Giang Tinh Tinh vẫn
là đem lời đồn trên phố nói cho Giang Cảnh Xuyên nghe, không vì cái gì
khác, nếu cô đã mở đầu, tự nhiên là muốn nói rõ ràng, bất quá cô cũng có chút lòng riêng của mình, phản ứng này của anh trai đủ để thuyết minh
rằng ổng cùng Hoàng Vũ Vi căn bản là không có khả năng.
Sau khi
cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến gương mặt Tô Yên, lại ngẫm
nghĩ chuyện phát sinh đêm qua, trong lòng cuối cùng vẫn là để ý, đồn đãi trên phố về Giang Cảnh Xuyên cùng vợ là hai cực phân hóa, một hướng nói Giang Cảnh Xuyên đối với vợ tình sâu vô cùng, cho nên mới có thể đối
mặt mê hoặc không nhúc nhích chút nào, hướng khái lại nói Giang Cảnh
Xuyên cùng vợ hắn là không có tình cảm gì, bằng không vì sao trước giờ
đều không dẫn cô ra ngoài?
Chỉ có người chân chính quen thuộc
Giang Cảnh Xuyên biết, kỳ thật hắn không có hứng thú với phụ nữ, à,
đương nhiên, hắn càng không có hứng thú với đàn ông, trước khi cùng Tô
Yên kết hôn, Giang Cảnh Xuyên cũng từng bị bạn tốt giựt dây quen bạn
gái, chẳng qua chỉ có hắn mới biết, hắn đối với bạn gái căn bản không
hứng thú nổi.
Trên thực tế, theo Giang Cảnh Xuyên, mặc kệ làm cái gì so với nói chuyện tình yêu đều thú vị hơn, đặc biệt là công việc.
Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không tính là người tốt gì, cũng không trải qua
tình cảm gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đối với Tô Yên là có trách
nhiệm, tuy rằng không thích cô, nhưng hắn cũng không ý định chán ghét
cô, lại nói, có mấy người phụ nữ so với Tô Yên dễ nhìn hơn, nếu như hắn
thực để ý phụ nữ, trực tiếp cùng Tô Yên là được, cần gì phải đi tìm
người còn không bằng cô?
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, Tô Yên
lại chủ động bày tỏ hảo ý với hắn, Giang Cảnh Xuyên phát hiện mình cũng
không bài xích, hắn nghĩ thế này, chuyện đều đã phát sinh, cô cũng như
vậy, hắn khẳng định là muốn đối với cô tốt hơn một chút.
Giang Cảnh Xuyên ngón tay thon dài thành thạo đặt bút, thầm nghĩ, dự tính, khi trở về vẫn là giải thích với cô một chút đi.
Bất quá hắn không tính nói nhiều, miễn cho Tô Yên cho rằng hắn rất để ý cô.
Tô Yên để ý việc này sao? Không có.
Sau khi về nhà cô liền hoàn toàn quên vụ này, phải cảm ơn các loại tu luyện ở hậu cung, chí ít cô đối với cảnh tượng tương tự đã thấy nhưng không
thể trách.
Tô Yên nhìn dây chuyền, biết là xài tiền của Giang
Cảnh Xuyên, đương nhiên trong lòng cô cũng không có nửa điểm ngại ngùng, chỉ là công phu mặt ngoài vẫn phải làm, suy nghĩ một chút, cô xuống lầu đến phòng bếp, lúc ở trong cung trước kia chính là như vậy, thời điểm
hoàng thượng tức giận, cô sẽ xuống bếp làm mấy món ăn, hoặc nấu cháo gì
đó, nhưng hiện giờ những vật dụng ở trong phòng bếp cô cũng không biết
dùng, giờ phút này Tô Yên đứng ở trong phòng bếp, vẻ mặt rất là mờ mịt.
Dì Vương từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Yên đứng tại ngưỡng cửa, liền hỏi: “Phu nhân, cô đói sao?”
Tô Yên lắc lắc đầu, buồn rầu nói: “Tôi muốn làm chút thức ăn cho anh ấy, nhưng phát hiện mình không biết.”
Dì Vương lập tức ngầm hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ yên tâm không
thôi, phu nhân không thông suốt còn ổn, sau khi thông suốt thì thực là
thông minh a, đứng bên cạnh Tô Yên trợ giúp, dì Vương cười cười nói:“Cháo trắng trên mặt phủ đường trắng là món tiên sinh thích nhất, phu
nhân, cô đi vo gạo, tôi chỉ cô.”
Có người giúp mình, Tô Yên mong
còn không được, vo gạo cô vẫn biết, sau khi rửa tay liền đứng ở trước
bồn rửa chén vo gạo, dì Vương liếc qua tay cô, vui tươi hớn hở nói: “Đôi tay phu nhân nhìn đẹp mắt nhất, ngẫu nhiên xuống bếp còn được, nếu là
thường xuyên xuống bếp, tiên sinh sẽ đau lòng.”
Tô Yên không tiếp lời, chỉ cười cười.
Đó là khẳng định, cô đau đôi tay này nhất, nếu phải mỗi ngày xuống bếp cô khẳng định vung tay chạy lấy người.
Tô Yên nghĩ tới chính sự phải làm, làm như lơ đãng hỏi: “Công việc của anh ấy rất bận đi?”
Tìm hiểu trước một chút ý kiến của dì Vương lại tính sau.
Dì Vương: “Đúng vậy, Giang thị lớn như vậy, sau khi từ mấy năm trước tiên
sinh bắt đầu tiếp nhận, tôi liền không thấy cậu ấy rảnh rỗi.”
Tim Tô Yên đập nhanh một chút, từ trong miệng dì Vương có thể ra được hai tin tức hữu dụng.
Thứ nhất, Giang gia có sản nghiệp rất lớn, thứ hai, hiện tại sản nghiệp này trực tiếp ở trong tay Giang Cảnh Xuyên.
”Vậy yến tiệc bình thường anh ấy đi cũng rất quan trọng đi?”
Dì Vương cho rằng Tô Yên còn đang để ý việc này, bất quá cô để ý là chuyện tốt, lúc này liền nói: “Đương nhiên quan trọng, đều là những người có
chức sắc của thành phố A, phu nhân, có vài trường hợp tiên sinh có thể
không cần đi, dù sao cũng không có người dám nói cái gì, nhưng có vài
trường hợp là không thể không đi, người nào cũng biết tiên sinh đã cưới
vợ, nếu phu nhân cô không đi, người ngoài tự nhiên là sẽ nói huyên
thuyên.”
Trước kia dì Vương cũng không phải không muốn nói lời
này, chỉ là lúc đó Tô Yên rất lạnh lùng, bộ dáng là đối với ai cũng chả
thèm ngó, bà cũng không nguyện nhận rủi ro, hiện tại thấy thái độ Tô Yên mềm mại, bà tự nhiên muốn thừa dịp này nói nhiều mấy câu.
Tô Yên vẫn là nghe vào lời nói của dì Vương, cô lạ nước lạ cái, dì Vương nói
nhiều phương diện này, đối với việc cô hiểu rõ hoàn cảnh là phi thường
có hữu ích.
Cháo trắng rất dễ làm, Tô Yên ghi nhớ trình tự, cảm
thấy kỳ thật dụng cụ trong phòng bếp này rất tiện lợi, cô nhìn một lần
liền nhớ kỹ.
Lúc Giang Cảnh Xuyên trở về, Tô Yên đang ngồi trên
xích đu ở bãi cỏ đọc sách, chữ trong sách nhìn đơn giản hơn rất nhiều,
rất kỳ quái là, phần lớn cô đều biết, cô nghĩ, mấy chữ này nhìn như được đơn giản hóa, ngay từ đầu nhìn còn không quen, hiện tại cũng có thể
thích ứng.
Cô nghĩ thực sự phải nhanh hiểu rõ chữ nghĩa một chút, lại không dám tùy tiện hỏi người khác, chỉ có thể xem phim truyền hình
cùng đọc nhiều sách.
Giang Cảnh Xuyên đi vào phòng khách, quản gia tới đón, hắn nhìn trong phòng khách một cái, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Phu nhân đâu?”
Quản gia sững sờ một chút, đáp: “Phu nhân ở bãi cỏ phía sau.”
”Ừ.” Giang Cảnh Xuyên cúi đầu đáp một tiếng, vừa cởi cúc ống tay áo, vừa thấp giọng nói: “Tôi có chuyện muốn tìm cô ấy.”
Tô Yên ngồi ở trên xích đu, trên chân để một quyển sách, cô đang vươn tay
vén một lọn tóc ra sau tai, như là phát giác ánh mắt người nào đó, cô
ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đôi mắt Giang Cảnh Xuyên.
Tuy nói Giang Cảnh Xuyên đối với tình cảm cảm thấy không quá hứng thú, nhưng
khi lần đầu tiên gặp Tô Yên trước khi kết hôn, trong lòng vẫn có chút hư vinh thuộc về đàn ông, xác thực cô rất đẹp, đại khái cũng bởi vì điểm
này, khi ông nội, bà nội tạo áp lực, hắn mới không có cự tuyệt đi.
Tô Yên rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng đứng dậy, khép sách lại, để ở một bên, cười dịu dàng đón, “Anh về rồi? Thật sớm.”
Kỳ thật đối với Tô Yên như vậy, Giang Cảnh Xuyên thật không thích ứng, hắn đã quen làm người lạ với nhau, nhớ lại đêm qua đã phát sinh quan hệ
thực chất, hắn không thoải mái một chút, trên mặt thật sự là không thể
mỉm cười được, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừ.”
Hắn muốn
tùy tiện giải thích một chút mình cùng Hoàng Vũ Vi không có quan hệ gì,
nhưng lời nói đến bờ môi liền không nên lời, nhìn đôi mắt tươi cười của
Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy nói chuyện này thật không có ý tứ.
Dù sao hắn cùng Hoàng Vũ Vi vốn không có cái gì, thân thẳng chẳng sợ bóng
nghiêng, lúc này giải thích, còn có vẻ như bản thân mình rất để ý chuyện này.
Trong lòng Tô Yên cũng đang đánh trống, ôm bắp đùi cũng là
tùy người, có người thích bộ dáng này, có người thích bộ dáng kia, trước kia ở trong hậu cung, bởi vì cô hiểu rõ hoàng thượng cùng thái hậu, rõ
ràng yêu thích của bọn họ, cho nên ôm bắp đùi mới chắc, hiện tại cô căn
bản không hiểu rõ Giang Cảnh Xuyên, nhất định phải nói có tiếp xúc gì,
đó chính là đêm qua.
Nhưng đêm qua bọn họ cũng chỉ có tiếp xúc thân thể, không có khai thông a.
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trước tiên Tô Yên vẫn là thuận thế
kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, cười nói: “Vừa vặn, hôm nay có thể cùng
nhau ăn cơm.”
Cô mặc kệ, mặc kệ trước đây nguyên thân cùng Giang
Cảnh Xuyên quan hệ như thế nào, hiện giờ mọi thứ ở đây cô đều chưa có
quen thuộc, vẫn là trước tiên bảo trì quan hệ tốt đẹp cùng Giang Cảnh
Xuyên đi.
Động tác này của Tô Yên làm trong lòng Giang Cảnh Xuyên chấn động, vẻ mặt có chút không tự nhiên, kỳ thật hắn không thể thích
ứng thân mật như vậy, tuy nói đêm qua chuyện thân mật nhất cũng đã làm,
nhưng lúc đó hắn không tỉnh táo, bất quá hắn không muốn biểu hiện ra
ngoài mình đang lúng túng, chí ít không thể làm Tô Yên nhìn ra.
Khi Tô Yên kéo Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở phòng khách, người ở đây đều có chút khiếp sợ, trong này ai không biết phu nhân cùng tiên sinh không
hợp a, đột nhiên nhìn tình cảm như vậy, mọi người cũng không kịp “ăn
thức ăn cho chó”. (ko hiểu a, ko biết nên dùng cái gì thay thế a, ggl
thì nói đó là thuật ngữ của cty IT, ý nói tự dùng sp của mình a T_T)
Ở đây có quản gia cùng dì Vương vui vẻ nhất, cảm thấy quan hệ hai vợ chồng này cuối cùng cũng có tiến triển.
Vừa vặn lúc này, món ăn đều đã chuẩn bị xong, Tô Yên không dấu vết liếc dì
Vương, dì Vương giật mình một cái, ngầm hiểu, vội vàng đi lên vui tươi
hớn hở nói: “Hôm nay tiên sinh ăn cháo không?”
Giang Cảnh Xuyên gật đầu.
Tô Yên đứng dậy đến phòng bếp tự mình bưng một chén cháo trắng tới, để
trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cô cũng không nói gì, chỉ là hướng Giang
Cảnh Xuyên cười cười.
Giang Cảnh Xuyên lại cảm thấy nghi hoặc,
bất quá cũng không nói gì, dù sao hành vi cả ngày nay của Tô Yên đều
vượt qua nhận thức của hắn đối với cô.
Dì Vương đưa cho Tô Yên tô canh, giả vờ lơ đãng nói: “Cháo này là do phu nhân tự mình nấu nha.”
Giang Cảnh Xuyên vừa mới uống một ngụm cháo, không dám tin ngẩng đầu nhìn về
phía Tô Yên ngồi đối diện, nhất thời cũng không biết có nên tiếp tục húp cháo xem như không có việc gì hay không, hắn cảm thấy có chút khó xử,
nếu như hiện tại không có người ở đây, hắn còn có thể tự do nói chút
chuyện cùng Tô Yên, hiện tại quản gia người giúp việc còn có dì Vương
đều ở đây, hắn muốn nói cái gì cũng không nên lời.
Tô Yên lại
biết giờ phút này Giang Cảnh Xuyên trầm mặc không nói là vì sao, tựa như cô suy đoán, quan hệ giữa nguyên thân cùng hắn cũng không tốt, không
tốt đến loại trình độ kết hôn hơn nửa năm nhưng không viên phòng, cho
nên hắn đối với việc vợ thân cận là rất không quen, càng đừng nói xum
xoe giống như cô vậy.
Hiện tại lời nói của dì Vương đơn giản là
muốn cho Giang Cảnh Xuyên biết chuyện cô làm, nhưng nếu bây giờ Giang
Cảnh Xuyên phản ứng gì cũng không có, lúng túng là Tô Yên, nghĩ đến điểm này, Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên giảo hoạt cười: “Tiên sinh công tác
khổ cực, tôi vì anh ấy nấu cháo cũng là phận sự.”
Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói như vậy , trên mặt cũng có chút ý cười.