Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 51: Chương 51




"Lục Yêu, em đói chưa?" Trên đường hồi phủ Mạnh Chu bỗng hỏi như vậy, Lục Yêu nghe được vẻ mặt mờ mịt: ước chừng nửa canh giờ trước tiểu thư đã hỏi một lần, một canh giờ trước tiểu thư cũng đã hỏi một lần, hai canh giờ trước.....Được rồi, khi đó tiểu thư đang ăn, vì vậy không có hỏi.

Chợt một mùi thúi bốc lên, nhưng là rất có ý vị. Cái loại mùi vị kia rực tiếp xông thẳng vào lỗ mũi người ta, nói trắng ra là mùi đậu phụ thối. Lục Yêu nhìn tiểu thư, thấy hai mắt tiểu thư tỏa ánh sáng, không khỏi sáng tỏ bật cười nói: "Là tiểu thư đói bụng đúng không?"

Mạnh Chu rất ý tứ lắc đầu: "Chỉ là quan tâm em có đói bụng hay không, nếu là em đói bụng, ta có thể giúp em mua chút đồ ăn vặt."

Lục Yêu bình tĩnh cười : "Thưa tiểu thư, Lục Yêu không đói bụng. Nếu là người cũng không đói bụng, chúng ta mau mau đi thôi, cô gia phân phó chúng ta không nên nán lại bên ngoài quá lâu."

Mạnh Chu cau mày: "Nha đầu này, theo ta còn khách khí làm gì. Được, ta biết rõ em muốn ăn. Đi cái quán kia mua hai phần đậu hũ thối đi."

Cứ như vậy Lục Yêu bị sai đi mua đồ, kết quả nàng ta còn chưa kịp ăn một miếng nào mọi thứ đều rơi vào trong miệng của tiểu thư. Cuối cùng tiểu thư còn giật mình nói một câu: "Mới vừa rồi không phải là em nói không đói sao?"

Loại tình huống này bắt đầu từ lúc nào, Lục Yêu hồi tưởng lại, ước chừng là từ sau khi đi đến phủ của tỷ tỷ. Thậm chí tiểu thư cũng không để cho mình đi theo, tiểu thư thay áo vải thô xách theo một hộp nhỏ đựng thức ăn tiến vào hơn hai canh giờ sau ra ngoài chính là dáng vẻ này. Lục Yêu biết tiểu thư vào gặp người nào, nhưng rốt cuộc không biết tiểu thư làm chuyện gì, cũng không hiểu rốt cuộc tại sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy…

Ai, không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay cô gia sẽ trở về từ phủ Đại hoàng tử sớm hơn dự định, nghe nói người còn dẫn theo một đầu bếp lợi hại nấu ăn ngon cho tiểu thư. Lục Yêu thật lòng cảm thấy dường như tiểu thư và cô gia đặc biệt say mê đối với chuyện ăn uống, quả nhiên là một đôi trời sinh.

Sau khi trở về phủ, quả nhiên Phương Chính dẫn một người đàn ông hơi mập mạp tới gặp Mạnh Chu, chỉ là biểu cảm khá rối rắm. Lục Yêu nhỏ giọng hỏi Phương Chính: "Hắn muốn nấu đồ ăn ngon gì?"

Phương Chính cũng không nhìn nàng, bùm một cái quỳ rạp xuống đất: "Nhị thiếu phu nhân, đã xảy ra chuyện."

Lục Yêu đang muốn hỏi đến cùng là có chuyện gì, chỉ nghe tiểu thư lên tiếng: "Lục Yêu, đưa Tĩnh nhi đi thư phòng đọc sách."

Ngũ Hoàng tử thẳng sống lưng: "Đệ không đi, tỷ tỷ vừa có chuyện lại bắt Lục Yêu dẫn đệ đi đọc sách. Đệ đã lớn rồi, có cái gì mà đệ không thể nghe. Hơn nữa, không chừng đệ còn có thể giúp đỡ các người, dù sao đệ… ở kinh thành còn có chút giao thiệp."

Mạnh Chu bị chọc cười: "Đợi ngày nào đó tỷ thật sự muốn dùng giao thiệp của đệ, khi đó mới thật sự xảy ra chuyện lớn. Được rồi, Lục Yêu em dẫn Tĩnh nhi đi chút đồ ăn vặt, nhưng mà không được ăn quá nhiều."

Dù sao Ngũ Hoàng tử vẫn còn là trẻ con, ăn vặt còn thích hơn đọc sách. Dĩ nhiên nó vẫn giỏi về việc nhìn sắc mặt mà nói chuyện, dễ thấy Mạnh tỷ tỷ không muốn cho nó tham gia vào, vì vậy ngoan ngoãn đi xuống. Khi Lục Yêu lôi kéo tay nó đi, nó còn len lén dừng lại ở của một lúc, nhưng cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Nó bĩu môi: "Mạnh tỷ tỷ cần cẩn thận như vậy sao?"

Người đàn ông béo bên cạnh Phương Chính im lặng thật lâu, ở trong phòng yên tĩnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Nô tài là người Nhị thiếu gia đưa vào phủ Đại hoàng tử làm người hầu, hôm nay bởi vì chuyện trong nhà, đã muộn một canh giờ mới đến phủ Đại hoàng tử. Cửa phủ Đại hoàng tử quân lính canh gác nhiều hơn gấp bội, nô tài thấy tình thế không bình thường, vì vậy tìm nơi trốn đi. Vậy mà chỉ chốc lát sau thế nô tài thấy Nhị thiếu gia bị người ta áp giải ra cửa, mà người áp giải đi nô tài cũng biết, là người của Tam hoàng tử. Nô tài tìm người quen hỏi thăm một chút...."

Từ ngày Tần Kha làm việc cho Đại hoàng tử, Mạnh Chu đã đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nàng lấy lại bình tĩnh, giọng trầm ổn: "Ngươi từ từ nói, kết quả thế nào."

Người đàn ông mập thở hổn hển: "Hay là bởi vì biên thùy có vấn đề, thời gian trước quan huyện ở vùng Điền Tây mới qua đời, quan huyện mới nhậm chức. Người này tim gấu mật báo không ngừng quấy nhiễu biên thùy, hôm nay càng công khai kêu gọi binh lính chuẩn bị ngựa chiến, ý muốn cướp đoạt biên thành. Nhị thiếu gia cùng nô tài đề nghị Đại hoàng tử cầu xin Hoàng thượng phái người hiểu rõ phong tục của Điền Tây đến trấn an, vậy mà Tam hoàng tử lại lôi kéo được Tần đại tướng quân cực lực chuẩn bị chiến tranh. Hoàng thượng trách cứ Đại hoàng tử sợ chết, sống yên ổn không biết nghĩ đến ngày gian nguy. Bởi vì Nhị thiếu gia bày mưu tính kế thay Đại hoàng tử, bị người của Tam hoàng tử mang đi, nghe nói là hoài nghi Nhị thiếu gia cấu kết với mật thám của Điền Tây."

Sau khi sống lại mọi việc phát sinh quanh mình đều thay đổi đến mức Mạnh Chu cho là rất nhiều chuyện ngày trước phát sinh qua cũng sẽ không diễn ra nữa. Chuyện hôm nay lại khiến nàng tỉnh ngộ, nàng nhớ rõ trận đánh ở Điền Tây cha chồng nàng cũng xuất chinh, hơn nữa còn thắng lớn. Đối với việc lần này, Tần Kha không hiểu rõ lắm, tại sao chàng lại khuyến cáo Đại hoàng tử chủ hòa đây? Như thế chẳng phải là đẩy Đại hoàng tử vào hố sâu sao?

Nàng ngẩng đầu lên, phân phó nói: "Phương Chính, dẫn vị tiên sinh này đến thư viện Thanh sơn tạm lánh sóng gió, nhớ đi ra ngoài từ cửa hông, Lương thúc giữ cửa rất kín miệng."

Phương Chính mang người đi không bao lâu, Tần lão gia lại tới. Vốn dĩ ông ta không muốn gặp Mạnh Chu, hôm nay thấy nàng càng thêm giận dữ, dựng râu trợn mắt trách cứ: "Phu thê các ngươi tiền đồ rộng mở, Tần Phủ ta đây chưa bao giờ xuất hiện hạng người ham sống sợ chết như thế, thật là mất hết mặt mũi!"

Mạnh Chu cung kính nghe, cũng không phản bác. Đợi đến khi cha chồng nói cũng kha khá rồi, nàng mới khiêm nhường hỏi thăm: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì, hôm nay tướng công ở đâu?"

Tần lão gia vung tay áo: "Nữ nhân biết nhiều như vậy làm gì, ngươi dẫn theo Ngũ Hoàng tử trở về Mạnh phủ, phòng này ta muốn tự mình đến lục soát, nếu để cho ta tra xét được cái gì, tuyệt không dễ dàng tha thứ! Ngay cả con trai của ta cũng vậy."

Có người đi vào, muốn kéo Mạnh Chu đi ra ngoài. Mạnh Chu khẽ mỉm cười: "Phụ thân, con muốn thay xiêm y, chắc chắn người cho phép chứ? Hay là vẫn lo lắng chuẩn mực đạo đức của con dâu có thể làm trở ngại chính sự?"

Đem tất cả mọi người "Mời" ra ngoài, Mạnh Chu ngồi trong phòng một lát, đem cây chủy thủ và một bình thuốc nhỏ giấu ở trên người. Nàng thở sâu một hơi, sau đó mở cửa, hướng Tần lão gia chào một cái liền trực tiếp đi ra cửa.

Lục Yêu mang theo Ngũ Hoàng tử ở bên ngoài khẩn trương nhìn, vừa nhìn thấy tiểu thư ra ngoài, vội vàng đi lên: "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì, thế nào có nhiều người ở ngoài phòng như vậy?"

Ngũ Hoàng tử không nói lời nào, nắm chặt tay Mạnh Chu. Trong cung, chỉ có hai loại tình huống sẽ xuất hiện nhiều người như vậy, thứ nhất là thời điểm phong vị, khi đó cảnh tượng náo nhiệt, mọi người nhiệt liệt ủng hộ. Loại thứ hai chính là ban tội hoặc là ban cho cái chết, một đám người vội vàng kéo người xuống, hận không được đạp thêm mấy đá.

Mạnh Chu quay đầu lại, khóe miệng co giật hai cái: "Tần Kha, đây thật là nhà của chàng sao?" Nói xong, cũng không quay đầu lại dẫn theo Lục Yêu cùng Ngũ Hoàng tử rời khỏi Tần Phủ.

Nàng không có nghe theo lời Tần lão gia đề nghị trở về Mạnh phủ, mà là đi tới thư viện Thang Sơn, nơi đó là tổ nhỏ của nàng và Tần Kha. Phương Chính đi cùng Lục Bái, Lục Bái giật mình: "Muội muội, các ngươi tính toán ở lại nơi này rồi sao?"

Mạnh Chu quan sát bài biện trong phòng, không để ý lắm: "Mấy ngày nay nếu vẫn còn ở Tần Phủ thì sẽ chán phát ốm mất, ở trong phòng nhỏ một chút, tạm thời cho khuây khỏa. Tần Kha luôn nói muốn dẫn ta tới ở đây, nơi này được chàng bố trí quả nhiên không tệ."

Nhìn tâm tình Mạnh Chu hình như không có chịu ảnh hưởng, Lục Bái cũng buông lỏng hơn, hắn chỉ vào sân trước: "Tiểu tử Tần Kha kia rất có lòng, phía trước trồng hoa đào cùng Hải Đường, nói là các ngươi thích. Còn nhờ chúng ta giúp làm ba, bốn cái trường kỉ lớn, nói là thời điểm mùa hạ một nhà các ngươi nằm ở bên dưới bóng cây nghỉ ngơi.....Nghe giọng điệu của hắn dường như thực sự coi nơi này là nhà của mình."

Nói đến dây, Mạnh Chu dừng một chút, cắn răng nói: "Tên khốn này!"

Lục Bái giật mình: "À?"

Trên mặt Mạnh Chu là bộ dáng tức giận: "Ta nói Tần Kha, chàng đã sớm chuẩn bị xong đuổi chúng ta ra ngoài, vậy mà một chữ không nói với ta, thật là khốn kiếp."

Lúc này Lục Bái mới kịp phản ứng mình nói sai, vẫn nói"Thà phá mười ngôi miếu, không hủy một cuộc hôn nhân.’’ ―― Tần Kha trở lại sẽ không phải lột da mình chứ?

............

Bởi vì Tần Kha liên quan đến tội danh cấu kết mật thám, vì vậy bị quân lính áp giải tới nha môn. Tam hoàng tử tự mình tới đây thẩm vấn, trong nha môn quan lại cung kính nghênh đón, bởi vì mấy năm nay thái bình, quân lính nha môn đã rất lâu không có chuyện làm rồi. Trương đại nhân vừa mới chui ra khỏi chăn của Di phu nhân, sửa sang quần áo, thỉnh an Tam hoàng tử : "Tam hoàng tử Thiên tuế, hạ quan đã giam phạm nhân vào tử lao rồi.....Lập tức dùng đại hình, nhất định khiến hắn mở miệng nói thật!"

Tam hoàng tử cười đến khiêm tốn: "Trương đại nhân cực khổ, ta sẽ nói tốt giúp ngươi ở trước mặt phụ hoàng. Chỉ là thân phận phạm nhân đặc biệt, vẫn là để ta tự mình thẩm vấn, Trương đại nhân bận rộn cứ làm chuyện khác trước đi."

Lui xuống dưới một lúc, Trương đại nhân vui vẻ ra mặt, phạm nhân vốn là do chính Tam hoàng tử đưa tới, lại nói phía trên gần bây lan truyền xuống dưới, nói là Tam hoàng tử có khả năng dẫn binh đánh dẹp Điền Tây, đến lúc đó lập được công trạng, sợ là địa vị của hắn càng cao. Cho nên hôm nay hẳn là danh tiếng đã thay đổi rồi, Tam hoàng tử không đắc tội được.

Tam hoàng tử sai tùy tùng ở lại bên ngoài, một mình hắn đi vào trong ngục tù. Trong nhà tù, Tần Kha bị xích sắt khóa hình chữ thập trên mặt cọc gỗ, trên người không có gì vết thương, bởi vì còn chưa chịu hình. Tam hoàng tử kéo một cái ghế qua ngồi đối diện với hắn, mỉm cười: "Ngược lại rất ít khi được thấy bộ dáng này của ngươi, Tần Kha."

Tần Kha thật giống như mới vừa tỉnh ngủ, hắn mở mắt ra quét Tam hoàng tử một cái, cười nhạt đáp lại: "Như nhau."

Nghe nói như thế, trên mặt Tam hoàng tử có chút dao động, vì sao? Thời gian này Tần Kha ở bên cạnh đại ca đưa ra không ít chủ ý, khiến đại ca ở trước mặt phụ hoàng càng đắc ý, phụ hoàng có ý định để cho đại ca nắm binh quyền. Nếu không phải bởi vì loại thay đổi này chọc giận nhị ca, khiến nhị ca cho là đại ca muốn tự lập phe phái mà sinh ra ý nghĩ lật đổ đại ca, hôm nay đi dẹp loạn Điền Tây tất nhiên không thể nghi ngờ là Đại ca rồi.

Chẳng qua, điều khiến Tam hoàng tử cảm thấy kỳ quái là từ khi mới bắt đầu sắp đặt, Tần Kha trông thư sinh nho nhã yếu ớt này dường như rất hiểu tâm ý của phụ hoàng. Mỗi một lần hắn đều có thể đưa ra ý kiến trọng tâm cho đại ca rất hợp ý phụ hoàng. Thậm chí Tam hoàng tử cho phép Mạnh Tương Quân đến hỏi đạo nhân Sơn Dương, đạo nhân kia dám nói "Tần Kha là người làm chuyện lớn, có năng lực đoán được tương lai, nếu có được hắn phụ tá, nghiệp lớn sẽ thành."

Mặc dù Tam hoàng tử không tin, nhưng không thể kiêng kị với người này, mặc kệ lão đạo sĩ nói là thật hay giả, hắn cũng không cho phép Tần Kha rơi vào tay kẻ khác, vì vậy nuôi ở bên mình cũng tốt.

Tam hoàng tử thu hồi nụ cười, lộ ra biểu tình tiếc than: "Vừa rồi Trương đại nhân nói muốn dùng hình, ngươi ốm yếu thế này thân thể làm sao chịu được. Có cần ta giúp ngươi không?"

Tần Kha khẽ động mi cong, nở nụ cười: "Tam hoàng tử chịu ra tay là tốt nhất, nhưng mà tại hạ lo lắng thân thể bệnh tật này không trả nổi ân tình của Tam hoàng tử."

Tam hoàng tử vuốt tay áo: "Nghe nói phu nhân của ngươi bị đuổi ra khỏi Tần Phủ, nhưng mà nàng cũng không về nhà mẹ đẻ, ngươi không hiếu kỳ xem đến tột cùng là nàng đi nơi nào? Nếu giữa đường gặp cướp hay người xấu làm sao có thể tốt được? Cần ta phái người tìm xem nàng ở nơi nào không? Còn có, ngũ đệ của ta cũng đi theo nàng, không biết có phải chịu khổ hay không....."

Tam hoàng tử lấy phụ nữ và trẻ con uy hiếp bản thân mình, Tần Kha nhìn rõ điểm đó nhưng cũng không tức giận, mặt vẫn tươi cười như trước: "Quả nhiên Tam hoàng tử quan tâm tại hạ, nhưng mà....Tự bản thân tại hạ đi tìm thê tử sẽ càng thỏa đáng hơn, không biết Tam hoàng tử có biện pháp gì có thể hỗ trợ Tần Kha rời khỏi đại lao."

Nghe được Tần Kha nói mấy lời này, Tam hoàng tử gật đầu: "Ta sẽ phân phó Trương đại nhân nể tình, chẳng qua vì giả trang nên ngươi vẫn phải chịu chút khổ cực. Nếu ngươi có thể sống sót qua ba ngày, ta cam đoan ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi địa lao." Hắn đứng dậy, mặt vẫn tươi cười khiêm tốn, "Nhưng mà, ngươi ở bên cạnh đại ca lâu như vậy, đối với việc của hắn biết được bao nhiêu, nếu bị tra khảo mà tiết lộ một hai điều, cũng là chuyện thường tình."

Nói song, Tam hoàng tử đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. Lại nghe thấy Tần Kha nở nụ cười: "Tam hoàng tử, người có thể nắm chắc ba ngày có thể giải quyết loạn lạc ở Điền Tây? Quan huyện mới nhậm chức không phải là người dễ đối phó, huống hồ Điền Tây ở xa lại nhiều khí độc, nếu không tính toán kĩ lưỡng mà vội vàng xuất binh, sợ rằng một trận đánh cũng không dễ dàng."

Tam hoàng tử dừng bước chân, quay đầu: "Ngươi có chủ ý gì hay?"

Tần Kha nhún vai: "Ta không có."

Hiển nhiên Tam hoàng tử không tin, nhưng hắn cũng chỉ ném lại một câu "Vậy thì thật là đáng tiếc." sau đó nhấc chân rời đi.

Còn chưa đi được ba bước Tần Kha lại lên tiếng: "Thật tình ta không có, nhưng mà ta có thể giúp Tam hoàng tử hỏi thê tử của ta một câu, có lẽ nàng có thể nghĩ ra biện pháp hay."

Nói đến đây Tam hoàng tử hứng thú: "Tần Kha, không phải ngươi muốn gặp phu nhân của ngươi cho nên mới có làm ra vẻ huyền bí như vậy?"

Vẻ mặt Tần Kha suy sụp, cười đến bất đắc dĩ:"Tam hoàng tử anh minh, quả nhiên không lừa được ngài điều gì."

Tam hoàng tử cười châm biếm, trên mặt tươi cười hiện lên hai chữ "Không tin" rất lớn, Tần Kha thẳng thắn thừa nhận như vậy, ngược lại khiến hắn cảm thấy bên trong có âm mưu đen tối, chẳng lẽ phu nhân hắn thực sự có năng lực gì?

................

Trong thư viện Thanh Sơn Tần Kha có người quen, vị tiên sinh béo kia là một trong số đó, Lục Bái cũng vậy, còn có cả vài người Mạnh Chu chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn đến Lục Bái dẫn bọn họ chạy đến, cũng hiểu những người này đáng tin cậy.

Một đám người tụ tập trong phòng nghỉ bàn bạc biện pháp đối phó. Triệu gia huynh nói muốn đến nha môn thăm tù trước, nghe Tần Kha kể lại toàn bộ mọi chuyện.

Tôn Nghị phản đối: "Việc bị bắt đi nha môn là do có người hãm hại, nếu lúc này mấy người chúng ta xuất hiện, chẳng phải là lọt vào cạm bẫy của người khác hay sao. Chưa nói có gặp được Cẩn huynh hay không, lại làm lộ chúng ta ra, nếu như vậy, cuối cùng mọi cách để cứu viện đều không thể thực hiện được."

Lục Bái nổi giận: "Cách lão tử, nói nhiều như vậy làm gì, chúng ta xông vào nhà giam cứu Tần Kha ra, giống như năm đó hắn cứu ta khỏi hình phạt trên pháp trường, quan sai thì có gì hơn người, ông đây giết bọn chúng thả cái rắm thải nước tiểu!"

Mạnh Chu thoáng chút đăm chiêu hỏi: "Là Tam hoàng tử mang Tần Kha đi? Hắn nắm được chứng cớ Tần Kha cấu kết với mật thám? Cho nên nhân vật mấu chốt là hắn, nếu chứng cớ trong tay hắn bị tiểu hủy, rất có thể Tần Kha sẽ vô tội được thả đi?"

Mọi người gật đầu, nhưng mấu chốt là làm sao để Tam hoàng tử chủ động tiêu hủy chứng cớ đây?

Mạnh Chu suy nghĩ: "Có lẽ ta có biện pháp."

Lúc này bên ngoài ồn ào, là tiếng của Lục Yêu: "Công tử, ngài không thể đi vào! Nơi này là chỗ ở riêng!"

Mạnh Chu để cho Lục Bái mang theo mấy vị trốn vào trong phòng khách, mà nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, không nghĩ đến lại nhìn thấy người đến bên ngoài là Tắc Khắc Tư!

Tắc Khắc Tư vừa thấy nàng liền nổi giận: "Biểu......Biểu ca xảy ra chuyện sao biểu tẩu không tới tìm ta, còn đi đến nơi quái quỷ này."

Lúc này hắn đến, khiến Mạnh Chu rất cảm động, nhưng cảm động cũng không thể làm cơm để ăn, mọi cử động của Tắc Khắc Tử tại kinh thành đều bị mọi người chú ý, nếu Mạnh Chu đến cầu cứu hắn, lại còn không bị người nào chú ý tới.

Mạnh Chu cười cười: "Một nữ nhân như ta thì biết cái gì, chỉ có thể ở nơi này chờ Tần Kha trở về thôi." Vừa dứt lời, nàng nhìn ra bên ngoài có đội người ngựa chạy đến.

Không biết làm sao: Tắc Khắc Tư à, rốt cuộc là ngươi vô ý hay cố ý đi rêu rao?

Chỉ nghe Tắc Khắc Tư thấp giọng nói một câu: "Biểu tẩu....Thực xin lỗi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.