Lần này bữa ăn hoành tráng của Cố Tịch trở thành bữa tiệc fan gặp thần
tượng. Lạc Gia Tuấn vô cùng sung sướng, nói rằng cậu là “Đinh Đinh”, fan trung thành nhất nhất nhất của cô. Cố Tịch nước mắt đầm đìa giả vờ tươi cười khen, “Đinh Đinh, cậu quá quá… đáng yêu”. Cô bị dọa đến nỗi mặt
cứng đơ, ngoài cười ra còn có biểu hiện gì hợp hơn không? Khóc chứ sao!
Gia Tuấn nói, dù nghe thấy cô và Tây Cố cùng là sinh viên khóa Chín mươi
chín của Đại học H, nhưng vẫn không chắc chắn. Nếu không phải câu “Đúng
thế” của cô mang theo ngữ điệu phương Nam mềm mại đặc biệt có ở Tây Cố
thì cậu thật sự rất khó tin rằng Tây Cố đang ngồi trước mặt mình.
Do Lạc Gia Tuấn gặp được thần tượng nên hưng phấn đến độ quên cả ăn, cứ
hỏi mãi về chuyện của Tây Cố, gần như hỏi hết về mọi sở thích của cô. Cố Tịch khó mà từ chối, đành trả lời hết, còn Vi Đào thì ung dung vừa ăn
vừa chăm chú ghi nhớ tin tức Gia Tuấn khai thác được.
Lạc Gia
Tuấn vừa nghe nói nhà Cố Tịch ở đối diện họ thì cứ đòi đến chơi. Vi Đào
lên tiếng cắt ngang, “Gia Tuấn, nếu em muốn gặp Cố Tịch thì rảnh rỗi mời cô ấy đến nhà chơi”. Gia Tuấn mới nhớ ra Cố Tịch ở một mình. Cô chỉ
cười khẽ không nói gì.
Gia Tuấn nhìn Cố Tịch, mắt đầy hình trái
tim, càng nhìn càng vui, cậu đã nói Tây Cố chắc chắn là một đại mỹ nữ,
hôm nay nhìn thấy quả nhiên là vậy. Hơn nữa có thể thấy Cố Tịch hôm nay
ăn vận thật thoải mái, gương mặt rất thanh thoát, nhìn kỹ thì làn da
trắng mịn, đôi mắt to khi cười như vầng trăng non, hấp dẫn nhất là hai
lúm đồng tiền. Cậu bất giác đã nhớ lại bọn Tây Qua đã lén lút thảo luận
về vẻ bề ngoài của Tây Cố, lúc này tim cậu đang được niềm vui lấp đầy.
Bọn họ chỉ có thể tưởng tượng, còn cậu đã chính mắt nhìn thấy, cậu… cậu
cảm thấy thật quá hạnh phúc.
Cố Tịch do mải trả lời câu hỏi của
Gia Tuấn nên hơi thở gấp, mặt hơi hồng, khó khăn lắm mới rảnh rỗi nên
vội vàng ăn món thịt bò luộc. Ôi, đúng là mỹ vị, Cố Tịch cảm động đến
mức muốn chảy nước mắt. Gia Tuấn thấy bộ dạng cô say đắm thì nhìn đến
đần người. Mỹ nữ khi ăn mà vẻ mặt cũng đẹp đến thế, cậu nuốt nước bọt,
cũng gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. Quả nhiên vị ngon cực kỳ.
Vi Đào nhìn hai người đối diện, đôi mắt từ từ nheo lại, “Ăn chậm thôi, còn nhiều lắm”. Vừa nói vừa dùng đũa chung gắp một miếng cá cho Cố Tịch,
“Món này cũng ngon”. Cố Tịch chưa nuốt hết nên đành gật đầu cảm ơn. Gia
Tuấn lại trợn mắt nhìn Vi Đào vẻ mặt hơi ấm ức, cậu cũng xúc một thìa
đậu phụ Ma Bà cho cô, Cố Tịch chỉ có thể mỉm cười khoát tay, ra hiệu cứ
để tự cô. Hai người bắt đầu thay phiên nhau gắp cho Cố Tịch, cuối cùng
trong bát cô đã chất đầy như núi thì mới chịu dừng tay. Cố Tịch nhìn
“ngọn núi” đó, nuốt nước bọt, bắt đầu cắm cúi tiêu diệt. Mỹ vị ơi mỹ vị, người thích ăn ngon như cô tuyệt đối không thể lãng phí được.
Vi Đào và Gia Tuấn hơi ngớ người ra nhìn cô chăm chú thưởng thức món ăn,
cổ họng bất giác cũng nuốt nước bọt, những thứ này thực sự là ngon vậy
sao?
Khi Cố Tịch cuối cùng cũng buông đũa xuống, để lộ nụ cười vô cùng hạnh phúc, gật gật đầu với hai người, “Tôi ăn xong rồi, hai người
ăn từ từ đi nhé”, thì Vi Đào vẻ mặt vô cảm tiếp tục ăn, còn Gia Tuấn thì cười rất rạng rỡ, cực kỳ hứng thú.
Ăn xong đã hơn một giờ chiều, ba người lại chuyện trò một lúc rồi mới về.
Gia Tuấn đi sát bên cạnh Cố Tịch, kể những chuyện vui trong trường cho cô
nghe, rồi hỏi cô khi nào rảnh, hẹn cô cùng đến trường chơi. Cố Tịch mỉm
cười đồng ý. Gia Tuấn lại nói với cô về những vấn đề máy tính gặp phải,
Cố Tịch giải đáp từng câu cho cậu, có những thứ khá phức tạp thì cô nói
về sẽ lên mạng nói sau. Gia Tuấn còn được nước làm tới, yêu cầu Cố Tịch
tăng số lần phát “Đông tẩu tây cố” lên, mỗi tuần một kỳ thực sự không
đủ, hiện giờ cậu cứ phải nghe xong chương trình trực tiếp, hôm sau lại
nghe lại, thậm chí cảm thấy mỗi ngày không nghe giọng cô thì như thiếu
cái gì đó. Cố Tịch nghe mà tai đỏ cả lên, không biết trả lời thế nào.
Gia Tuấn khoa trương quá.
Vi Đào choàng vai Gia Tuấn kéo cậu ra
xa, “Cố Tịch hiện giờ đủ bận rồi, em phải để cô ấy thở nữa chứ”. Nói
xong nhìn Cố Tịch, dung nhan kiều diễm khiến anh cũng có phần không rời
mắt được.
Gia Tuấn ngẫm nghĩ, “Vậy anh đừng bắt chị ấy tăng ca
suốt nữa, gần đây chị ấy tăng ca đến mệt mỏi luôn rồi”. Gia Tuấn mượn cớ nói hộ Cố Tịch, trong chương trình, cô có lần than thở làm thêm giờ quá mệt.
Cố Tịch vội khoát tay, “Không phải, Phó tổng Vi cũng là vì
công việc yêu cầu thôi”, nói thế nào đi nữa thì người ta vẫn là sếp
không thể kỳ kèo trả giá được.
“Anh thấy chưa chắc chắn bình
thường anh quá hung dữ, Tây Tây sợ anh kìa”. Gia Tuấn nhất thời không
sửa đổi được thói quen, vẫn gọi Cố Tịch như trên mạng, cảm thấy như vậy
thật thân thiết. Vi Đào nghe mà thấy sao quá chối tai, tên tiểu quỷ này
gọi một cách quá thuận miệng.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Vi Đào nhướng mày nhìn Cố Tịch, “Tôi có hung dữ không?”. Cố Tịch chỉ có
thể cười tươi, “Không có không có, Phó tổng Vi là tấm gương học tập cho
nhân viên, chúng tôi đều rất kính yêu anh”. Vi Đào không tươi tỉnh hơn
mà còn sầm mặt lại, đây rõ ràng là ngầm sỉ nhục anh mà. Kính yêu, xem
anh là người già hay sao?
Gia Tuấn đặt một tay lên vai Cố Tịch,
tay kia vỗ ngực, “Yên tâm, sau này anh ấy dám mắng chị thì cứ bảo em. Em sẽ giúp chị xử lý”. Cố Tịch thấy vai cứng đờ, mặt ngớ ra, cô… hẳn nhiên cô không phải dạng người hay mách lẻo. Mọi sự chú ý của Vi Đào đều bị
thu hút bởi bàn tay đặt trên vai Cố Tịch, anh liếc thấy phía trước có
một vũng nước, trầm giọng nói, “Cố Tịch, cẩn thận”. Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng kéo Cố Tịch lên phía trước, hai người đi trước một bước, bàn tay
của Gia Tuấn thế là tuột xuống.
Cố Tịch phát hiện cạnh chân mình có nước nên đi vòng ra xa, cười cảm kích, “Cảm ơn Phó tổng Vi”.
Gia Tuấn đứng sau lưng họ, tay vẫn giơ trong không trung, đang định bước
tới đặt lại lên vai cô, Vi Đào đã chặn trước mặt cậu, nói với Cố Tịch,
“Hôm nay vất vả rồi, ngày nghỉ mà còn bắt cô bận rộn mãi, về sớm đi
nhé”. Cố Tịch nghe thế thì vội vã gật đầu, “Không sao ạ”, sau đó nhìn
Gia Tuấn phía sau, “Đinh… Gia Tuấn, rảnh thì lên mạng nói chuyện nhé”.
Gia Tuấn há miệng ra một lúc rồi nói với vẻ rất không tình nguyện,
“…Vâng”.
Cố Tịch vẫy tay với hai người rồi qua đường, gần bước
xuống lòng đường, cô bỗng quay lại, “Đinh Đinh, nhớ giữ bí mật cho chị
nhé!”.
Gia Tuấn vốn nhìn theo Cố Tịch rời đi, trong lòng rất
quyến luyến, thấy cô bỗng quay lại nói với mình thì kích động hét lớn,
“Em bảo đảm với nhân cách của em!”. Cố Tịch mỉm cười gật đầu rồi quay
người đi tiếp.
Gia Tuấn nhìn Cố Tịch sải bước băng qua đường,
bóng cô kéo dài trên mặt đường, rọi trong tuyết trắng, đẹp vô cùng, khóe môi cậu bất giác nhướng lên. Tây Tây, bóng chị quyến rũ như vậy, ngay
cả chính diện cũng hoàn hảo đến thế, nữ thần, ôi nữ thần! Sự si mê của
cậu chưa kéo dài bao lâu thì một bàn tay to lớn đã vỗ vai cậu, cơ thể
cậu chúi về phía trước, suýt nữa thì không đứng vững được.
“Còn
chưa đi à!”, Vi Đào quay người đi vào tiểu khu, Gia Tuấn theo sau mà đầu cứ ngoảnh lại. Vi Đào không quay lại, nói, “Nghĩ xem phải cảm ơn anh
thế nào đi”. Nói xong cũng mặc kệ Gia Tuấn có theo kịp hay không, anh đi thẳng vào trong tòa nhà.
Gia Tuấn hơi nhăn mặt, dù không cam tâm mấy nhưng Vi Đào nói đúng. Vì Vi Đào mà cậu mới gặp được thần tượng Tây Cố, còn cùng ăn, cùng trò chuyện với cô. Cậu nghĩ mãi nghĩ mãi, tim bắt đầu bay lượn. Tây Cố chính là Cố Tịch, còn ở đối diện nhà cậu, lúc này
chỉ muốn lao ngay vào nhà, lên mạng và hét cho cả nhóm biết, thần tượng ở ngay cạnh cậu. Nhưng cậu đã nhận lời Tây Cố thì nhất định phải làm
được, đây là bí mật giữa cậu và người ta, phải giữ thật kỹ.
Gia
Tuấn hứng chí lao vào trong tòa nhà, hôm nay vui quá, hôm nay vui quá.
Cả đại sảnh như bay theo tiếng hát vui vẻ của cậu, lúc Vi Đào vào trong
thang máy anh cũng cười. Anh cũng rất vui.
Hôm sau, Cố Tịch y hẹn, gặp Tiết Khải.
Cố Tịch nhìn người đàn ông mặc áo khoác màu lam đang từ xa bước tới, đoán
hẳn là Tiết Khải. Nho nhã thanh lịch, khí chất đặc biệt, mới nhìn đã
biết rất chín chắn, hơn nữa khi nhìn thấy cô, môi anh nở nụ cười khiến
người ta cảm thấy rất thân thiết. Cố Tịch nhìn dái tai tròn dày của anh, thầm khen ngợi, tính khí anh chắc chắn rất tốt. Cô cười thầm trong
bụng, cô lại xem người ta là kiểu mọt sách cổ hủ, cứng nhắc. Khóe môi cô nhướng lên.
Tiết Khải dừng lại trước mặt cô, “Chào cô, tôi là
Tiết Khải”. Giọng nói trầm ấm, dày dặn, cô rất thích đàn ông có giọng
nói trầm như vậy.
Cố Tịch cười và đưa tay ra, “Chào anh, tôi là Cố Tịch”.
Anh nhìn nụ cười của cô, cúi xuống tự nhìn mình, “Sao vậy?”.
Cố Tịch thẳng thắn, “Tôi vốn tưởng anh là một giáo sư đeo mắt kính cơ”.
Tiết Khải cũng cười, “Tôi là kỹ sư phụ trách sau bán hàng”. Rất nhiều
người đều hiểu lầm như vậy.
Hai người cùng lên taxi, đến chợ đặc
sản đầu mối. Trên đường đi họ trò chuyện với nhau, Cố Tịch mới biết Tiết Khải vừa được điều đến W vào năm ngoái, do thường xuyên đi khắp nơi
trong nước nên thời gian ở W không nhiều. Cố Tịch nhìn gương mặt trắng
trẻo đẹp trai của anh, có vẻ hơi ngờ vực, thường xuyên đi công tác mà
sao trắng như vậy?
Tiết Khải nói anh cũng đã đặt vé máy bay vào
ngày Hai mươi tám, nhưng không cùng chuyến với cô, có thể sẽ không gặp
nhau được. Cố Tịch cười bảo không sao, một mình về nhà đã quen. Cô tưởng anh muốn hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, Tiết Khải nhìn cô, chỉ cười mà
không nói.
Hai người đến chợ đầu mối rất nhanh, rồi cùng chọn đặc sản. Cố Tịch vốn còn lo mình không biết trả giá, không biết chọn rồi sẽ thiệt thòi, ai ngờ người trả giá lại là Tiết Khải. Nhìn anh nói giọng
ôn hòa trả giá với ông chủ mà cô cảm thấy rất kinh ngạc. Cô chưa từng
thấy ai trả giá với thái độ tốt như vậy, anh không tranh cãi cũng không
gay gắt, chỉ nói ra khuyết điểm của món hàng để ông chủ tự động bớt giá
xuống.
Sau khi mua xong một đống hàng, Cố Tịch mang ánh mắt sùng
bái theo Tiết Khải ra khỏi chợ. Người này không chỉ tính cách tốt mà khả năng sống cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa lại ga lăng. Mọi thứ hai người mua, anh đều xách hết, thậm chí còn nói sẽ xách cả túi cho Cố Tịch. Cố Tịch
cười, từ chối khéo, người đàn ông tốt như vậy vào thời đại này thật hiếm có khó tìm.
Hai người lại gọi taxi, Tiết Khải đưa cô về trước,
anh xách đồ lên lầu cho cô. Đặt tất cả xuống rồi, Cố Tịch giữ anh lại
uống trà rồi hẵng về. Anh mỉm cười từ chối, “Lần sau sẽ có dịp, xe vẫn
đang đợi ở dưới”, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa ra về.
Cố Tịch nhìn cửa, nụ cười dần nở ra, anh không phải sợ xe đợi, mà cảm thấy cô sống
một mình, không tiện ở lại lâu. Ân cần chu đáo, lại tinh tế. Cố Tịch bất giác nghi hoặc, người đàn ông thế này sao vẫn còn độc thân? Không thế
hiểu nổi.