“Cái đếch gì thế này?! Ngay cả một chỗ ngủ đàng hoàng cũng không có, sao mày vô dụng thế hở con!” Phổ Xuất Phát nhìn cái ghế dựa ọp ẹp ở công viên, tức giận quát Phổ Thông.
Phổ Thông quen thuộc nằm xuống ghế, “Ông cũng biết đấy, tôi không bằng cấp không thân thích, kiếm đâu ra tiền mua giường mua nệm cho ông?” Hơn nữa nếu có kiếm được tiền thì cũng sẽ bị lão lấy đi ăn chơi trác táng hết cho mà xem.
Phổ Xuất Phát tức xì khói, rất muốn vả Phổ Thông một bạt tai. Ra tù rồi, cứ tưởng tìm được Phổ Thông thì lão sẽ được ăn sung mặc sướng, tha hồ rượu chè gái trai, ngờ đâu thằng con lão lại bần thế này, hiện thực như một xô nước lạnh dội thẳng xuống đầu lão, làm lão nhất thời không thể chấp nhận được.
Tuy bấy lâu nay được Hồng Kỳ chăm chút từng li từng tí, nhưng dù sao lúc trước đã có một khoảng thời gian dài Phổ Thông phải sống đời lang bạt, uống gió nằm sương một đêm không phải là việc khó đối với y, chỉ là y hơi đói bụng vì chưa ăn tối thôi. So ra thì Phổ Xuất Phát thê thảm hơn nhiều, điều này làm Phổ Thông thấy rất hả hê.
Nhất định, nhất định không thể để Phổ Xuất Phát phát hiện ra sự tồn tại của Hồng Kỳ! Phổ Thông âm thầm hạ quyết tâm, chợt y nghe bên cạnh vang lên tiếng gió.
“Ông dám đánh tôi?” Phổ Thông nhanh tay cản cú tát của Phổ Xuất Phát, lạnh giọng uy hiếp lão. Gần chục năm rồi, y đã không còn là thằng nhóc Phổ Thông trói gà không chặt nữa.
Phổ Xuất Phát tuy ngoài mặt thì hung dữ lườm Phổ Thông, nhưng trong lòng đã có chút e dè. Phổ Thông này quá khác so với thằng con trai yếu rớt trong ký ức của lão, cả về tướng mạo lẫn khí thế. Nếu y thực sự động thủ, Phổ Xuất Phát không chắc sẽ chiếm được thế thượng phong.
“Tao là ba mày nên tao có quyền đánh mày!” Phổ Xuất Phát vẫn cố gân giọng cãi lại.
Phổ Thông nhàn nhạt liếc Phổ Xuất Phát, “Người thân duy nhất của tôi chỉ có một mình mẹ thôi, còn tôi với ông thì chẳng có dây mơ rễ má gì sất, vì nể tình ông nuôi tôi, dù nuôi theo kiểu sống chết mặc bây, nên tôi mới gọi ông một tiếng “cha“.”
Phổ Xuất Phát không thèm nói nữa, nằm vật xuống một cái ghế khác, nhắm mắt nghỉ ngơi, năm phút sau đã ngáy rền trời.
Phổ Thông không ngủ được, hồi chiều y đã cố ý bỏ lại xe đẩy, cốt là để Triệu Lập giúp trả xe về, như vậy chí ít Hồng Kỳ có thể biết sơ sơ tình huống của y.
Gió đêm thổi vù vù, Phổ Thông siết chặt áo khoác, hi vọng Hồng Kỳ đừng lo lắng quá, ngày mai nhất định y sẽ tìm cơ hội chuồn về nhà một chuyến.
Phổ Thông trằn trọc suốt đêm, Hồng Kỳ ở nhà cũng không yên giấc. Triệu Lập đã đến trả xe, cũng cung cấp vài thông tin, nhưng những thông tin đó quá mơ hồ, Hồng Kỳ chỉ có thể đoán rằng Phổ Thông đang gặp rắc rối gì đó nên không tiện về ngay. Hắn thở dài, cân nhắc sau này có nên mua cho Phổ Thông một cái điện thoại di động hay không?
Hôm sau, Phổ Thông bị cơn đói cồn cào đánh thức. Tối qua chẳng có gì vào bụng nên bao tử y đang biểu tình inh ỏi, cộng thêm gió mùa đông cứ vô tình thốc vào người, vừa đói vừa rét, Phổ Thông dù muốn ngủ thêm cũng không được. Y nhìn sang Phổ Xuất Phát vẫn còn đang ngáy o o, từ bỏ ý định chạy trốn vừa nhảy ra trong đầu. Dù có trốn, sớm muộn gì Phổ Xuất Phát cũng sẽ tìm được y, thành phố này cũng không tính là lớn, hơn nữa vì tính chất công việc nên y thường xuyên chạy khắp nơi, chỉ cần bỏ chút công sức là có thể túm được y ngay.
Việc quan trọng bây giờ là làm sao qua mặt lão cáo già kia để chạy về giải thích với Hồng Kỳ.
“Dậy.” Phổ Thông đẩy đẩy Phổ Xuất Phát, trước cứ đi nhặt chút phế liệu bán lấy tiền mua cơm đã.
Phổ Xuất Phát mặt nhăn như bị theo sau Phổ Thông, chán ghét nhìn y lục lọi thùng rác tìm vỏ chai rỗng. Lúc đầu Phổ Xuất Phát vẫn ôm suy nghĩ rằng Phổ Thông đang diễn kịch, nhưng trông thấy động tác thuần thục của y, lão đã hơi tin là y nói thật rồi.
Phổ Thông liếc trộm phản ứng của Phổ Xuất Phát, cảm thấy quyết định bỏ xe chạy lấy người của mình là vô cùng đúng đắn, may mà lúc đó Phổ Xuất Phát cũng không phát hiện ra y có một chiếc xe, nếu không thì màn kịch lần này dễ gì thành công.
Nhặt phế liệu được hòm hòm rồi, Phổ Thông bèn đem bán, kiếm được hai đồng, đủ tiền mua bốn cái bánh bao. Lúc chia phần, Phổ Xuất Phát cứ nằng nặc đòi lấy ba cái, tất nhiên Phổ Thông không đồng ý. Tiền mua bánh là y kiếm, cho lão hai cái bánh đã là tốt lắm rồi, đừng có mà đòi với hỏi!
Trời hôm nay rất lạnh, Phổ Thông xoa xoa hai bàn tay đỏ ửng, tiếp tục đi vòng vòng cố gắng nhặt thêm chút phế liệu nữa để bán lấy tiền lo bữa trưa.
Lâu rồi không lang thang đầu đường xó chợ để nhặt từng cái chai cái lọ người ta vứt, Phổ Thông có chút không quen. Cuộc sống quá ấm no khiến y bất giác quên đi sự khổ cực ngày nào.
“Mẹ nó, tao cóc đi nữa! Chân nổi mụn nước hết rồi đây này!” Phổ Xuất Phát ngồi phịch xuống vỉa hè, bắt đầu làm ầm ĩ.
“Chứ giờ ông muốn thế nào?” Phổ Thông nhàn nhạt hỏi.
“Mày cứ đi làm việc của mày, tao kiếm chỗ nghỉ ngơi, chịu không?” Phổ Xuất Phát vênh mặt.
Phổ Thông còn đang vắt óc suy nghĩ làm sau đánh lạc hướng Phổ Xuất Phát để chạy về với Hồng Kỳ, thế mà giờ lão lại tự đề nghị hai người tách ra, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Phổ Thông nhìn xung quanh, đoạn chỉ vào cái ghế đá đặt ở góc đường, “Ông ngồi đó đi, trước mười hai giờ tôi sẽ quay lại.”
Phổ Xuất Phát gật đầu, lại hất cằm ra lệnh cho Phổ Thông, “Lúc về nhớ mua cho tao chai nước.”
Phổ Thông nhanh chóng rời đi. Nguyên buổi sáng, y vẫn ngoan ngoãn đi nhặt phế liệu, bởi y biết Phổ Xuất Phát đang theo dõi mình. Sống với nhau gần hai mươi năm, tính đa nghi của lão Phổ Thông đã quá rành rồi.
Phổ Xuất Phát lén lút theo sau y cả một buổi sáng, chắc chắn chiều lão sẽ đuối như con cá chuối, lúc đó mới là thời điểm Phổ Thông hành động.
Đúng mười hai giờ, Phổ Thông trở về chỗ hẹn, móc ra bốn đồng. Phổ Xuất Phát không tin, còn cố ý lục soát người y, tất nhiên là chẳng moi thêm được đồng nào.
Phổ Thông lau mồ hôi, chạy đi mua đồ ăn. Tiền kiếm được chỉ đủ mua một hộp cơm, còn dư mấy đồng lẻ thì mua một chai nước suối.
Phổ Xuất Phát thấy Phổ Thông chỉ đem về một hộp cơm, lão bèn giở đủ trò giành ăn gần hết. Vì chiều nay sẽ về nhà nên Phổ Thông không thèm tranh với lão, chỉ yên lặng uống gần hết nửa chai nước.
“Buổi chiều...”
“Mày đi làm một mình đi, tao ở đây chờ. Nhớ kiếm nhiều nhiều chút, tao thèm thịt.”
Vẫn là cái kiểu ra lệnh đáng ghét kia, Phổ Thông tức muốn xì khói, nhưng để được về nhà, y ráng nhịn, gật đầu qua loa.
Cơm nước xong, Phổ Thông ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy. Phổ Xuất Phát chỉ bình chân như vại liếc y một cái rồi quay sang chỗ khác, chẳng có lấy một lời chúc đi đường bình an. Phổ Thông cười tự giễu, đã quá rõ tính tình của lão già này rồi, sao y lại còn mong chờ điều gì nữa chứ?
Quanh quẩn trong thành phố hai, ba vòng, đến ba giờ chiều, xác nhận lão già không theo dõi mình, Phổ Thông liền ba chân bốn cẳng chạy vào khu thương mại.
Cửa khóa, đứng lục lọi một hồi, Phổ Thông nhận ra rằng mình đã quên mang chìa khóa. Y gõ vài tiếng, thấy bên trong không có phản ứng gì, lòng y càng thấp thỏm bất an. Chẳng lẽ Hồng Kỳ đã ra ngoài kiếm y rồi sao? Hay là lúc y vắng mặt ở nhà đã xảy ra chuyện gì?
Hàng loạt suy đoán đáng sợ làm Phổ Thông gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, luống cuống tay chân không biết phải làm sao bây giờ.