Sau khi dạo một vòng, Hồng Kỳ chấm được một cái xe đẩy, tuy không đẹp, nhưng được cái chắc chắn, giá cũng phải chăng, chỉ gần một trăm đồng thôi. Hắn trả tiền, hớn hở đẩy xe về.
Về đến WC, nhìn tới ngó lui cái xe mới cáu, Hồng Kỳ quyết định cải tiến nó một chút. Hắn lấy một cái bịch ni lông to buộc chỗ tay cầm, như thế thì có nhặt được chai nhựa thì cũng có chỗ đựng. Sau đó hắn bỏ một lốc băng dính vào, thứ này dùng để cố định thùng các tông. Bình nước thì có thể treo trên tay cầm, Phổ Thông không phải nhịn khát làm việc nữa.
Hồng Kỳ lãnh nhiệm vụ nấu bữa trưa, Phổ Thông đứng đằng sau làm giá giữ đồ. Y nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, chợt nhớ đến cuộc sống kham khổ trước khi gặp được người đàn ông này.
Càng nghĩ y càng thấy lòng nao nao, cảm xúc dâng trào, không kìm được vươn tay ôm lấy eo Hồng Kỳ.
“A!” Hồng Kỳ giật thót, “Sao thế? Đói bụng hả?”
Phổ Thông gác đầu lên vai Hồng Kỳ, cọ cọ. Chẳng hiểu sao dạo này y rất thích làm nũng Hồng Kỳ, giống như trong lòng có điều trăn trở, nhưng Hồng Kỳ đợi mãi mà chẳng thấy y nói ra. Phổ Thông rầu rĩ vì không biết phải giải tỏa cảm xúc thế nào, đành phải ôm ôm dụi dụi hắn, thông qua phương thức này truyền đạt cho hắn, còn truyền đạt cái gì, chính y cũng không rõ.
Ăn xong, Phổ Thông rửa chén, Hồng Kỳ lau bàn. Đây là lúc nắng gắt nhất, đường vắng hoe, đâu đó vang lên tiếng chuột kêu, Hồng Kỳ cơm no rượu say, hai mắt chuẩn bị díp lại.
Phổ Thông ôm chồng chén sạch sẽ vào nhà, thấy Hồng Kỳ đang gà gà gật gật, y nhẹ nhàng cất chén, sau đó kéo rèm lại, chỉ chừa một khe hở để canh thùng tiền để trên bậu cửa sổ.
Quạt chạy vù vù, Hồng Kỳ đã chìm vào giấc ngủ, Phổ Thông còn bận làm nước chanh, làm xong thì chia làm hai phần, một cho Hồng Kỳ, một thì lát nữa đổ vào bình nước để chiều mang theo.
Hai tiếng sau, Hồng Kỳ ngủ đủ tự động tỉnh. Phổ Thông thấy hắn dậy rồi thì sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.
“Đi sớm làm gì, đến bốn, năm giờ mới thu, cậu ngủ chút đi.” Hồng Kỳ dụi mắt, che miệng ngáp một cái.
“Không cần đâu, tay chân tôi ngứa ngáy lắm rồi.”
Đây là ngày đầu tiên y đẩy xe đi thu thùng các tông, việc này có nghĩa là công việc của y đã thăng lên một đẳng cấp khác, không kích động mới là lạ.
“Tôi có pha nước chanh cho anh đó, khát nhớ lấy uống nha.” Dặn dò xong, Phổ Thông thần thái sáng láng đẩy xe rời đi.
Hồng Kỳ nhìn bóng lưng khuất dần của Phổ Thông, mỉm cười, cầm ly nước chanh lên uống, “Phì, ngọt thế! Thật là, chẳng biết đã bỏ bao nhiêu đường nữa...”
Ngoài khu thương mại, Phổ Thông còn định đi loanh quanh những khu khác nữa. Y khá rành giá thùng các tông,vì trước đây có nhiều lúc y nấp sau những người thu thùng các tông, thèm thuồng nhìn đống thùng cao ngất họ kiếm được, thậm chí còn mơ mình có một chiếc xe đẩy, nếu được vậy thu nhập y sẽ được cải thiện, y cũng không phải bấm bụng nhịn ăn nữa. Nhưng giờ ước mơ đã thành sự thật, Hồng Kỳ đã mang đến cho y những thứ y hằng mơ ước. Nghĩ đến Hồng Kỳ, Phổ Thông bất giác nở nụ cười, hắn giúp y nhiều thế, y phải cố đền ơn cho hắn mới được. Phổ Thông nghĩ như vậy, đầy nhiệt huyết đẩy xe vào khu sách báo.
Nói là khu sách báo, nhưng thật ra chỗ này giống chợ thanh lý đồ cũ hơn. Thường thì người ta sẽ gom phế phẩm lại, cân ký bán, vì nếu chỉ bán lẻ thì giá sẽ không cao, còn sợ chẳng ai thèm mua nữa kìa.
Chỗ này khác với khu thương mại, giá bán rất linh hoạt, chỉ cần không thấp hơn tiền vốn, hạ giá một chút cũng chẳng sao.
Hiện tại, giá báo cũ dao động khoảng giá sáu hào rưỡi một cân, giấy bìa cứng là năm hào một cân, còn chai nhựa là năm xu một chai.
Mỗi một tấn phế liệu các loại nếu bán lại cho cơ sở thu gom trung bình sẽ lời được những tám, chín trăm đồng, đây là con số rất hấp dẫn. Dù vậy, Phổ Thông biết mình không nên vội vàng, mỗi ngày kiếm khoảng hai trăm cân là đủ rồi, dục tốc bất đạt.
Mục đích hôm nay của Phổ Thông là tạo dựng mối quan hệ, nên y không quá khắt khe chuyện giá cả. Sau khi đi một vòng, Phổ Thông cũng coi như kiếm được vài nguồn cung nho nhỏ.
Chợ dần tan. Trong xe đẩy của Phổ Thông đã có chừng ba mươi cân giấy báo, sách cũ các loại. Tuy lúc buôn bán Phổ Thông rất kiệm lời, nhưng từ y lại toát ra một loại thành thật, khiến nhiều người tin tưởng mà chọn bán phế liệu cho y.
Ba mươi cân không đủ làm khó Phổ Thông. Y đẩy xe sang cơ sở thu mua phế liệu, tranh thủ xử lý đống giấy báo này để dành chỗ hồi nữa đặt thùng các tông.
Đang đi, đột nhiên một nhóm học sinh chạy tới chặn y lại. Thì ra trong chồng sách báo Phổ Thông mua được có vài cuốn sách hay mà nhóm học sinh kia đang tìm. Phổ Thông dễ gì bỏ qua cơ hội này, nhưng y không biết nên bán bao nhiêu là được. Cuối cùng một học sinh phổ cập giá thị trường cho y, sách cũ giảm 30%, tính ra chỉ bán có hai quyển sách mà y kiếm được những tám hào!
Đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Sau cơn choáng váng, Phổ Thông vội lựa sách cũ bỏ hết vào một cái bọc, biết đâu sau này có người muốn mua thì sao.
“Đúng rồi, Hồng ca cũng thích đọc sách lắm, đem về cho ảnh xem thử coi có thích không.” Về sau, mỗi lần ra ngoài là Phổ Thông lại để ý xem có ai bán sách cũ không. Việc này gần như đã trở thành thói quen của y.