Mọi người xung quanh đều hết sức kinh ngạc, Tần phu nhân múa thi với một vị vũ cơ, bất kể thắng hay thua đều tự hủy thân phận mà không cần lý do. Tam Hoàng tử bưng ly rượu lên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát trò hay này.
Mặc dù Đại Hoàng tử đã rời đi nhưng Đại Hoàng tử phi vẫn còn ở lại, nàng ta không khỏi nhíu mày, lên tiếng nói: "E là Tần phu nhân uống say rồi, làm sao có thể đồng ý múa thi cùng với vũ cơ chứ?"
Tắc Khắc Tư lại không cho là đúng, hắn hướng mặt về phía Đại Hoàng tử phi nói: "Ở Tây Vực chuyện nữ nhi thi múa giống như việc ăn cơm hàng ngày, hôm nay vừa vặn khó có được bầu không khí như thế này, tạm thời người hãy vứt bỏ tôn ti trật tự, vui vẻ thưởng thức điệu múa tuyệt mỹ này đi."
Tần Kha muốn hỏi xem Mạnh Chu rốt cuộc định làm gì thì lại thấy nàng gật đầu với mình, ý bảo yên tâm. Có thể sau này sẽ gặp phải vấn đề như thế này, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Chu nhi chiếu cố nàng, cũng phải có lúc buông tay để cho nàng tự xử lý, cho nên hắn lẳng lặng ngồi xuống.
Mạnh Chu đứng dậy, không bắt đầu múa mà đi tới trước mặt ban nhạc, thấp giọng nói vài câu rồi hỏi mượn sáo. Nàng tiến lên một bước, cúi thấp đầu, bình tĩnh nói: "Mạnh Chu có thể đồng ý đề nghị của Thiên Tình cô nương, nhưng có điều xin thượng khách Tây Vực hãy đệm nhạc cho Mạnh Chu." Nói xong nàng đưa sáo lên đầu chỉ về phía Tắc Khắc Tư vừa rồi vẫn còn sôi nổi.
Màn này là do Tắc Khắc Tư sắp xếp, Thiên Tình cô nương chỉ là một vũ cơ, chưa từng quen biết bọn họ thì làm sao có thể làm ra hành động kinh người như vậy? Chỉ sợ là Tắc Khắc Tư ở sau lưng bày mưu đặt kế. Nếu hắn ta muốn đùa giỡn người khác, Mạnh Chu sao có thể để cho hắn dễ dàng xem náo nhiệt được?
Hạ nhân đứng bên cạnh Tắc Khắc Tư bước ra, nổi giận nói: "Chủ tử của nhà ta sao có thể vì ngươi thổi sáo được? Thực là buồn cười."
Mạnh Chu vững vàng giơ sáo lên đỉnh đầu, bước chân lại không tự chủ được tiến từng bước một, cười nhạt: "Là ta say rượu, vừa rồi mơ hồ nghe ai đó nói tối nay muốn vứt bỏ tôn ti trật tự? Thượng khách, là ngài nói sao?"
Thấy bên cạnh Tam Hoàng tử đã không có hình bóng giai nhân Tây Vực nào, Tắc Khắc Tư trêu ghẹo nói: "Hình như tiểu mỹ nhân không hợp ý ngài, các nàng ta có chỗ nào không tốt, ta nhất định kêu người đến dạy bảo."
Tam Hoàng tử mỉm cười: "Chỉ trách 'Hạo thái cô phương áp tục tư, bất kham phục tả phất vân chi'."
Tuy rằng Tắc Khắc Tư nói tiếng Trung không tệ nhưng thi văn thì không thể ngay lập tức ứng đối được, bởi vậy sau khi qua lại vài câu với Tam Hoàng tử liền đi vào trong lều. Ở trong lều nằm một hồi hắn liền hiểu ra, tự nhủ nói: "Ý hắn là khen hoa mai áp đảo hoa thơm cỏ lạ? Hoa mai..." Bỗng nhiên trong đầu nhớ tới biểu tẩu mặc bộ đồ màu đỏ đậm thêu hoa mai.
Trong lều của phu thê Tần Kha, Mạnh Chu vội vàng nhìn trước nhìn sau Tần Kha, đành phải lên tiếng ngăn cản: "Tướng công, nằm lâu như vậy, thiếp đã sớm hồi sức lại, chàng mau tới đây ngồi xuống!"
Tần Kha vắt một chiếc khăn nóng giúp nàng lau mặt một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Giúp nàng lau thân thể xong ta liền ngừng tay."
Mạnh Chu chui vào trong tấm thảm tránh né: "Đừng làm rộn, lều bạt này không có vật che chắn gì, ngộ nhỡ có người bước vào..."
Tần Kha nhếch mắt một cái: "Nương tử của nhà ta vừa rồi múa đổ mồ hôi nhễ nhại, lau người là chuyện tất nhiên, ai dám nhiều lời chứ? Hơn nữa người bình thường sẽ không tới lều bạt của chúng ta, bên ngoài còn có người gác, không cần phải lo lắng."