CHƯƠNG 154 –ĐẠI SỨ ANH QUỐC
“Không thể có chuyện này!” Chuyên viên Anh quốc hoàn toàn phủ định, kiêu căng xoay về phía mấy nhân viên CIA, “Mấy người là ai? Bộ an ninh nội địa? CIA? Hay là FBI?”
Đây cũng không phải là một câu hỏi dễ trả lời, bọn họ giữ im lặng, chuyên viên Anh quốc này dường như đã bắt được nhược điểm, “Hơn nữa cho dù là nghi phạm nhưng các anh chẳng hề nói một tiếng nào mà lại đem nam tước Ventress đi như vậy? Đây là lãnh thổ Hoa Kỳ của các anh nhưng làm việc cũng phải có chứng cớ, chứng cớ đâu, mấy anh đến gặp đại sứ để đưa ra chứng cớ đi.” Thấy chuyên viên đại sứ quán này có vẻ khó chơi, CIA cũng không biết làm thế nào.
Chứng cớ? Cho dù có chứng cớ thì cũng không thể vạch trần trước mặt chuyên viên Anh quốc, huống chi tên sát thủ này còn liên lụy đến những nhiệm vụ mà CIA từng giao dịch với hắn, bọn họ chỉ có thể nhường bước.
Khi Phong Triển Nặc đi qua bên cạnh bọn họ thì liền nghe thấy giọng nói được đè thấp, “Anh cũng biết nên làm như thế nào rồi đó.”
Làm sao mà hắn lại không biết những gì không nên nói thì nên ngậm miệng lại, CIA nhắc nhở chỉ là dư thừa, hắn chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều chuyện như vậy.
Bên ngoài tuyết đang rơi, khép lại áo khoác, Phong Triển Nặc mở ra khăn choàng rồi quàng lên cổ, phía sau có tiếng bước chân làm cho hắn quay đầu lại, Feston đi đến trước cửa cùng với hắn, bông tuyết bám trên mái tóc đen đang chậm rãi tan chảy thành nước.
“Tôi là bạn của nam tước.” Hắn tự giới thiệu như vậy với chuyên viên Anh quốc.
Chuyên viên đợi Phong Triển Nặc phản ứng, tán thành hoặc là phủ định, nên biết những người muốn dựa hơi quý tộc cũng không ít.
Xe dừng ở trước cửa, Phong Triển Nặc nhìn Feston, Feston cũng nhìn hắn, những hạt tuyết giống như phấn trắng đang rơi xuống giữa không trung, áo khoác lông lót nỉ màu đen của Feston bị phủ một lớp sương trắng, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ một cảm giác áp bách, giống như đang cảnh cáo Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc phải cho hắn đi cùng.
Thật sự có loại xúc động muốn bác bỏ, nhưng không cho Feston tham dự thì hình như không có khả năng, “Bạn của tôi đi cùng chắc không thành vấn đề chứ?”
Không rõ đây là bạn kiểu nào, chuyên viên Anh quốc hơi do dự một chút, Feston tiến lên, cánh tay đặt ngay thắt lưng của Phong Triển Nặc.
“Có tôi ở bên cạnh thì khi gặp đại sứ cậu ấy mới không khẩn trương.” Đối với ánh mắt trở nên kỳ lạ của chuyên viên, Feston đã giải thích như vậy, Phong Triển Nặc cảm thấy buồn cười, cũng không còn gì để bình luận.
Khẩn trương? Chuyên viên Anh quốc thật sự không thể tìm thấy cái gì gọi là khẩn trương ở hai người này, “Xin mời lên xe.”
Phong Triển Nặc lên xe, Feston lái xe bám theo, tình trạng kẹt xe làm cho bọn mất không ít thời gian, nhưng cuối cùng vẫn đến được đại sứ quán.
Khi đợi ở phòng khách thì Phong Triển Nặc đã hỏi Feston, “Anh cảm thấy thế nào?” fynnz.wordpress.com
“Ít ra đối phương rất lễ phép.” Quan sát bốn phía, Feston không nhìn thấy quá nhiều nhân viên an ninh, “Nếu bọn họ đã sớm biết cậu là ai thì ở trước mặt cậu sẽ không phải là hồng trà kiểu Anh như vậy mà sẽ là thứ khác.”
“Chẳng hạn như họng súng?” Vẫn duy trì phong cách ung dung của quý tộc, Phong Triển Nặc tin tưởng nơi này sẽ có người theo dõi.
“Nhưng cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, người Anh chưa hẳn không biết gì về chuyện của cậu, bọn họ thông qua tôi mới tìm được cậu.” Theo bề ngoài thì Feston rất bình tĩnh thản nhiên, dường như sẽ không làm ra chuyện gì khác người, nhưng Phong Triển Nặc nhất định cũng sẽ không nghi ngờ, nếu tình huống có gì thay đổi thì người đàn ông này có thể làm ra những chuyện khiến người ta phải giật mình.
Cửa bị gõ vài tiếng, có người mở cửa phòng khách, người bước vào là chuyên viên Anh quốc kia, “Ngài đại sứ Ed đến.”
Phong Triển Nặc và Feston cùng nhau đứng lên, nghênh đón vị đại sứ này.
“Tôi là Owen Ed, rất vui khi được biết anh, nam tước Ventress.” Hơn bốn mươi tuổi, một đôi mắt to, cái cằm thon gầy, đôi tay dài nhỏ, bắt tay với vị đại sứ Ed này khiến người ta liên tưởng đến một con bọ ngựa hoặc là nhền nhện.
“Tôi cũng rất vui, ngài đại sứ Ed.” Đều tự chào hỏi ân cần, không thể tìm thấy dấu hiệu chột dạ từ trên mặt của Phong Triển Nặc.
Feston là bạn của Phong Triển Nặc, sau khi Phong Triển Nặc lên tiếng thì Feston liền bị đại sứ Ed nhìn bằng một ánh mắt có chứa thâm ý.
“Nghe nói đội đặc nhiệm ST sắp giải tán, nếu trở thành sự thật thì thật đáng tiếc.” Đại sứ đã nghe qua danh tiếng của Feston, cũng biết người này là ai, “Ngài Feston Kada, nhân vật huyền thoại của FBI, hơn nữa tập đoàn Kada…” Ông ấy chậc lưỡi tán thưởng, “Không muốn thành huyền thoại cũng không được.”
Đôi mắt như chim ưng xẹt qua một tia sáng lạnh, Feston thản nhiên trả lời, “Được đại sứ khen ngợi, tôi sẽ cố gắng không để cho loại huyền thoại này xuất hiện, đội đặc nhiệm ST sẽ trở lại quỹ đạo, tôi nghĩ chờ đến khi tôi rời khỏi FBI thì sử dụng hai từ huyền thoại này mới chính xác.”
Ed cười cười, cũng không nói gì thêm.
Owen Ed nhìn có vẻ ôn hòa nhưng có thể trở thành đại sứ thì chắc chắn không phải người dễ chọc, Phong Triển Nặc không muốn lãng phí thời gian, “Đại sứ tìm tôi có việc gì sao?”
Với kiểu cách của một nhà quý tộc, dựa vào tủ trang trí ở bên vách tường, mái tóc hơi dài được Phong Triển Nặc vuốt ra sau đầu, để lộ đôi mắt sáng ngời màu xanh biển, Ed thật sự không thể tìm được dấu hiệu của kẻ sát nhân và khát máu từ trong đôi mắt ấy, “Nghe nói anh là sát thủ.”
Một câu thẳng thắn, không hề có dấu hiệu báo trước, Phong Triển Nặc giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, “Sát thủ? Không biết tin này là từ đâu, chẳng qua kỹ thuật săn bắn của tôi quả thật cũng không tệ.”
Hắn bừng bừng phấn chấn thảo luận đề tài này nhưng Ed không bị câu trả lời của hắn dao động, lắc lắc ngón tay, “Không, tôi nói là sát thủ, chính là nhận tiền giết người, chắc là nam tước đã nghe qua.”
“Đề tài này thì đại sứ nên tìm tôi để tán gẫu, xét về nghề nghiệp thì tôi biết rõ về sát thủ hơn.” Nếu Feston mà là một tội phạm thì nhất định cũng sẽ là một kẻ khiến người ta đau đầu, hắn bình yên ngồi ở nơi đó tiếp nhận đề tài của vị đại sứ.
Bọn họ một người mỉm cười mà chống đỡ, một người thản nhiên ngồi yên, Ed để cho chuyên viên của mình đi ra ngoài, sau đó người nọ đem vào một xấp hồ sơ, ông ấy cầm lấy rồi ném lên bàn.
“Ian Noy, đừng giả vờ nữa! Nơi này ghi lại hành động của nam tước Macro Ventress chân chính, anh ta là người bị hoàng gia Anh theo dõi chặt chẽ, anh cho là anh có thể ngụy trang thành anh ta mà không bị phát hiện hay sao?”
“Không – có – khả – năng –” Đi đến trước mặt của Feston, đại sứ Ed nhấn mạnh, giống như hai thanh sắt ma sát vào nhau.
Hai người cùng nhau nhìn ông ấy, thái độ của ông ấy chứng minh hết thảy, Feston mang theo ý cười, chỉ vào trọng điểm, “Xem ra bên Anh không muốn chuyện này bị người ta phát hiện.”
“Xem ra là như thế.” Tình thế đang phát triển theo chiều hướng có lợi cho bọn họ, Phong Triển Nặc phát hiện vận khí của mình thật sự không xấu, không khỏi nhếch khóe miệng, “Như vậy hoàng gia Anh còn muốn giết vị nam tước này hay không? Sau khi biết hắn ta không phải là nam tước?”
“Hiện tại hắn ta được an toàn.” Đối mặt với Phong Triển Nặc, Ed vẫn duy trì tư thế của một vị đại sứ nhưng thái độ đã có khác biệt, “Anh tránh được vài lần ám sát, kết quả là thành viên hoàng gia đã chú ý đến điểm này, mới đầu vụ nổ ở bên ngoài nhà hát Opera Monte Carlo làm cho người ta nghĩ rằng anh đã chết, nhưng anh vẫn còn sống.”
“Không phải ai cũng có thể làm được điều đó, nhất là Macro không dám lộ diện thì căn bản không có lá gan này, sau khi ảnh chụp của anh được đăng báo thì có người tin tưởng anh không phải là Macro, cha ruột của anh ấy là bá tước Polk không có tình nhân người phương Đông, Macro không phải con lai, hơn nữa anh ấy cũng không giống như người thường.”
Nghĩ đến Macro chân chính, Phong Triển Nặc và Feston cùng nhìn đại sứ Ed, đại sứ Ed tằng hắng cổ họng, không nói thêm gì nữa, ông ấy biết được nội tình là do hoàng gia đã báo cho ông ấy. fynnz810
“Cho nên có thể nói cho tôi biết nam tước Ventress chân chính hiện tại ở nơi nào hay không?” Hơi tạm dừng, Ed nói ra nghi vấn của mình.
Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Feston nhanh chóng đưa ra câu trả lời, “Hắn ta đã chết.”
“Tôi không thể nói cho ông biết hắn chết như thế nào, là ai giết hắn, quan trọng là hắn ta đã chết.” Trong đôi mắt màu xanh biển xẹt qua một chút âm u, Phong Triển Nặc nhẹ nhàng nói.
Kỳ thật không cần nói rõ thì Ed cũng có thể dễ dàng kết luận là ai đã giết vị nam tước kia.
“…..Như vậy tôi chỉ có thể nói sự việc quả nhiên là như thế.” Đại sứ Ed đã từng gặp gỡ không ít nhân vật nguy hiểm, nhưng ông ấy rất ít khi nhìn thấy một kẻ sát nhân lại bình tĩnh như thế.
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, “Anh ta quả nhiên đã chết, hiện tại có một vài vị cấp cao có thể yên tâm, một phần nhiệm vụ của tôi xem như hoàn thành.”
Một vài vị cấp cao là ai, vì sao lại yên tâm, đây không phải là đề tài có thể đàm luận công khai, nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút thì có thể hiểu được, một vài vị cấp cao xem trọng sĩ diện và danh dự sẽ không cảm thấy thương tiếc đối với cái chết của vị nam tước kia mà chỉ càng cảm thấy yên tâm hơn.
“Chẳng qua chuyện mà tôi muốn truyền đạt không chỉ có một.” Ed tiếp tục nói, âm cuối kéo dài chứa đựng tín hiệu nguy hiểm.
“Ian Noy, hy vọng anh sẽ không cho rằng người Anh chúng tôi sẽ để mặc anh lợi dụng thân phận này, nếu không thì anh sẽ bị thất vọng, bởi vì chuyện này không có khả năng.” Nghe thấy ông ấy nói ra những lời này thì Phong Triển Nặc liền biết kế tiếp Ed muốn nói cái gì.
Ed quả nhiên thay đổi vẻ mặt, “Vừa giải quyết một xong một trái bom, bọn họ sẽ không cho phép có thêm một trái khác, cho dù trái bom này hiện tại không có uy hiếp nhưng về lâu về dài thì sự tồn tại của nó chính là uy hiếp, nói rõ một chút thì người như cậu không thể trở thành quý tộc.”
Cá mập Macro đã là một sự uy hiếp không nên tồn tại, nam tước sát thủ cũng là một sự uy hiếp không nên tồn tại, Phong Triển Nặc giải quyết một cục phân của con chuột, mà kế tiếp hắn lại trở thành một cục phân khác của con chuột ở trong mắt bọn họ, tính nguy hiểm khác nhau nhưng đều chướng mắt như nhau.
Feston hiểu được ý tứ của Ed, hắn liền đứng lên, Ed đột nhiên cảm giác có một cảm giác áp bách đang đến gần, tiếp theo ông ấy liền bị Feston nắm lấy cổ áo, “Trong ấn tượng của tôi thì người Anh rất hiểu phép tắc, hiện tại trong tình huống này tôi cho rằng bọn họ phải nói cám ơn mới đúng.”
Giọng nói trầm thấp, Feston nói rất chậm, vừa đúng phép tắc mà lại biết kiềm chế, nhưng theo sức mạnh trên tay cùng với đáy mắt và vẻ mặt để phán đoán thì hoàn toàn không phải như vậy.
“Tôi muốn ông cho tôi một lời giải thích.”
………
P/S: dám so sánh em Nặc như thế, bảo anh không giận sao được.