Ngoài phòng của tiểu thiếp Liễu Phiêu Phiêu, Vạn Tuệ Như đứng một lúc lâu, trong mắt nàng ta lóe lên tia lạnh lẽo, cuối cùng vẫn để nha hoàn đứng ở bên ngoài, một mình đi vào.
Vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc đông y khó chịu, Vạn Tuệ Như bóp mũi, vẻ mặt không vui. Nàng ta nhìn lướt qua bốn phía xung quanh thì thấy nữ nhân ngồi thêu ở bên giường, nghe nha hoàn nói gần đây Đại thiếu gia thường xuyên chạy tới phòng của nữ nhân này, còn tình chàng ý thiếp rất vui vẻ, bọn họ coi chính thê như nàng không tồn tại có đúng không?!
Vạn Tuệ Như cũng không nói dông nói dài: "Nghe đại phu nói bào thai này của ngươi tám phần là nam nhi, nếu thuận lợi sinh hạ được cháu đích tôn cho Tần phủ thì ngươi cũng tự biết thân phận của mình. Cháu đích tôn có một vị mẫu thân như ngươi sau này sẽ không có cách nào thừa kế tước vị. Thay vì như vậy..." Vạn Tuệ Như dừng lại một chút, nhìn Liễu Phiêu Phiêu từ trên xuống dưới: "Không bằng vì đứa bé trong bụng mà tìm một vị mẫu thân có thể giao phó được. Thân là chính thê, sau này ta cũng sẽ là đại nương của đứa bé trong bụng ngươi, ta đương nhiên sẽ coi nó như là mình sinh ra. Nếu ngươi giao đứa bé cho ta, tiền đồ của đứa bé này sẽ không giống như vậy."
Hóa ra là đến cướp con trai, Liễu Phiêu Phiêu cúi đầu nhìn ngón tay mình, trong lòng không khỏi rộn lên vui vẻ, nhưng mặt lại lộ ra vẻ khổ sở: "Tỷ tỷ đột nhiên nói như vậy thực sự khiến cho muội muội không biết làm sao."
"Sợ cái gì, việc này ta đã đề cập qua với mẹ chồng, mẹ chồng cũng không phản đối. Hơn nữa sau này con trai cũng vẫn gọi ngươi một tiếng dì, ngươi cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc. Vì tiền đồ của con trai, ngươi nên lựa chọn cho kỹ." Vạn Tuệ Như quá mức tự tin. Tần phủ là gia tộc lớn giàu có như vậy sao có thể để cho một tỳ thiếp sinh hạ cháu đích tôn? Cho dù nàng không ra tay, mẹ chồng cũng tuyệt đối không cho phép. Cho dù đến lúc đó sinh ra cũng tránh không khỏi vận mệnh phải tặng đứa bé cho người khác.
Liễu Phiêu Phiêu cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng nhô lên của mình, vẻ mặt buồn rầu: "Thực sự là hành hạ không ít, bởi vì nó mà ban đêm ta ngủ không ngon. Giờ mới có sáu tháng, còn ba tháng nữa thật sự không biết chịu đựng như thế nào nữa đây."
Mạnh Chu cũng không tiếp lời, chỉ giúp Ngũ Hoàng tử chỉnh sửa lại cổ áo, đồng thời tay lau mồ hôi trên trán cho nó.
Liễu Phiêu Phiêu nhìn hồi lâu, tuy rằng nàng ta không đoán ra đứa bé này rốt cuộc có thân phận gì, nhưng Ngọc Ninh Công chúa và cả Hoàng Thượng truyền xuống mật chỉ kia cũng đã đủ thu hút người. Nói vậy vị này thân phận không thấp, mà một đứa bé như vậy hôm nay lại giao cho Mạnh Chu, thảo nào Vạn Tuệ Như lại vội vã muốn mình giao con cho nàng ta. Nàng ta lo lắng vì đứa bé này, địa vị của nhị phòng ở trong phủ sẽ tăng lên.
Nghĩ thông suốt những điều này, Liễu Phiêu Phiêu kiên định nói ra: "Không biết Nhị thiếu phu nhân có thể tới phòng khác nói chuyện được hay không?"
Mạnh Chu không ngẩng đầu: "Có gì nói ở đây đi, không có người ngoài." Nàng mang theo Ngũ Hoàng tử ngồi ở trên tháp, tìm một quyển địa lý cho nó xem.
Liễu Phiêu Phiêu lại khóc lóc om sòm trên mặt đất: "Nếu người không đồng ý ta sẽ không đứng dậy, dù sao đứa bé này cũng khiến cho người ta phiền, làm nó bị thương cũng sẽ không có ai đau lòng."
Trong mắt Ngũ Hoàng tử có chút tức giận: Vị phu nhân này cũng thật sự quá vô lý, ở trong phòng người khác mà còn làm càn như vậy. Nó đang muốn há mồm thì đã thấy Mạnh Chu duỗi tay tới chỉ vào giữa quyển sách địa lý, còn nàng thì khẽ cười: "Nơi này nghe nói là phong cảnh của Tây Vực, có tranh lại có chữ, rất thú vị, đệ xem kỹ một chút đi." Ánh mắt kia dịu dàng mà nghiêm khắc, không cho người khác chống cự.
Dù sao ở trong cung cấm nhiều năm, chút ấy Ngũ Hoàng tử vẫn có thể nhận ra, cho nên nó vùi đầu nhìn sách của mình.
Cuối cùng Mạnh Chu lên tiếng: "Nếu ngươi muốn lấy khổ nhục kế uy hiếp người khác, thật xin lỗi, ta e rằng ngươi không thể toại nguyện. Đứa bé là của ngươi, nếu ngươi không chịu trách nhiệm với nó, chỉ sợ cũng không có ai thay ngươi che chở nó."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, Liễu Phiêu Phiêu nở nụ cười: "Đứa bé chính là toàn bộ của ta, cho dù ta phải liều mạng cũng sẽ che chở cho nó, ít nhất sẽ không để cho nó rơi vào tay của người có mưu đồ bất lương." Nói rồi nàng ta kêu nhà hoàn đỡ mình đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: "Còn ba tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, hi vọng người có thể đứng ra thu nhận đứa bé này. Tự ta nuôi đứa bé e là không phải chuyện dễ dàng như vậy, nếu nhất định phải đưa con cho người khác nuôi, ta tình nguyện người kia là người."
Mạnh Chu đứng dậy khỏi tháp, cười nhạt: "Hôm nay ngươi qua đây không phải là hành động sáng suốt. Trong phủ hạ nhân rất hay bép xép, ngươi cho rằng lời ngươi nói sẽ không có ai biết sao?" Nói rồi nàng chỉ ngón tay về phía bên kia trước cửa sổ, chỉ thấy một bóng người thoáng cái đã biến mất.
Tắc Khắc Tư hơi so vai: "Như vậy còn không bằng ta ngay lập tức tiến cung trói Công chúa mang về Tây Vực còn dễ hơn."
Quay về phủ, trước tiên Tần Kha đi tới căn phòng của Ngũ Hoàng tử coi một chút, quả nhiên thấy Mạnh Chu ở đây. Mạnh Chu cũng phát hiện ra hắn, kêu Lục Yêu hầu hạ Ngũ Hoàng tử còn mình thì đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người nắm tay tình cảm, nhàn rỗi tản bộ ở trong sân.
Mạnh Chu đặt tay của Tần Kha ở trong ngực mình, khẽ nói: "Hôm nay ta đi gặp nhũ nương."
Tần Kha gật đầu: "Ta biết."
Mạnh Chu tiếp tục: "Tương Quân mang thai, ta đoán là của Tam Hoàng tử, tiếc là ta khuyên phụ thân gả Tương Quân cho Tắc Khắc Tư."
Tần Kha dừng cước bộ, giữ bả vai nàng, khá lo lắng: "Nàng định làm gì?"
Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh kiếp trước và hiện tại. Mạnh Chu tựa ở trong ngực hắn, khẽ cười: "Tương Quân là một đứa bé rất thông minh, ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng ta túm góc áo ta gọi tỷ tỷ, khi đó nàng ta hai tuổi, đôi mắt ngận nước nhìn ta chằm chằm, rất thuần khiết rất vui vẻ. Sau khi lớn lên, mỗi khi hận nàng ta, tức giận nàng ta ta đều nhớ tới cặp mắt kia, nghĩ đứa bé cùng chung máu mủ với ta ấy chắc chỉ bị lạc đâu đó. Nhưng ta mới phát hiện, hóa ra người bị lạc lại là ta."
Mạnh Chu ngẩng đầu: "Ta phát hiện rất nhiều cơ hội ta đã tự tay đưa đến cho nàng ta, ngày ấy bố trí nàng ta và Tam Hoàng tử là do ta đã đẩy nàng ta đi vào hướng không có đường về, cũng đã tự đẩy ta về phía bờ vực nguy hiểm. Hôm nay ta..." Giọng nói của nàng bình tĩnh như thường, từng chữ từng chữ một: "Ta muốn giết nàng ta."
Tần Kha hiểu rõ quyết định này đối với nàng mà nói không phải dễ dàng, cũng như hắn ở Tần phủ này nhiều năm, gọi Đại phu nhân của Tần phủ là nương nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể quyết định giết Đại phu nhân để báo thù cho mẫu thân. Vì vậy cái loại cảm giác này hắn rất rõ ràng.
Tần Kha giống như nghiêm túc suy nghĩ, đưa tay sờ cằm, giống hệt như ông lão dạy học gật gù đắc ý nói: "Vi phu đoán... không đoán ra được."
Nhìn bộ dạng kia của hắn, Mạnh Chu không nhịn được bật cười to, nàng ôm bụng, lại một lần nữa không tự chủ nhớ tới điều đạo nhân Sơn Dương nói.
Nàng thả bàn tay đặt ở bụng ra, kéo Tần Kha, khóe miệng nhếch lên: "Ta nói với Tương Quân chuyện gả nàng ta cho Tắc Khắc Tư, chắc chắn mấy ngày nữa nàng ta sẽ đi tìm Tam Hoàng tử. Nàng ta vẫn rất cẩn thận, lúc đi tìm Tam Hoàng tử đều cải trang thành nha hoàn. Điều này cũng có thể trở thành cơ hội lớn, ta xin Lục đại ca phái người canh giữ ở bên ngoài phủ của Tam Hoàng tử. Nha môn trong kinh thành ta có biết nha sai, lúc tra khảo phạm nhân có hơi dùng hình cũng là chuyện thường xảy ra..."
Mạnh Chu hơi mất hồn, giống như không bị mình khống chế tiếp tục nói: "Nàng ta là người có thai, một ngày chịu hình đứa bé nhất định khó giữ được. Nếu ra tay hung ác một chút, một thi thể hai mạng người cũng là chuyện bình thường. Nếu nàng ta nói ra thân phận là Nhị tiểu thư của Mạnh phủ chắc chắn phải mời người trong phủ đến nghiệm chứng bản thân, đồng thời phải giải thích tại sao nàng ta lại xuất hiện ở phủ của Tam Hoàng tử, còn cả đứa bé trong bụng của nàng ta. Đến lúc đó không chỉ nàng ta mà ngay cả Mạnh phủ và Tam Hoàng tử đều bị liên lụy vào. Tần Kha, nói cho ta biết, nàng ta sẽ lựa chọn thế nào?"
Nàng bỗng nhiên nhón chân lên, ôm lấy Tần Kha: "Giữa ta và nàng ta dường như chỉ có thể lưu lại một người, ta kém thông minh hơn nàng ta, không nghĩ ra nhiều mưu kế như vậy, nhưng cũng không muốn sau này luôn phải chờ đợi lo lắng không biết nàng ta sẽ lại ra thủ đoạn hãm hại gì. Ta rất có lòng tham, ta chỉ muốn cùng chàng tiếp tục được sống yên ổn, cho nên người trở ngại ta..."
Chữ "chết" còn chưa nói ra, Tần Kha đã hôn lên miệng của nàng, mềm mại nhẹ nhàng an ủi nỗi lòng không ngừng phập phồng của nàng lúc này.
Một lúc lâu sau hắn mới buông ra, giọng nói giống như tiếng nước róc rách chảy qua núi khiến lòng người dịu lại: "Yên tâm làm đi, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng đã có ta đi cùng nàng."