Trên trang giấy vàng nhạt là cảnh một thiếu niên toàn thân ửng hồng rất đáng yêu đang bị một gã đàn ông đùa bỡn, trang tiếp theo đặc tả hạ thân của thiếu niên kia, huyệt nhỏ đỏ bừng e lệ mút lấy ngón tay thon dài của gã đàn ông, dịch thể giàn giụa thấm ướt cả một mảnh ga giường.
Này cũng không tính là gì, thứ làm Hồng Kỳ choáng váng là những lời phun ra từ miệng thiếu niên trông hết mực ngây thơ kia.
Cái gì mà, anh đẹp trai mau đâm em đi, rồi còn, dùng đại nhục bổng của anh chơi nát cúc huyệt dâm đãng của em đi! Hồng Kỳ đọc mà mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, có chết hắn cũng không nói những lời này đâu!
Đúng lúc này ngón tay Phổ Thông đang nhồi phía sau huyệt của Hồng Kỳ khẽ gập lại, gãi gãi vách huyệt nóng ướt. Eo Hồng Kỳ run lên một cái, hai mắt thoáng thất thần, thân dưới vừa phát tiết lại ngẩng đầu lần nữa.
Tuy lúc trên giường Hồng Kỳ rất dễ dãi, nhưng độ dày da mặt hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể nói những câu khiến người ta mặt đỏ tim đập kia! Hắn lắc đầu nguầy nguậy, Phổ Thông thấy thế, cố ý đẩy ngón tay vào sâu hơn.
Cả người Hồng Kỳ bị trêu chọc đến mức đỏ ửng như con tôm luộc, Phổ Thông quỳ bên cạnh hắn, lẳng lặng thu toàn bộ những hình ảnh gợi cảm của hắn vào đáy mắt. Nghĩ đến chuyện những phản ứng này bày ra chỉ cho mình, tâm trí Phổ Thông như muốn nổ tung, một luồng nhiệt phóng thẳng xuống thân dưới! Trái tim tham lam của y khao khát được chứng kiến thêm nhiều dáng vẻ khác của Hồng Kỳ, thế là y cúi người ngậm lấy tiểu Kỳ lần nữa.
Hồng Kỳ sướng run người, hai mắt đỏ hoe vì khoái cảm, “A, thằng nhóc lưu manh này!”
Phổ Thông nghe hắn mắng mà trong lòng vui sướng không thôi, Hồng ca của hắn mắng người mà cũng đáng yêu như thế.
Phổ Thông đẩy vào thêm một ngón tay, hai ngón tách ra, kéo căng huyệt nhỏ chật chội.
“Oa, a, A Thông!” Hồng Kỳ sợ hãi kêu lên, theo bản năng bấu lấy cánh tay Phổ Thông.
“Dừng lại đi, anh không chịu nổi nữa, hức...” Hồng Kỳ khóc nấc. Nhưng Phổ Thông đã hạ quyết tâm, không đạt được mục tiêu sẽ không dừng lại. Y một mặt dịu dàng liếm đi những giọt nước mắt của Hồng Kỳ, một mặt bá đạo đùa giỡn cả trước lẫn sau của hắn.
“Anh, anh không nói thì em không cho anh bắn đâu.” Phổ Thông nhận thấy bụng dưới Hồng Kỳ lại co giật, y ác ý vuốt nhẹ phần đùi trong của hắn, lông tơ của Hồng Kỳ lập tức dựng đứng hết lên.
“Hức, đừng mà...” Hồng Kỳ thở hổn hển, đêm nay Phổ Thông như biến thành một con người khác vậy.
“Anh có nói hay là không?” Phổ Thông uy hiếp Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ vẫn giữ lại được một tia tỉnh táo cuối cùng, nghe Phổ Thông hỏi, hắn lập tức lắc đầu.
“A!” Đột nhiên Phổ Thông rút ngón tay ra, phía sau bỗng thấy tịch mịch, gió lùa vào khiến huyệt nhỏ co rút lại.
Phổ Thông cởi quần nhỏ, hạ thân thô to bật ra. Hồng Kỳ thấy vậy, vô thức dịch lại gần y. Phổ Thông biết mình sắp đạt được mục địch.
côn th*t ướt đẫm, bốc đầy gân xanh, nếu không phải vì mục tiêu dụ dỗ Hồng Kỳ, y đã đè hắn ra quất vài hiệp từ khuya rồi.
Phổ Thông kê thằng em của mình vào sát huyệt nhỏ, phần đầu nấm như có như không đâm vào. Tra tấn kiểu này Hồng Kỳ chịu không nổi, nhanh chóng đầu hàng.
“Giúp, giúp anh với...” Hồng Kỳ chật vật nâng hai chân, nước mắt giàn giụa chủ động cầu hoan. Phổ Thông không ngờ Hồng Kỳ làm đến mức này, trợn mắt há mồm nhìn hắn, nhưng y cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Phổ Thông cúi xuống hôn hôn khóe miệng Hồng Kỳ, “Gọi tên em.”
“A, A Thông...”
“Ngoan lắm.”
Phổ Thông đẩy côn th*t vào một chút, lúc Hồng Kỳ tưởng y cuối cùng cũng làm nghiêm túc, y lại lui ra ngoài.
“Đi vào, làm ơn.”
“Cái gì cơ?” Phổ Thông cắn môi Hồng Kỳ.
“Hức, A Thông, đi vào.”
Phổ Thông nghe vậy, lại đẩy vào sâu thêm chút nữa.
“Chưa được.”
“Chưa được à?”
“Vào thêm chút nữa đi.”
“Như thế này sao?” Phổ Thông nghe lời “vào thêm một chút”, rồi ngừng lại luôn.
“A Thông~” Có một thì sẽ có hai, Hồng Kỳ nũng nịu gọi. Nếu là bình thường, hắn sẽ không bao giờ làm cái chuyện mất mặt như thế, nhưng giờ suy nghĩ của hắn đã nhão như bùn, ngoài bản năng nguyên thủy nhất thì tâm trí hắn chẳng còn sót lại gì.
“Không phải câu này.” Phổ Thông ghé sát vào tai Hồng Kỳ, “Anh biết em muốn nghe câu gì mà.”
Hồng Kỳ cau mày, Phổ Thông lại giục, “Nhanh lên.” Huyệt nhỏ quá mức mê người, y sắp hết kiên nhẫn rồi. Thấy Hồng Kỳ còn do dự, Phổ Thông bèn giở chiêu cuối, mò đến ngực hắn, nhào nặn đầu v* sưng đỏ, cúi đầu muốn cắn.
“Đừng cắn! Được rồi, anh nói...”
Phổ Thông ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn Hồng Kỳ.
“Em, em trai ngoan, mau vào đi, phía, phía sau của anh muốn tiểu đệ đệ của em...” Hồng Kỳ cắn răng nói.
“Anh giỏi lắm!” Phổ Thông cười khúc khích, hạ eo, một phát đâm vào cả cây. Hồng Kỳ kêu to, phía sau thít chặt lại. Phổ Thông thỏa mãn đâm vài cái, giờ y đã hiểu lý do tại sao người ta hay nói, đợi chờ là hạnh phúc“.
Hai chân Hồng Kỳ cuốn chặt lấy eo Phổ Thông, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng không cách nào dừng được. Phổ Thông mạnh mẽ đâm chọc, lần nào cũng chạm đến nơi sâu nhất của Hồng Kỳ.
“Ưm, a! Đừng dừng lại...” Hồng Kỳ cảm thấy lần làm tình này kích thích hơn nữa lần trước nhiều, hắn sướng đến mức đầu ngón chân cuộn tròn, lông tơ dựng đứng hết lên.
Hai người đắm chìm trong nhục dục, Phổ Thông hung hăng đưa đẩy eo, túi cầu đập phành phạch vào mông Hồng Kỳ, miệng huyệt bị làm đến đỏ ửng, vừa đau lại vừa ngứa.
“A, A Thông ngoan~”
Phổ Thông hôn Hồng Kỳ, trêu đùa đầu lưỡi hắn.
“A, em trai ngoan, nhanh hơn một chút~” Khóe mắt Hồng Kỳ đỏ hoe, tuy Phổ Thông đâm vào sâu thật, nhưng hình như y cố ý thả chậm tốt độ, điều này khiến Hồng Kỳ khó chịu chết đi được.
“Ai là em trai ngoan của anh?”
“A Thông, là A Thông!” Hồng Kỳ siết chặt phía sau để lấy lòng Phổ Thông.
Phổ Thông hài lòng tăng tốc, thân thể ma sát sinh ra khoái cảm ngút trời.
Hồng Kỳ lại bắn, Phổ Thông đâm thêm trăm cái nữa cũng bắn theo. Y không rút ra, bao nhiêu tinh hoa đều đổ hết vào cơ thể Hồng Kỳ.
“Được rồi, rút ra đi.”
Phổ Thông hôn Hồng Kỳ, “Sướng xong liền không cần em nữa? Vừa nãy ai đã gọi em là em trai ngoan nhỉ?”
“Em học đâu ra cái trò lưu manh này thế?” Hồng Kỳ mệt mỏi lườm Phổ Thông.
“Mấy chuyện này em vô sự tự thông hết.”
Cao trào qua đi, toàn thân Hồng Kỳ mỏi rã rời, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Phổ Thông thấy vậy, vội vàng lay hắn dậy, “Đừng ngủ chứ, em mới bắn có một lần mà!”
Hồng Kỳ bĩu môi, ai bảo lúc nãy em hành anh thê thảm, tự xử đi. Mơ mơ màng màng, Hồng Kỳ cảm giác được Phổ Thông xuống giường, chắc là đi lấy nước để vệ sinh cho hắn.
Hồng Kỳ đoán đúng, Phổ Thông nhanh chóng quay lại với một chậu nước ấm, bắt đầu luồn tay vào đẩy tinh dịch còn lưu lại trong huyệt nhỏ của Hồng Kỳ ra. Đến lúc này Hồng Kỳ mới yên tâm thiếp đi. Đang đánh được nửa ván cờ với Chu Công, cảm giác được chỗ nhạy cảm bị ai đó chạm tới, Hồng Kỳ “A!” một tiếng, choàng tỉnh. Thằng ngốc kia lại tiến vào nữa!
“Tên này, a!”
“Yên tâm, em có đeo bao, không bắn bên trong nữa đâu.” Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ bằng đôi mắt vô tội, thân dưới thì dồn sức đưa đẩy.
“Ưm, a...” Hồng Kỳ khóc không ra nước mắt, đầu óc lại nhão như bùn, em trai ngoan em trai giỏi kêu loạn cả lên, Phổ Thông nghe vậy nhiệt huyết sôi trào, đâm rút càng thêm hăng hái.
Tiếng ván giường kêu kẽo kẹt suốt một đêm.