Một ngày mới lại bắt đầu. Phổ Thông cố ý dậy sớm để nấu bữa sáng cho Hồng Kỳ, sau đó y đi đánh răng súc miệng, nhanh tay làm thêm vài việc nữa rồi thay đồ chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn không quên ngắm Hồng Kỳ một lát bằng ánh mắt hết mực yêu chiều.
Vì tối hôm qua lao lực quá nên sáng nay Hồng Kỳ nướng đến tận hơn chín giờ mới chịu dậy.
“Đau, thằng nhóc chết tiệt này, không biết kiềm chế gì hết!” Hồng Kỳ xoa xoa cái eo nhức mỏi, lê lết cái thân cũng nhức mỏi không kém rời giường, xếp chăn rồi đi ra ngoài. Trước đó, Phổ Thông nhân lúc Hồng Kỳ ngủ say đã tranh hết phần việc của hắn: Hai WC nam nữ đều được quét dọn, túi rác được thay mới, trông cũng sạch sẽ gọn gàng lắm.
Vệ sinh cá nhân xong, Hồng Kỳ sửa sang lại hộp tiền trên bệ cửa sổ, vì không còn việc gì làm nên hắn đành về lại phòng. Nhác thấy hộp bao cao su nằm chễnh chệ trên tủ đầu giường, mặt Hồng Kỳ lập tức đỏ như quả cà chua, tình sự mãnh liệt tối qua ùa về như vũ bão, thế là hắn nhanh tay chộp lấy hộp bao cao su, nhét vội xuống dưới gối, mắt không thấy, tâm không phiền.
Ngồi ngẩn người bên cái bàn kê sát cửa sổ một hồi lâu, Hồng Kỳ lại buồn chán đứng dậy đi qua đi lại vài vòng trong phòng. Mười giờ hơn, quản lí khu thương mại đến thông báo rằng, hai ngày nữa bọn họ sẽ cho người đến trùng tu WC, mong Hồng Kỳ hợp tác.
“Trùng tu?” Hồng Kỳ thấy hơi khó hiểu, chỉ có một việc con con thế này mà đích thân quản lý phải đi thông báo sao?
“Khụ, chúng tôi cho rằng WC trong khu vực nên có một tiêu chuẩn thống nhất, chất lượng giữa các WC không thể quá chênh lệch nhau được. Với lại, chi phí trùng tu chúng tôi sẽ chịu hết, vì dù gì hạng mục này cũng nằm trong kế hoạch tân trang bộ mặt của khu thương mại mà, anh không cần lo lắng gì cả.” Quản lí thân thiết vỗ vai Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ không để ý đến vị quản lí thấy người sang bắt quàng làm họ kia, hắn còn đang bận nghi ngờ cái bánh ngon từ trên trời rớt xuống này.
Quản lí thông báo xong thì rời đi. Sau một hồi cân nhắc, Hồng Kỳ thấy như vậy cũng tốt, chất lượng WC được nâng cao sẽ kéo thu nhập hàng tháng tăng được chút đỉnh.
Trưa, Phổ Thông trở về, Hồng Kỳ liền kể chuyện lúc sáng cho y nghe.
“Tốt quá rồi còn gì!” Phổ Thông reo lên, mỡ dâng đến miệng, dại gì không đớp.
Trưa nay Hồng Kỳ nấu móng heo hầm và canh đậu tương. Tay nghề của hắn thì khỏi phải chê, Phổ Thông ăn liền hai bát lớn mới thấy thỏa mãn.
“Ăn nhiều vào.” Hồng Kỳ gắp một cái móng heo cho Phổ Thông, “Anh chọn kỹ lắm, không nhiều mỡ đâu. Đưa bát đây anh múc canh cho.”
Phổ Thông khóc không ra nước mắt, sao y có cảm giác Hồng Kỳ nuôi mình y như nuôi heo vậy nè? Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Phổ Thông cũng không từ chối. Móng heo không thể bảo quản lâu nên phải tranh thủ ăn lẹ, không được lãng phí thức ăn đâu.
Hồng Kỳ không thích ăn thịt lắm, nên cả bữa hắn chỉ ăn có một chút móng heo, chủ yếu là tập trung xử lý dĩa rau xào.
Vài ngày sau, hai công nhân mang theo thang xếp và một đống dụng cụ tới tiến hành trùng tu WC. Hồng Kỳ buộc phải đóng WC bốn ngày.
Sàn WC được lát gạch, vách ngăn bằng xi măng được thay bằng vách nhôm, tách biệt hoàn toàn mỗi gian với nhau, nhờ vậy mà khách có thể tránh được một vài tình huống xấu hổ.
Mấy ngày nay Hồng Kỳ rất nhàn hạ, chủ yếu là do không phải lau dọn WC hàng ngày. Hắn mua hai bao thuốc biếu hai người công nhân, mỗi khi rảnh rỗi liền nói chuyện phiếm với họ, qua đó dò la được không ít tin tức.
Hóa ra tổ trùng tu WC chỉ có vỏn vẹn hai người bọn họ, để tránh trường hợp WC trong khu vực đồng loạt ngưng hoạt động, bọn họ sẽ trùng tu lần lượt từng WC, mà WC của Hồng Kỳ là cái đầu tiên.
Vật liệu xây dựng cũng như đồ trang trí đều đã được cấp trên duyệt qua. WC phương Bắc tuy mới xây nhưng vẫn có vài chi tiết cần chỉnh sửa, WC phía Đông cũng thế. Khó nhất là WC của Hồng Kỳ và WC phía Nam, bởi hai nơi này vốn được xây dựng khá đơn sơ, phải tốn kha khá công sức cải tạo mới đạt đến tiêu chuẩn đề ra.
Còn về phí tu sửa, mỗi năm quản lý thị trường sẽ nộp lên trên từ ba ngàn đến năm ngàn tùy theo yêu cầu. Thật ra cấp trên không tốt đến mức tự dưng lại bỏ tiền tu sửa WC đâu, bày vẽ như thế cốt để ứng phó với chuyến thanh tra tháng sau của lãnh đạo thành phố thôi.
Hồng Kỳ kiên nhẫn nghe hai công nhân vừa phì phèo điếu thuốc vừa kể đủ chuyện trên trời dưới đất. Vì Hồng Kỳ tốt bụng lại biết cách chăm sóc người khác, nên hai công nhân nọ thật sự xem hắn là bạn, cuộc chuyện trò diễn ra hết sức vui vẻ. Giờ nghỉ kết thúc, hai công nhân tiếp tục làm việc, còn Hồng Kỳ thì chạy ra tiệm tạp hóa gần đó mua nước ướp lạnh cho họ.
Cuối cùng, rãnh nước ở cửa WC được dỡ xuống, hai bên hông WC được trang bị thêm một loạt bồn rửa tay, trên tường trước bồn có gắn gương soi, dãy gương này khiến WC trong sáng sủa hẳn lên.
Phổ Thông đi làm về, nếu rảnh thì sẽ chạy ra cùng Hồng Kỳ xem hai công nhân làm việc, thỉnh thoảng cũng nói với họ vài ba câu, nghe họ bàn về chuyện trang trí phòng sao cho đẹp, vật liệu nên chọn như thế nào, thậm chí còn giới thiệu ra vài cửa hàng bán vật liệu vừa rẻ vừa chất lượng cho Phổ Thông nữa.
Phổ Thông nghe thật cẩn thận, thái độ tôn trọng của y vô tình thỏa mãn thói hư vinh của hai công nhân nọ. Vì bọn họ làm công nhân xây dựng, cái nghề không mấy ai coi trọng, bị người khác khinh khi âu cũng là chuyện thường ở huyện. Nhưng ở đây, bọn họ có thể vừa làm việc vừa tán gẫu, hơn nữa còn có người lắng nghe họ một cách đầy nghiêm túc, điều này khiến họ rất vui. Tâm trạng tốt nên tiến độ được đẩy nhanh hơn, mới ba ngày mà công việc đã hoàn thành rồi.
Lúc hai người công nhân chuẩn bị rời đi, Hồng Kỳ không quên dúi cho họ bao thuốc lá thay lời cảm ơn.
Ăn xong cơm tối, Phổ Thông lẽo đẽo theo Hồng Kỳ vào WC, một người cầm chổi quét sạch vữa còn vương trên mặt sàn, một ngày thì thay túi ni lông mới cho thùng rác ở các phòng.
Phổ Thông mở thử van nước ở bồn rửa tay mới lắp, dòng nước mát lạnh lập tức chảy ra, len lỏi qua từng kẽ ngón tay y, nhẹ nhàng cuốn đi những vết bẩn trên đó.
Lúc Phổ Thông vào phòng, Hồng Kỳ đang đun một ấm nước, hắn nghe tiếng mở cửa thì bảo ngay, “Đổ mồ hôi thì không nên tắm nước lạnh, em ráng đợi tí nha, nước sắp sôi rồi.”
Khuya, Phổ Thông không đòi hỏi Hồng Kỳ, chỉ sờ soạng ngực hắn hai cái rồi ôm hắn đi ngủ luôn. Ba ngày trước, vì vướng hai công nhân nọ nên Phổ Thông không dám làm gì, cái mông HồngKỳ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Hồng Kỳ ra ngân hàng vay ba ngàn đồng. Về đến nhà, Hồng Kỳ ngồi trên giường đếm tiền, chợt hắn thấy hơi xót ruột. Đợt trước hắn vừa gom tiền trả khoản nợ chị họ cho hắn mượn lúc xin quyền quản lý WC xong, giờ lại phải đi vay tiếp. Vừa nghe quản lý kia nhắc đến chuyện hắn không cần trả bất cứ xu nào cho cuộc trùng tu WC, Hồng Kỳ đã chắc tám chín phần mười là việc này có liên quan đến anh rể của hắn. Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, hôm nay tự dưng nhận tiền của người ta, sau này lỡ có chuyện gì thì nói không nói được, chối cũng chối chẳng xong, tệ hơn nữa là chuyện vượt khỏi khả năng của anh rể, đến lúc đó hắn biết giải quyết thế nào đây?
Thôi, tiền bạc sòng phẳng vẫn là tốt nhất. Hồng Kỳ không muốn mắc nợ ân tình của ai cả. Hắn vẫn luôn trung thành với cách sống ngẩng cao đầu, mình không dối gạt người ta thì người ta cũng sẽ không dối gạt mình, hắn tin ông trời sẽ thấu lòng hắn. Tới đây Hồng Kỳ lại nhớ đến Phổ Thông, lúc đầu hắn thấy y hợp mắt, có lẽ cũng vì sự chân thành, không mưu toan, vụ lợi của y chăng?