Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 4: Chương 4




Buổi tối, lúc Hồng Kỳ cầm cây chổi lên chuẩn bị quét dọn, hắn tình cờ trông thấy một người cao lớn đi về phía này. Chẳng phải là nam nhân thù dai kia sao?

Nam nhân vẫn mang một thân tro bụi, tay cầm một cái bao lớn, bên trong có lẽ là giấy bọc và bìa các tông người ta vứt đi.

Nam nhân đi đến trước cửa WC, do dự nhìn vào trong, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hồng Kỳ, tự nhiên trở nên lúng túng.

“Có chuyện gì sao?” Hồng Kỳ chủ động hỏi thăm.

“Tôi muốn đi vệ sinh...” Nam nhân ngập ngừng, bộ dáng còn có chút gấp gáp, chắc là đang phải kìm nén đây.

“Vậy cậu mau vào đi.” Hồng Kỳ tránh đường cho y.

“Nhưng...” Nam nhân dường như vẫn còn băn khoăn chuyện gì đó, tuy đã mắc lắm nhưng vẫn không dám vào, “Tôi không có tiền...” Hôm nay y chưa kịp bán đống phế liệu nhặt được thì trạm thu gom đã đóng cửa rồi, thành ra giờ trên người y, ngoài bao phế liệu ra thì chẳng còn đồng bạc nào, đến cơm còn chưa mua được thì phí đi WC y làm sao trả đây?

“Trời, làm tôi tưởng có chuyện gì lớn lắm chứ. Thôi, cậu vào đi, lần này tôi không thu phí đâu.” Hồng Kỳ cười, hắn nhận ra nam nhân này trông khôn khéo thế thôi, chứ thật ra y ngốc lắm, vì không có mấy hào để đi WC mà ráng nhịn tiểu, cứ vậy có ngày bị sỏi thận cho coi.

“Cảm ơn.” Nam nhân không mấy vui vẻ nói, đặt cái bao xuống đất, chạy vọt vào WC. Vì bên WC nam có người dùng nên Hồng Kỳ đành quét dọn WC nữ trước.

Sau khi xử lý xong WC nữ, Hồng Kỳ xách chổi định qua WC nam làm nốt công việc. Thế nhưng mới ra đến cửa đã thấy nam nhân, người mà hắn vốn tưởng đã rời đi rồi, vẫn còn đứng đó.

“Ngài mai, ngày mai tôi sẽ trả bù.” Nam nhân nghiêm túc hứa hẹn.

Hồng Kỳ vừa tức vừa buồn cười: “Đã bảo lần này miễn phí cho cậu mà!” Nam nhân này bướng bỉnh thật.

Nam nhân không nói gì, xoay người rời đi. Hồng Kỳ cũng mặc kệ y, mở cửa vào WC quét tước. Sau khi xong việc, hắn đi rửa nồi để nấu bữa tối. Như mọi ngày, hôm nay hắn cũng ăn mì, bất quá có thêm mấy trái cà chua.

Hồng Kỳ bật bếp, tranh thủ lúc đun nước chạy đi rửa bát đũa. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã bị một cái bóng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn đường dọa cho bay mất ba hồn bảy vía.

“Ai?!” Hồng Kỳ nhảy dựng lên, bát đũa trong tay xém nữa bị hắn ném hết xuống đất.

Từ trong bóng tối, một bóng người chậm chạp đi ra, hóa ra là nam nhân lúc nãy. Hồng Kỳ thở phào một cái. Hắn biết nam nhân này không phải người xấu, y trở lại đây lẽ nào còn có chuyện gì?

“Xin lỗi, tôi không cố ý dọa anh đâu.” Nam nhân thành khẩn cúi đầu xin lỗi. Y rời đi một lúc rồi mới sực nhớ mình không có tiền, mà chỗ y thường ngủ bị thu phí những ba đồng. Y cũng không thể ngủ ngoài đường, vì thế nào những chỗ có thể ngủ đều đã bị những người vô gia cư khác chiếm hết rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nam nhân quyết định quay trở lại khu thương mại, năn nỉ ngựo đàn ông chỗ WC cho ngủ nhờ một đêm, nhìn người đó có vẻ dễ tính, chắc là hắn sẽ đồng ý thôi.

“Không sao. Cậu cần gì?” Bộ người này không còn chỗ nào đứng được hả, chui vào chỗ tối như thế, là người ai thấy cũng bị y dọa mất mật thôi. Hồng Kỳ vừa suy nghĩ vừa vỗ vỗ trái tim vẫn đập liên hồi của mình.

“À... Anh có thể cho tôi... ngủ nhờ trong WC một đêm không?” Nam nhân len lén liếc sắc mặt Hồng Kỳ, rồi lại cúi đầu nhìn vạt áo đang bị tay y vặn xoắn đến sắp rách đến nơi.

“Cậu, cậu không có nhà à?” Hồng Kỳ bật thốt xong mới thấy mình hỏi ngu. Nam nhân này vừa nhìn là đã biết là một người vô gia cư, không biết lúc trước y ngủ ở chỗ nào nhỉ?

“Vâng. Vậy... Vậy tối nay tôi có thể ngủ ở đây không?” Nam nhân hỏi với giọng mong chờ.

“Cậu vẫn chưa ăn tối phải không?” Hồng Kỳ ông nói gà bà nói vịt.

“Hả? À, vâng.” Nam nhân gật đầu.

“Trong WC ngủ không được đâu.” Hồng Kỳ quyết đoán nói. Nam nhân nghe vậy, thất vọng chuẩn bị xoay người đi, buồn bã vì không biết mình phải đi đâu bây giờ.

“Này này, tôi chưa nói xong mà. Cậu vào trong này cái đã.” Dứt lời, Hồng Kỳ chộp lấy tay nam nhân, kéo y vào phòng. Nam nhân lảo đảo suýt bị Hồng Kỳ kéo ngã chỏng vó. Y không ngờ người đàn ông này trong nhu nhược thế mà khỏe gớm.

Sau khi ấn nam nhân ngồi xuống ghế, Hồng Kỳ xoay người bốc một nắm lớn mì sợi bỏ vào nồi, đập thêm hai quả trứng, cân nhắc một chút, lại đập thêm một quả nữa, tiếp theo hắn cắt nhỏ cà chua với cải trắng rồi cho luôn vào nấu.

Mùi mì thơm phức bốc lên, đánh động đến bao tử của nam nhân. Y nuốt nước bọt, hai tay cứng ngắc đặt trên đầu gối, cố gắng làm giảm diện tích tiếp xúc giữa cơ thể y và đồ đạc trong nhà, vì y sợ sẽ vô tình làm bẩn chúng.

Mì chín, Hồng Kỳ sắp thức ăn ra hai cái tô.

“Cậu ăn ớt không?” Hồng Kỳ quay lại hỏi, thấy nam nhân gật đầu, liền mở ngăn kéo nhỏ, lấy ra một cái bát sứ có nắp đậy, múc hai muỗng ớt đã sơ chế bỏ vào hai tô mì.

Hồng Kỳ cẩn thận bưng hai bát mì nóng hôi hổi đến, đưa bát có hai trứng cho nam nhân, “Tranh thủ ăn đi, để nguội là hết ngon đó.”

Nam nhân nhận bát mì, thật thơm...

Y dùng đũa đảo mì trong bát, cà chua với xà lách bị đè bên dưới lập tức nổi lên, kèm theo mùi hương cay nồng kích thích vị giác của ớt. Nam nhân chịu hết nổi, cúi đầu gắp lấy gắp để, trông y hạnh phúc như chưa bao giờ được ăn thứ này vậy.

Hồng Kỳ dời tầm mắt khỏi nam nhân, bưng bát bắt đầu ăn, cũng thuận tay mở TV, đúng lúc đang chiếu thế giới động vật. Thế là, trong phòng, một người vùi đầu vào ăn, một người vừa xem TV vừa chậm rãi gắp từng gắp mì bỏ vào miệng.

Ánh đèn lọt ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ, một mảnh yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.