Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 17: Chương 17: Sự thông minh của nam nhân




Lúc này khuê phòng ở tiểu viện phía Tây Nam quả nhiên có mùi thơm, vẫn còn sót lại dư âm của hương liệu, mà mồ hôi của nữ nhân nào đó tuôn ra đầm đìa hòa quyện vào trong không khí giống như một tầng voan mỏng trơn bóng nhẵn mịn. Môi lướt qua da thịt khiến cho người ta run rẩy từng cơn.

Tần Kha cầm cánh tay của Mạnh Chu, lý trí nói cho hắn biết nên đẩy ra. Chỉ tiếc nếu làm như vậy sẽ chọc giận thân thể, bảo hắn làm sao kháng cự được đây? Giữa lúc đang do dự, một tay của Mạnh Chu đã trượt vào trong áo của hắn, dùng sức lôi kéo. Roạt... có thể nghe thấy âm thanh của quần áo bị xé rách.

Tần Kha nắm tay nàng, bất lực cười khổ: "Rốt cuộc bọn họ cho nàng ăn thứ gì vậy, tại sao thoáng cái hóa sói rồi hả?"

Trả lời lại hắn chỉ là việc Mạnh Chu càng hành động dữ dội, nàng ôm lấy đầu của Tần Kha, nhắm thẳng ngực mình mà áp vào, giống như muốn đem hắn tiến vào trong thân thể, tới an ủi cơn sóng ngứa ngáy như nghìn vạn con côn trùng đang bò trên người.

Tần Kha bị khiêu khích rơi vào trạng thái nước sôi lửa bỏng, trong đầu có một ý nghĩ nói với hắn cứ ở chỗ này muốn Mạnh Chu, dù sao nàng cũng sẽ là nữ nhân của mình.

Nhưng suy nghĩ đó mới khẽ lóe lên trong đầu thì đột nhiên ngoài cửa truyền vào một tiếng hò hét của nam nhân: "Tiểu thư, vừa rồi tiểu nha hoàn nói trong phòng ngài có chuột, nô tài đem thuốc diệt chuột đến, có tiện đi vào không ạ?"

Trong lòng Tần Kha kinh hãi, vội vàng vơ áo ngủ bằng gấm đã bị kéo ra bao lấy toàn thân Mạnh Chu, sau đó dứt khoát nhanh chóng xé một góc màn che mặt. Hắn cúi đầu ra khỏi phòng ngăn cản tên đầy tớ đang muốn đi vào, nén giọng nói: "Ngươi tới chậm quá, vừa rồi ta đã rắc nước thuốc ở trong phòng."

Tên đầy tớ kia ngập ngừng nhìn chằm chằm Tần Kha mấy lần, cảm thấy trang phục trên người hắn không giống tôi tớ, trên mặt còn băng một đoạn vải xô, nhìn rất thần bí. Vì vậy không nhịn được mở miệng hỏi: "Không biết người là ai?"

Vẻ mặt Tần Kha bình tĩnh: "Ta và Đạo nhân Sơn Dương có chút giao tình, cũng biết chút y thuật. Bên trong vẩy nước thuốc không chỉ diệt chuột mà đối với người cũng có phần nguy hiểm, cho nên ta đã mời tiểu thư đến chỗ của Đạo nhân Sơn Dương rồi. Nếu như ngươi vẫn muốn đi vào, trước tiên dùng băng gạc quấn vào. Nếu..." Hắn chợt ra vẻ thần bí dừng lại, giống như khó có thể mở miệng nói hậu quả không tưởng tượng.

Tên nô tài vốn cũng không để ý đến Mạnh đại tiểu thư ở phòng này, hôm nay không nghe thấy có gì là không ổn, vì vậy cũng không có ý định xen vào, xoay người muốn đi.

Đáng tiếc còn chưa bước được bước nào thì nghe thấy bên trong có tiếng rên ưm ưm rất nhỏ. Ngay lập tức tên nô tài liền cảnh giác hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Tần Kha nghiêng người một cái, cười nhạt: "Chắc là chuột không chịu được công hiệu của nước thuốc, hấp hối giãy dụa. Hay là ngươi muốn đi vào xem một chút không?"

Tên nô tài vội vàng xua tay: Nước thuốc này lợi hại như vậy, nếu mình bước vào không biết sẽ mắc phải bệnh gì. Vì vậy không nghi ngờ gì thêm nữa, vội vã bước rời đi.

Tần Kha đứng ở cửa chờ khi nào không nhìn thấy bóng dáng mới cấp tốc vào nhà, đóng cửa lại. Vào phòng, sắc mặt của hắn như rơi vào hầm băng: Nếu mình đoán không sai, tên nô tài kia chính là người bỏ thuốc, cố ý qua đây, mục đích chẳng qua chỉ là muốn hắn vấy bẩn sự trong sạch của Mạnh Chu, hại nàng bị người đời phỉ nhổ... đây thật sự là thủ đoạn độc ác!

Mặt Tần Kha lạnh băng, trong lòng càng thêm kinh hãi. Vừa nghĩ tới trong Mạnh phủ có người xem Mạnh Chu như cái đinh trong mắt, hắn liền không thể yên tâm. Hắn càng muốn tới...

Nếu vừa rồi mình không chống cự được muốn Mạnh Chu, chỉ sợ hai người sẽ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán. Không nói đến hôn sự sẽ thất bại, sau này Mạnh Chu còn có thể ngẩng đầu nhìn mọi người hay không cũng là một chuyện khó.

Bởi vậy hắn rùng mình một cái, không khỏi than thầm: Nguy hiểm thật!

Ngay lập tức không còn lòng dạ nào nữa, cầm lấy áo ngủ bằng gấm bao bọc Mạnh Chu, kiểm tra kỹ bên ngoài không có người, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài. Nhanh chóng đi vào con đường nhỏ thông với chỗ ở của Đạo nhân Sơn Dương. Hắn nhớ sau nhà đạo nhân có một con hồ sạch, nước ao lạnh buốt thấu xương, rất thích hợp cho việc dập lửa.

Vòng qua phòng thiền, thoáng cái liền nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Tần Kha để áo gấm vào chỗ sạch sẽ, sau đó ôm Mạnh Chu nhảy vào trong hồ nước.

Hôm nay đã là tháng tám, mặc dù thời tiết vẫn ấm áp như trước nhưng chỗ nào không có ánh mặt trời vẫn có cảm giác lạnh. Mà hồ nước này cũng vậy. Bởi vì bị núi che khuất, quanh năm ánh nắng không chiếu được vào nước cho nên nhiệt độ nước lạnh thấu xương, mới đầu mùa thu mà đã làm cho người ta rét lạnh rùng mình.

Mạnh Chu nằm trong lòng Tần Kha, xiêm áo trên người đã thấm ướt từ lâu, cái yếm đỏ tươi dán sát vào da thịt mịn màng như ngọc, ngâm trong nước ao trong suốt da thịt càng mềm mại nhẵn bóng, chạm tay vào là bị trơn trượt. Tần Kha không khỏi nhíu mày: May mà nước ao này lạnh như băng, nếu không không ngăn được dục hỏa trong người.

Trước đây chưa từng thẳng thắn với Mạnh Chu, gặp lại cũng cảm thấy khá tốt, nhưng hôm nay... Hắn cố sức đè nén ham muốn dục vọng ở trong lòng, cảm thán: Thấy được, sờ được lại không được ăn, quả thật là một bi kịch lớn của đời người!

Một trận gió lạnh thổi qua, da thịt bị dính nước giống như cánh hoa mềm mại vô ý rơi vào trong băng tuyết mùa đông, run rẩy một trận. Mạnh Chu hắt xì một cái, cảnh tượng trước mắt mơ mơ hồ hồ. Nàng nhớ nhưng không rõ ràng lắm, hình như cảm thấy buồn ngủ, sau đó lên giường. Lúc sau lại cảm thấy hơi nóng, sau đó chuyện như thế nào thật sự không nhớ nổi.

Đôi mắt dần nhìn thấy rõ ràng, nàng trông thấy trước mặt một người nam nhân tuấn tú, gương mặt đó dán vào trước mũi mình. Không khỏi hoảng hốt một trận, còn chưa nhìn rõ là ai đã giơ tay giáng một cái tát.

Tiếng tát vang vọng còn kèm theo tiếng tức giận phẫn nộ: "Cầm thú!"

Bất ngờ bị ăn một cái tát, Tần Kha mở mắt ra, vẻ mặt hết sức bất lực: "Nương tử nhẫn tâm như vậy sao!" Dùng tay che gò má bị đánh giống như vô cùng oan ức.

Mạnh Chu dịch ra một chút mới nhìn rõ là Tần Kha, mà hai người bọn họ đang ở trong ao nước, còn mình chỉ có một cái yếm và tiết khố!

Ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh biếc, lúc này Mạnh Chu thật sự không biết nên chảy nước mắt vui mừng hay làm gì khác, nàng chợt nghĩ: Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng xuân?

Vì vậy giơ tay hung hăng nhéo một cái lên mặt của Tần Kha hỏi: "Đau không?"

Tần Kha tưởng là nàng trừng phạt mình, bởi vậy thành thật quăng hai chữ kia sang một bên, hờ hững cười: "Nếu nói đánh chửi mắng mỏ là yêu, vậy thì nương tử ra tay vừa đau lại vừa ngọt ngào."

Trong lòng Mạnh Chu như có hàng vạn con ngựa phi chạy như điên, nàng nhấc chân trừng một cái đá vào Tần Kha ở trong ao, sau đó nhanh chóng bò lên phiến đá, thấy một cái áo ngủ bằng gấm liền cầm lấy bọc vào người.

Nàng đứng ở trên bờ, bộ ngực phập phồng lên xuống, tức giận, khiếp sợ pha lẫn ngượng ngùng và choáng váng đang dồn dập đánh vào nàng. Nàng căm tức nhưng không thể dễ dàng rời đi, cần phải hỏi rõ tên Tần Kha này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì lén đưa mình tới nơi này, còn muốn làm chuyện bất chính.

Ông trời ơi, đây là Tần Kha mà nàng biết sao?

Đúng lúc này, tóc dài của Tần Kha dính nước, môi tím bầm, hắn dựa ở cạnh ao, một tay túm lấy khuỷu chân của Mạnh Chu, nghiêm mặt nói: "Trong ao lạnh quá, trước tiên kéo ta lên bờ đã."

Mạnh Chu đang tức giận đâu chịu đồng ý, vội vàng kêu: "Chàng mau buông tay, cẩn thận không ta lại đá chàng."

Tần Kha vốn đang muốn trêu đùa nàng, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của nàng không khỏi phá lên cười, sau đó thả tay ra, lòng bàn tay chống trên một tảng đá, thân thể giống như mũi tên rời cung từ trong nước vọt lên, cuối cùng vững vàng đứng trước mặt Mạnh Chu.

Mạnh Chu khiếp sợ xoay người muốn chạy lại bị người từ phía sau kéo tay. Chỉ nghe thấy người sau lưng cười nói: "Nàng muốn đối xử với tướng công đã cứu mạng mình như vậy sao?"

Cứu mạng? Tướng công? Mạnh Chu nghi ngờ.

Tần Kha không trêu chọc nữa, kể lại từng sự việc một, từ lúc hắn nhìn thấy nha hoàn vội vã rời đi đến lúc phát hiện Mạnh Chu khác thường nằm ở trên giường. Nói đến đây hắn ngừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Lúc đó sức lực của nàng rất mạnh, ôm lấy thân thể ta, miệng nói 'Tướng công, ta rất nhớ chàng', trong lúc sấm chớp rền vang liền đốn ngã ta xuống giường..."

Một tay Mạnh Chu che miệng hắn, dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, phẫn nộ: "Chàng nói bậy, cẩn thận ta..." Ánh mắt của nàng quét một vòng trên người Tần Kha, cuối cùng không kịp cảm thấy hổ thẹn hay nhục nhã, một cỗ kích động đâm thủng cổ họng, nói: "Cẩn thận ta làm cho chàng tuyệt tự tuyệt tôn." (Tuyệt tự tuyệt tôn: mất khả năng sinh con)

"Ha ha ha, hai người các ngươi đúng là một đôi oan gia trời sinh!" Một giọng nói đầy khí thế từ cách đó không xa truyền tới, Mạnh Chu kinh hãi vội vàng trốn phía sau Tần Kha, trong lòng giống như có vô số con vật nhỏ chen chúc không yên, chúng nó hết kêu lại gào, vô cùng náo nhiệt.

Tần Kha nhìn Đạo nhân Sơn Dương đi từ phía sau tảng đá tới, vuốt râu, động tác đứng đắn: "Chẳng lẽ đạo sĩ ta quấy rầy hai vị sao?"

Đương nhiên Tần Kha biết không có gì gạt được Đạo nhân Sơn Dương cho nên cũng không giật mình, hắn chú ý tới tên tiểu đạo sĩ phía sau vội vã chạy tới, trong tay còn cầm một cái bọc. Ngay lập tức chắp tay với đạo nhân, cười nói: "Chắc chắn là đạo nhân tới giúp người gặp nạn, đâu phải quấy rầy chứ."

Khi nghe thấy là Đạo nhân Sơn Dương mà không phải người khác, Mạnh Chu thở dài một hơi nhưng vẫn không dám từ phía sau Tần Kha đi ra, dù sao bây giờ y phục của nàng rách ướt phải dựa vào áo ngủ bằng gấm che lại.

Nàng nhớ lại vừa rồi Tần Kha nói mọi việc, trong lòng đã có tính toán: Nha hoàn mà Tần Kha nhìn thấy chắc là Bích Đào, bên trong túi thơm nha hoàn kia mang theo trên người chắc chắn có điều kỳ quái. Nhưng Bích Đào không phải là người của Tương Quân sao?

Lẽ nào người hãm hại mình lại là nàng ta?

Trong chốc lát tâm trạng liền phẫn nộ, Mạnh Chu không tiếp xúc nhiều với Tương Quân, ngày thường cũng đối xử thân thiện, chẳng bao giờ nói xấu càng chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng ta. Nếu thật là nàng ta, vậy rốt cuộc là vì sao?

Tuy Mạnh Chu là trưởng nữ nhưng mẫu thân mất sớm, mặc dù Đại phu nhân̉ đã tái giá nhưng không có con cháu, chỉ biết thành tâm lễ Phật. Trong phủ tất nhiên là Nhị phu nhân nắm quyền, tuy Tương Quân là nữ thứ nhưng toàn bộ đãi ngộ chỉ có hơn chứ không có kém trưởng nữ.

Đột nhiên Mạnh Chu nhớ tới những lần chung đụng với Tương Quân, từ lúc sống lại rồi lần đầu tiên gặp lại nàng ta, nàng ta đã nói láo là từ quý phủ của di nương tới, thân thiết thăm hỏi, hợp tác diễn kịch với nha hoàn gây xích mích chia rẽ. Sau khi tiến cung, nàng ta giựt dây lên nắm quyền lực, xúi bẩy công chúa...

Trở lại lần này là ... nàng ta kê đơn sao?

Mạnh Chu cảnh giác, đoạn đường này mỗi khi mình gặp phải nguy hiểm lại không tránh khỏi có liên quan tới nàng ta! Quả nhiên là trùng hợp... Hay là có người cố ý gây nên! Nhất thời cả người rét run, trong lòng vô cùng rét lạnh.

Từ lúc hai người bước vào hồ nước, không lâu sau đạo nhân đã phát hiện ra rồi, chỉ vì bên trong thiện phòng có thể trông thấy tình hình hồ nước bên này. Lúc này ông vội vàng tới, muốn trêu đùa hai người này, ai bảo hai người đang mờ ám nằm trong tay ông. Mặt khác, ông bảo tiểu đạo sĩ đến gian phòng của Mạnh tiểu thư tìm hiểu tin tức đồng thời lấy một bộ y phục sạch sẽ đến.

Tiểu đạo sĩ chau mày, đem bọc kia đưa cho Tần Kha, đồng thời còn mang tới một tin tức xấu... Nhị phu nhân mang người tới khuê phòng của Mạnh tiểu thư, nói là quý phủ bị đạo tặc xông vào, mà đầy tớ nhìn thấy đạo tặc đi vào phòng của Mạnh tiểu thư, bởi vậy Nhị phu nhân sai người lục soát!

Mạnh Chu thay xong y phục, người ấm lại liền hài lòng, trên lông mày toàn là sương lạnh, ngay cả tiếng cười cũng nhuộm băng tuyết, lạnh lùng nói: "Bà ta muốn lục soát thì lục soát, ta không tin bà ta có thể tìm ra cái gì!"

Tần Kha không nói lời nào, ngay trước mặt đạo nhân chậm rãi nắm tay nàng, mười đầu ngón tay chặt chẽ sít vào nhau. Các khớp ngón tay thon dài bao vây tay của Mạnh Chu.

Lúc này không nói đánh bại vạn lời nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.