưu đãi tập thể dục thẩm mỹ người ta gửi hai hôm trước, có muốn đi thử không?”, Phương Phi hào hứng.
Cố Tịch ngần ngại lắc đầu, bình thường cô không thích vận động, trước kia
mỗi ngày đón xe buýt đều phải chạy một đoạn, bây giờ ngồi xe Vi Đào, cơ
bản là chẳng mấy khi động chân động tay.
Phương Phi túm tay cô
van nài, “Đi với tớ đi, mùa hè tới nơi, cậu xem, eo tớ thành thế này
rồi!”, vừa nói vừa véo eo mình, mặt mày đau khổ.
Cố Tịch cười,
nắm tay bạn, “Eo cậu mà còn muốn giảm thì công ty ai cũng phải đi tập
à”. Dáng người Phương Phi rất đẹp, nhưng cô nàng thường xuyên chê người
mình lắm thịt.
“Tịch Tịch, đi với tớ đi mà, tớ đi một mình thấy hơi sợ”, Phương Phi đã quyết phải kéo cô đi bằng được, Cố Tịch đành nhận lời.
Hôm sau Cố Tịch và Phương Phi tự chuẩn bị một bộ đồ thể thao, định tan sở
sẽ đi tập. Cố Tịch báo với Vi Đào rồi vừa hết giờ làm là đi cùng Phương
Phi ngay.
Đến đó, Cố Tịch thấy cô tiếp tân chào đón họ rất nhiệt
tình. Phương Phi đưa thẻ tập ra, sau đó nhắc rằng huấn luyện viên Trương có tên trên thẻ đã bảo họ tới. Cô gái kia gật đầu rồi dẫn họ vào trong.
Bọn họ bước vào một gian phòng lớn có rất nhiều dụng cụ, máy tập. Người đến tập cũng đông, Phương Phi vừa nhìn thấy một người đàn ông cao to mặc bộ đồ thể dục bó sát ở đó thì mỉm cười gọi, “Thầy Trương”. Huấn luyện viên họ Trương nghe thế quay lại, nhiệt tình đón họ vào.
Phương Phi và huấn luyện viên Trương hàn huyên với nhau rồi giới thiệu Cố Tịch. Anh ta bảo cô gái tiếp tân đưa họ vào thay đồ.
Vào phòng thay đồ, Phương Phi thì thào vào tai Cố Tịch, “Tớ nói không sai
chứ, huấn luyện viên dáng ngon chưa?”. Cố Tịch trừng mắt, đồ háo sắc,
hóa ra cô nàng tới tập thể dục chỉ đơn thuần để ngắm các anh chàng cơ
bắp. Phương Phi ôm cô cười trộm. “Không chỉ tập luyện, cậu không nhìn
thấy người tập tạ lúc nãy hả, ôi chao, cơ bắp trên tay thật quyến rũ”.
Phương Phi hưng phấn, mắt phát sáng. Cố Tịch vội bịt miệng bạn lại, “Cho tớ xin, cậu đừng có kích động lao bổ vào, coi chừng người ta bảo cậu dê xồm đấy”. Phương Phi kéo tay cô ra, cười tươi, “Hoan nghênh dê xồm”.
Ối, Cố Tịch hai mắt trợn trắng, cô nàng này đúng là “đói khát” thật.
Hai người thay quần áo xong đi ra, Phương Phi kéo Cố Tịch đi tìm huấn luyện viên Trương. Anh ta đang chỉ dẫn cho một học viên nam cách luyện cơ
lưng, thấy họ ra thì hỏi họ định tập luyện thế nào. Phương Phi nói trước kia họ cũng chưa từng tập, không biết cái gì là thích hợp, hay là huấn
luyện viên cứ đề cử. Anh ta nói phụ nữ bây giờ thường thích chạy trên
máy tập chạy bộ và máy đạp xe, nếu muốn luyện cơ thì có thể thử gập
bụng.
Phương Phi nói muốn luyện cơ bụng, bảo huấn luyện viên dạy
mình, sau đó hỏi Cố Tịch muốn thử gì. Cố Tịch nghĩ ngợi, cảm thấy chạy
bộ chắc sẽ dễ hơn nên chọn máy chạy bộ. Huấn luyện viên Trương gọi một
chàng trai trẻ tên Tiểu Đông tới, bảo anh ta hướng dẫn Cố Tịch sử dụng
máy chạy bộ.
Cố Tịch theo Tiểu Đông đến chỗ máy tập chạy, anh ta
đứng lên máy, từng bước dạy cô thiết lập trình tự, rồi từ từ chạy. Cố
Tịch gật đầu nói đã hiểu, sau đó Tiểu Đông xuống để cô bước lên, hướng
dẫn cô bấm xong, anh ta ra hiệu cho cô chạy chậm. Cố Tịch cảm giác cũng
giống khi chạy bình thường, khá dễ dàng.
Cố Tịch chạy chầm chậm,
Tiểu Đông đứng cạnh quan sát một lúc rồi ra hiệu cho cô tạm dừng. Cố
Tịch thắc mắc bấm nút ngừng, Tiểu Đông bước lên máy, đứng sau lưng cô.
Sau đó bỗng hai tay đặt lên vai cô, đứng vững lại, nói khi chạy phải ưỡn ngực ngẩng đầu, ra sức thả lỏng hai vai. Cố Tịch ngơ ngẩn gật đầu, nghĩ rằng anh ta đang dạy cô tư thế chuẩn nên cố đè nén cảm giác khó chịu.
Nhưng bỗng tay Tiểu Đông đặt lên eo cô, cơ thể cô căng cứng, không thể
nhúc nhích. Tiểu Đông đứng sau nói rằng eo không được cứng như vậy, phải nhẹ nhàng chuyển động theo nhịp. Cố Tịch ngượng ngập gật đầu, tiến lên
nửa bước, thoát ra khỏi tay anh ta, nói rằng đã hiểu. Tiểu Đông thấy cô
lúng túng thì mỉm cười, “Học viên nữ mới tới thường hay xấu hổ, từ từ
rồi sẽ quen”. Cố Tịch cười khan, hai tay chống eo, len lén nhích sang
bên.
Cố Tịch nhìn về phía Phương Phi, thấy cô nàng nằm trên máy
tập, huấn luyện viên Trương đứng cạnh, lát thì ấn vào vai, lúc thì giữ
lấy eo cô nàng. Cố Tịch càng đỏ mặt, lẽ nào các huấn luyện viên nam ở
đây đều chỉ dẫn học viên nữ như thế?
Tiểu Đông đứng cạnh, ra hiệu cho cô tiếp tục. Cố Tịch khởi động máy, tiếp tục chạy chậm. Cô trông
thấy Tiểu Đông cứ đứng cạnh nhìn chăm chú cơ thể mình thì mặt nóng hực,
nói với anh ta rằng cô đã hiểu, có thể tự tập, bảo anh ta ra dạy người
khác được rồi. Tiểu Đông lại nói anh ta cũng chẳng có việc gì, có thể
dạy riêng cho cô. Cố Tịch thót tim, nói ngay không cần không cần, nếu cô có gì cần sẽ gọi, anh ta cứ đứng thế này sẽ khiến cô căng thẳng. Tiểu
Đông thấy Cố Tịch đỏ mặt thì cười nói có gì hãy gọi anh ta, sau đó rời
đi.
Cố Tịch thấy cuối cùng Tiểu Đông cũng đi rồi, thở phào, từ từ tăng tốc độ. Vừa chạy vừa nhìn Phương Phi. Trời ạ, tay huấn luyện viên
Trương lại sờ đến đùi Phương Phi! Chỉ tập cơ thôi mà, có cần chỉ đạo
toàn thân như vậy không? Cố Tịch bắt đầu hối hận đã theo bạn tới đây,
nhìn quanh một vòng trong phòng tập, huấn luyện viên đa phần là đàn ông, chỉ có vài cô gái, mà đều là cơ bắp cuồn cuộn, đang vừa tập vừa thở hổn hển.
Cố Tịch chạy toát mồ hôi, nhìn số trên máy, cảm thấy chạy
trên máy cũng khá tốt, cố gắng nửa tiếng có thể giảm được khá nhiều mỡ
thừa. Bỗng một giọng trầm ấm vang lên, “Lau mồ hôi đi”, một tấm khăn
bông vừa được xé bao đưa đến trước mặt cô. Cố Tịch vội quay sang, một
người đàn ông cao lớn đang cầm khăn đứng nhìn cô. Cố Tịch ngượng ngập
nói không cần, anh ta lại nhận ra sự nghi ngại của cô, “Là đồ tặng miễn
phí ở đây, đừng khách sáo”, sau đó đưa khăn bông ra. Cố Tịch thấy anh ta kiên quyết thì đành nhận lấy, lau mồ hôi trên trán và má, sau đó vắt ra sau gáy.
Người đàn ông bước lên máy tập chạy kế bên, thuần thục bấm nút rồi cùng chạy với Cố Tịch.
Anh ta vừa chạy vừa bắt chuyện với cô, Cố Tịch biết tên anh ta là Dương Duệ Nghị, trưởng phòng kinh doanh của một công ty quảng cáo. Anh ta không
ngừng dò hỏi Cố Tịch, cô chỉ có thể ậm ờ trả lời qua loa là theo bạn tới đây. Anh ta nhìn về phía Phương Phi, gật đầu nói đã chú ý đến. Anh ta
cứ cố dò hỏi tên cô, cô chỉ nói họ Cố, anh ta lại nhiệt tình giới thiệu
nơi đây có đầy đủ thiết bị, phục vụ chu đáo tận tình, nhiệt liệt ủng hộ
các cô đến đây tập luyện. Cố Tịch thở hổn hển, gật đầu, trong lòng thì
làu bàu, chỉ nhìn mấy người họ thôi mà cô cũng chẳng dám đến nữa.
Dương Duệ Nghị rất cố chấp hỏi Cố Tịch bình thường thích làm gì, có thích thể thao dạng đánh bóng không. Anh ta có thẻ năm của Câu lạc bộ XXX, đánh
tennis, cầu lông được giảm giá, chỉ cần cô có hứng thì anh ta có thể
theo cùng. Cố Tịch cười lắc đầu, nói rằng không biết chơi, anh ta lại
không chịu thua, không biết cũng chẳng sao, anh ta có thể dạy. Cố Tịch
hơi bực bội vì sự đeo bám của anh ta, vội vàng giả bộ chạy mệt rồi, vừa
thở ra vừa bấm nút ngừng rồi bước xuống. Dương Duệ Nghị cũng theo xuống, đi cạnh cô, nhiệt tình nói cô mới chạy xong đừng ngồi ngay, phải đi
chậm. Cố Tịch hoàn toàn chịu thua sự tích cực của anh ta, chỉ có thể đi
về phía Phương Phi.
Phương Phi đã chuyển sang máy tập ngực, huấn
luyện viên Trương đứng sau lưng đỡ eo cô nàng, vừa nói vừa bảo phải chú ý những gì. Phương Phi thấy Cố Tịch và một người đàn ông cùng đến thì
cười hỏi cô cảm thấy thế nào? Cố Tịch lau mồ hôi, gật đầu, “Mệt quá!”.
Phương Phi cười rồi gọi huấn luyện viên Trương xem tư thế cô đã chuẩn
chưa. Anh ta gật đầu khen, nói rằng cô nàng là học viên thông minh.
Cố Tịch thấy Phương Phi cười nói với huấn luyện viên thì bảo mình phải
nghỉ ngơi một lúc, sau đó bước đến khu nghỉ kế bên. Dương Duệ Nghị cũng
theo sau, cô thực sự không tránh được, đành mỉm cười nghe anh ta thao
thao bất tuyệt, thỉnh thoảng ậm ừ vài câu.
Phương Phi tập rất lâu mới thở hổn hển lại chỗ Cố Tịch, ngồi cạnh cô, hưng phấn nói tập xong
toát mồ hôi toàn thân thấy thoải mái quá. Cô nói huấn luyện viên Trương
đã hứa nếu hai người cùng làm thẻ năm thì có thể giảm giá thấp nhất cho
họ, chỉ còn 35%, cô nàng hứng chí thuyết phục Cố Tịch cùng làm. Cố Tịch
vội lắc đầu, mới đến một lần mà cô đã không chịu nổi rồi. Điều kiện ở
đây rất tốt, nhưng cô không chịu nổi những người ở đây, thấy con gái mà
sao giống như hổ đói vồ mồi, quá nhiệt tình.
Phương Phi thấy Cố
Tịch không chịu thì dịu giọng van nài, nếu Cố Tịch không làm thì cô
không được giảm giá thấp nhất. Dương Duệ Nghị cũng nói vào, chiết khấu
thấp thế này rất tiết kiệm, hơn nữa ở đây nổi tiếng, tuyệt đối không lo. Phương Phi cười cảm kích với Dương Duệ Nghị, chủ động làm quen đối
phương, hai người bắt đầu trò chuyện. Nhìn Phương Phi và Dương Duệ Nghị
trao đổi số điện thoại, Cố Tịch cuối cùng đã hiểu, cô nàng vốn không đến đây tập thể dục mà rõ ràng tới để câu trai đẹp.
Cố Tịch nói đã
muộn rồi, giục Phương Phi về. Phương Phi hẹn Dương Duệ Nghị gặp lại sau
rồi mới vào nhà tắm với Cố Tịch. Hai người tắm rửa, thay quần áo ra
ngoài. Huấn luyện viên Trương thấy họ sắp đi thì bước đến, vô cùng nhiệt tình nói với Phương Phi rằng chỉ cần cô đến thì đảm bảo sẽ phục vụ ưu
đãi nhất. Phương Phi cười đồng ý, Cố Tịch kéo bạn vội vã ra về. Đến quầy tiếp tân lại thấy Dương Duệ Nghị ngồi trên sô pha. Anh ta thấy hai
người ra thì nở nụ cười nói vừa hay cũng sắp đi, có thể đưa họ về một
đoạn. Phương Phi vui vẻ định nhận lời thì Cố Tịch đã kéo lại, bảo không
cần đâu, có người đưa họ về rồi. Dương Duệ Nghị hơi sững lại nhưng nhanh chóng khôi phục sắc mặt, bảo không sao, đưa họ xuống lầu cũng được.
Vào trong thang máy, Dương Duệ Nghị vẫn chuyện trò rôm rả với Phương Phi,
Cố Tịch giữ im lặng đứng một bên. Dương Duệ Nghị mấy lần cố ý nhắc đến
cô nhưng cô chỉ uể oải nói mấy câu.
Ra khỏi phòng tập, Cố Tịch
kéo Phương Phi chào tạm biệt anh ta, Dương Duệ Nghị lại hỏi có chắc
không cần anh ta đưa về không? Phương Phi trừng mắt nhìn Cố Tịch, định
mở miệng thì cô đã nhéo vào lòng bàn tay bạn, cướp lời trước, nói xe đón họ sắp tới rồi. Dương Duệ Nghị tỏ ra thất vọng chào hai người rồi bỏ
đi.
Phương Phi thấy Dương Duệ Nghị ra về thì tỏ ý không vui,
người ta nhiệt tình như thế, sao không để người ta đưa về. Cố Tịch ôm
bạn nói, sẽ bắt taxi đưa cô nàng về trước. Phương Phi bó tay, đành theo
lên xe, cằn nhằn rằng cứ tưởng cô gọi Vi Đào đến đón, ai ngờ còn phải
ngồi taxi. Cố Tịch để mặc bạn làu bàu, chỉ muốn về nhà sớm.
Trên
đường đi, Phương Phi hứng chí nói trai đẹp ở phòng tập quả nhiên là
nhiều, dáng vóc lại siêu chuẩn, không ngừng khuyên nhủ Cố Tịch cùng mình làm thẻ. Cố Tịch kiên quyết lắc đầu, nếu cô muốn tập cũng phải tìm chỗ
có đông phụ nữ, không bao giờ tới đây nữa.
Mấy hôm sau Phương Phi cứ khuyên mãi, thậm chí nói nếu cô cùng làm thẻ sẽ khao một bữa hoành
tráng, Cố Tịch vẫn bất di bất dịch. Cô nghĩ mấy hôm nữa thì cơn bồng bột của Phương Phi sẽ qua, quên ngay chuyện này thôi. Nào ngờ, có lần buổi
tối cô và Vi Đào đang ăn cơm bên ngoài bỗng nhận được một cú điện thoại
lạ, mà lại là của Dương Duệ Nghị. Cố Tịch khó khăn lắm mới có thể từ
chối khéo anh ta, nhưng lại phát hiện Vi Đào đang nhìn mình vẻ suy ngẫm. Cố Tịch thấy vẻ mặt bình thản của anh thì hiểu ngay rằng, đó chính là
điềm báo trước khi anh nổi cáu. Cô vội chủ động nói thật, rằng đó là
người cô quen khi Phương Phi cứ nằng nặc kéo cô đến phòng tập, không
biết vì sao anh ta lại có số điện thoại của mình.
Vi Đào sắc mặt
bình thường, thản nhiên nói, sau này số điện thoại lạ thì không cần
nghe. Cố Tịch thấy anh không nói nhiều thì yên tâm, lại bảo Phương Phi
cứ khuyên cô làm thẻ tập, nhưng cô không thích nơi đó, quá ít phụ nữ. Vi Đào nghĩ ngợi rồi nói, nếu không thích thì đừng làm, luyện tập có rất
nhiều cách, nếu cô muốn, anh có thể đi cùng.
Cố Tịch cảm động gật đầu, thầm nghĩ cho dù có chơi bóng thì cũng sẽ tìm Vi Đào dạy, chắc
chắn không tìm mấy anh chàng vớ vẩn kia. Nhưng Vi Đào bận như vậy, có lẽ sẽ hiếm có thời gian, cũng chỉ nghĩ thế mà thôi.
Lúc ăn sắp xong, Vi Đào bỗng hỏi, “Phương Phi chưa có bạn trai phải không?”.
Cố Tịch ngẩn người, gật đầu, “Chưa ạ”.
Vi Đào “ừ” khẽ rồi thong thả nói, “Em thì có người yêu rồi, một mình cô ấy cũng khá buồn chán, nên giới thiệu bạn cho cô ấy.
Cố Tịch hứng lên, vội tán thành ngay, không ngờ Vi Đào cũng biết quan tâm
đến Phương Phi, “Tiếc là đồng nghiệp trong công ty thì cô ấy không ưng
ai”. Nếu ưng thì đâu tới nỗi độc thân tới bây giờ.
Vi Đào ngước mắt lên, khóe môi thoáng nụ cười khó nhận thấy, “Có thể giới thiệu người ngoài công ty”.
Cố Tịch nhìn anh vẻ mong chờ, “Anh có người nào hợp không?”. Không chừng người mà Vi Đào quen sẽ nhiều hơn.
Vi Đào nhìn thẳng cô, chậm rãi nói, “Em thấy Tiết Khải thế nào?”.
Cố Tịch ngẩn người, Tiết Khải và Phương Phi? Cô nhìn Vi Đào, bỗng có ảo
giác rằng đôi đồng tử sáng rỡ kia vừa thoáng qua một nụ cười gian xảo,
anh… anh cố ý mà!