Phổ Thông thực hiện triệt để kế sách xem Lý Chí là người vô hình. Lý Chí làm đủ trò mà chẳng được ai phụ họa, chỉ lát sau gã đã chịu không nổi, “Này, sao hôm nay anh không nói tiếng nào thế? À, chắc tại hôm qua tôi trêu cục cưng nhà anh nên anh giận chứ gì?” Lý Chí dính sát vào người Phổ Thông.
Phổ Thông vẫn không để ý đến gã. Đến giữa trưa, Lý Chí rốt cuộc cũng bùng nổ, gã đẩy Phổ Thông, cao giọng mắng y, “Bơ ông nãy giờ chưa đủ hả? Ỷ ông đây coi trọng nên được đằng chân lân đằng đầu phải không?!” Người đàn ông này được công tử nhà cục trưởng cục tư pháp đích thân chạy đông chạy tây, nói lời mật ngọt lấy lòng, thế mà y không biết trân trọng. Càng nghĩ càng thấy uất ức, Lý Chí buộc miệng kêu lên, “Ông không thèm nữa!”
“Cảm ơn trời phật.” Phổ Thông mỉm cười như được giải thoát, định đẩy xe đẩy vòng qua người Lý Chí thì bị gã phẫn nộ ngăn lại, “Muốn đi là đi? Không dễ vậy đâu!”
“Chứ anh muốn thế nào?” Câu này Phổ Thông đã hỏi không dưới mười lần.
“Tôi muốn thượng anh!” Câu trả lời vẫn không thay đổi.
“Mơ đi!” Phổ Thông cố gắng khống chế cái tay đang chuẩn bị tống một đấm vào mặt Lý Chí.
“Suy nghĩ cho kỹ đi. Anh làm tôi phật ý, không chừng tôi sẽ trút giận lên cục cưng nhà anh đó. Hừ, chỉ là một cái WC công cộng bé như lỗ mũi, tôi chỉ cần nói một tiếng cũng đủ san phẳng chỗ đó rồi!” Lý Chí nhìn thấy bắp tay đang nổi gân xanh của Phổ Thông, nuốt nước bọt vô thức lùi lại vài bước.
Phổ Thông thoáng khựng lại, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tối mai lúc chín giờ, tôi chờ anh ở khách sạn Nhạc Dương. Ngoan ngoãn chiều tôi một lần, tôi ăn no rồi sẽ đi kiếm con mồi khác, không làm phiền anh nữa đâu.” Lý Chí bỉ ổi liếm mép, “Cho anh thời hạn từ đây đến tối mai, nghĩ cho kỹ đấy.”
Phổ Thông liếc Lý Chí, đẩy xe đi thẳng. Lý Chí đã đạt được mục đích nên cũng chẳng thèm bám theo y nữa.
Suốt quãng đường đến cơ sở thu mua phế liệu, rồi từ cơ sở thu mua về nhà, đầu óc Phổ Thông cứ như là đang trên mây, lời đe dọa của Lý Chí cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, không cách nào xoá được. Lý Chí có gan nói có lẽ sẽ có gan làm, hơn nữa y cũng không thể lấy Hồng Kỳ ra mạo hiểm...
Trưa, Phổ Thông về đến nhà, Hồng Kỳ đã nấu xong cơm nước. Tạm gác nỗi lo trong lòng qua một bên, Phổ Thông nhanh chóng xử lý hai bát cơm đầy.
“Ngày mai đừng đi làm, ở nhà với anh một ngày đi.” Đây rõ ràng là câu mệnh lệnh.
“Vâng.” Phổ Thông gật đầu, y cũng đang muốn tránh mặt Lý Chí.
Chiều, Phổ Thông như thường lệ đẩy xe đi thu thùng các tông. Trời bất chợt đổ mưa, Phổ Thông bất đắc dĩ phải về sớm. Ở nhà Hồng Kỳ đã soạn sẵn quần áo sạch sẽ đợi y về.
Bữa tối là mì. Hồng Kỳ đã phát hiện ra hôm nay Phổ Thông thường mất tập trung, chắc chắn là có liên quan đến Lý Chí, nhưng hắn đợi mãi mà vẫn chẳng thấy Phổ Thông hó hé gì.
Hai người ôm ấp một lúc, sau đó Hồng Kỳ nhớ ra mình đã quên mua một số thứ, thế là Phổ Thông xung phong đội mưa đi mua.
Phổ Thông vừa đi được vài phút, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ. Vì sợ mưa tạt vào phòng nên trước khi đi, Phổ Thông đã cẩn thận đóng cửa lại.
“Sao thế, em quên mang tiền à?” Hồng Kỳ vừa hỏi vừa mở cửa, lúc nhìn rõ người bên ngoài là ai, động tác của hắn hơi khựng lại.
Đứng trước mặt Hồng Kỳ là Lý Chí ngoài cười nhưng trong không cười, gã cố ý đợi Phổ Thông ra ngoài rồi mới đến gây áp lực cho Hồng Kỳ.
“Không cần mời tôi vào nhà đâu, chỗ tồi tàn này không hợp với thân phận cao quý của tôi.” Lý Chí nhìn một lượt phòng nhỏ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hồng Kỳ, “Tối mai nhớ nhắc Phổ Thông đến đúng giờ đấy, nếu không thì đừng trách sao tôi độc ác.”
Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn Lý Chí, gã đang thị uy à? Thấy Hồng Kỳ không nói gì, Lý Chí tưởng hắn bị gã dọa sợ, dương dương tự đắc bung dù, “Chậc, nhìn bộ dạng của anh, chẳng biết Phổ Thông thích anh ở điểm nào nữa.”
Hồng Kỳ bị lời thoại quen thuộc trong những phim truyền hình máu chó này chọc giận. Gã là cái thá gì mà dám nghênh ngang nhắc đến Phổ Thông trước mặt hắn?! Thật mẹ nó muốn tẩn gã một trận! Gã tưởng gã đẹp lắm chắc?! Chỉ có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng mà làm như thú quý hiếm được người người săn đón, léo nha léo nhéo y chang mấy mụ bán cá ngoài chợ!
Nhưng Hồng Kỳ giận Lý Chí một, lo lắng lại gấp mười. Chẳng lẽ Phổ Thông lại giấu hắn chuyện gì nữa sao?
Phổ Thông vừa mở cửa vào nhà là thấy ngay Hồng Kỳ mặt đỏ tía tai đang khoanh tay ngồi trên ghế, thấy y về cũng không ừ hử tiếng nào. Thấy lạ, y bèn hỏi, “Sao thế?”
Hồng Kỳ lắc đầu. Từ giờ đến trưa mai, hắn muốn Phổ Thông tự mình khai báo. Khóe miệng hắn kéo lên một nụ cười cứng ngắc, hạ giọng bảo Phổ Thông, “Lại đây xem TV đi.”
Hồng Kỳ âm thầm quan sát, đến trưa hôm sau, số lần Phổ Thông thất thần còn nhiều hơn mười đầu ngón tay. Hồng Kỳ sắp nhịn hết nổi, núi lửa trong người muốn phun trào rồi. Đúng lúc này, Phổ Thông lại quay sang gọi hắn.
“Anh này.”
“Gì?”
“Em muốn nói với anh một chuyện.”
Cuối cùng cũng chịu nói, Hồng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Lửa giận được dập tắt chưa được bao lâu đã lập tức bùng nổ trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước.
“Em đồng ý với yêu cầu của gã rồi?!” Hồng Kỳ tóm lấy cổ áo Phổ Thông, hơi mất khống chế quát vào mặt y.
“Sao có thể. Lúc đó em im lặng, nhưng gã bảo gã sẽ chờ.”
Hồng Kỳ bất đắc dĩ buông tay. Phổ Thông nhìn hắn mệt mỏi nhíu mày, trong lòng y đấu tranh dữ dội. Nếu đáp ứng Lý Chí, Hồng Kỳ sẽ đau lòng, còn nếu không đáp ứng, sợ là gã sẽ gây phiền toái, bọn họ lại không có đùi to để ôm, chỉ có chị họ là giúp được, nhưng những chuyện thế này họ lại không tiện nói với cô. Đường nào cũng chết, phải làm sao bây giờ?
Hồng Kỳ nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều, “Anh đi đây một chút, em ở yên trong này, đừng có đi lung tung đấy.” Hồng Kỳ đứng phắt dậy, vớ lấy ví tiền, bỏ lại một câu như thế rồi chạy như bay ra ngoài.
“Hồng, Hồng ca?” Phổ Thông sững sờ nhìn bóng Hồng Kỳ biến mất. Y vò đầu, thực sự không nghĩ ra cách nào khả thi hết.