Nhưng lúc đó đám người đang hỗn loạn, nếu muốn tìm ra người đó sợ là không dễ. Mà người lúc đó lên tiếng nhắc nhở lại bị người nọ bóp cổ họng làm biến đổi giọng nói, cũng rất khó tìm ra tung tích.
Vì vậy lúc đó Ngọc Ninh vẫn chưa sai người tra rõ việc này, nhưng nàng đã âm thầm sai người tìm được “kẻ đầu sỏ” rồi.
Khẽ động ống tay áo, Ngọc Ninh móc ra một miếng vải, nhẹ nhàng đỡ Mạnh Chu đứng lên rồi giao miếng vải đó cho nàng, nói: “Có thể là vị tiểu thư nào đó xem pháo hoa kích động quá nên chiếc vòng trên tay đã bị rớt. Bản Công chúa nghe nói Mạnh tiểu thư rất am hiểu về đồ ngọc, không bằng tiểu thư cứ mang về xem xuất xứ ở đâu, biết đâu có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó.”
Trong mắt khó nén sự căm hận, Mạnh Chu nhìn vòng tay đã vỡ nát, hận không thể nghiền thứ này thành bột mịn. Cố gắng áp chế lửa giận trong lòng cảm tạ Công chúa. Nhưng trong lòng đã hiểu rõ ----
Lúc này Công chúa bằng lòng giao vật chứng cho nàng chỉ là hy vọng nàng tự mình âm thầm điều tra. Cho dù có tra được hay không cũng đều là việc của cá nhân nàng, không liên quan gì đến hoàng cung và Công chúa.
Nhưng chỉ điều này cũng đã vô cùng có lợi cho Mạnh Chu: chuyện báo thù do nàng thực hiện mới không phụ lòng tiện nhân đã để mắt đến nàng!
Không lâu sau, ngự y đi ra nói với Công chúa người bệnh đã không còn gì đáng ngại, dặn dò vài câu mới rời đi. Mạnh Chu thở dài nhẹ nhõm, cất kỹ thứ đồ kia rồi chào từ biệt Công chúa.
Trước khi Mạnh Chu và Tần Kha xuất cung lại gặp Đại Hoàng tử, hình như Đại Hoàng tử không vừa lòng, bảo Tần Kha nên ở lại trong cung tịnh dưỡng thêm vài ngày rồi đi cũng không muộn. Sau đó lại nói nhỏ với Tần Kha mấy câu mới tiễn hai người xuất cung.
Xe ngựa Mạnh phủ phái tới đã chở Tương Quân về phủ trước. Mạnh Chu lên xe của Tần phủ, ngồi cùng Tần Kha trong xe ngựa, Lục Yêu và hầu cận của Tần Kha ngồi bên ngoài lái xe.
Trong xe im lặng. Hai đôi mắt nhìn chằm chằm nhau, dường như đang đấu xem tính kiên nhẫn của ai mạnh hơn.
Chợt Tần Kha nhíu mày bật cười, khiến đôi mi thanh tú của Mạnh Chu khép lại, không thể nhịn được những lời nói trong đầu: “Công tử chưa bao giờ là người lỗ mãng, tại sao lại xúc động như vậy! Bây giờ không nói là bị thương, thiếu chút nữa đã bị người ta phát hiện ra mánh khóe trên mặt công tử…Hễ ngự y bép xép một câu, hễ những Hoàng tử Công chúa kia hỏi một câu, chuyện công tử giả bệnh khó có thể giấu diếm được nữa…”
Lúc nàng đang thao thao bất tuyệt trách cứ thì Tần Kha lại cười đến mức phô trương, cuối cùng không nhịn được xúc động vươn tay ôm eo Mạnh Chu, cả người nằm xuống chân nàng.
Mạnh Chu kinh ngạc hoảng sợ, nhất thời trên mặt xuất hiện hai mảng ráng đỏ, vội vàng đẩy ra lại không thể xuống tay.
Mạnh Chu gật đầu khẽ cười: “Sử sách xưng danh: Nhữ Diêu là tướng, thiên hạ đệ nhất. Căn phòng của muội muội đúng là không phải bình thường, sợ là mấy năm bổng lộc của gia phụ cũng không đủ để mua những vật quý báu như vậy.” Nàng dừng một chút, liếc mắt nhìn Vạn Tuệ Như, ánh mắt mang theo sự áp bức nhưng vẫn cười như cũ, “Chắc là Vạn đại nhân cũng đã tích góp bổng lộc nhiều năm mới có thể mua cho muội muội những thứ trang hoàng thế này, đúng là yêu thương đến tận đáy lòng.”
Nét mặt Vạn Tuệ Như lạnh lùng, tức khắc đã ý thức được sai lầm của mình. Nếu không phải thường ngày được người dưới biếu quà thì những thứ đắt tiền như vậy sao bổng lộc của phụ thân có thể mua nổi. Nàng ta ảo não không biết che đậy thế nào, nếu như nói đây là đồ giả thì trong lòng sẽ không thoải mái, nếu như không nói thì chẳng phải là khai ra chuyện gia tài có được là không rõ ràng sao.