CHƯƠNG 170 – TUYẾT MỊN
Vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, mặc một bộ y phục đen tuyền từ trên xuống dưới, Feston đứng trong tuyết, cùng Phong Triển Nặc nhìn nhau, là lửa hay là khói thuốc súng thì người xung quanh cũng rất khó hình dung ánh mắt đang giao tiếp của bọn họ là gì.
Phong Triển Nặc để tóc dài, Feston còn phát hiện hắn đã nhuộm tóc, mái tóc dài màu đen ướt sũng, rũ trên trán của hắn, che khuất một tia sắc bén chợt lóe lên dưới đáy mắt, “Nói như vậy thì anh phải cám ơn tôi, xem ra có người cần giúp đỡ.”
Hắn nhìn về phía Mai Garrett, Mai Garrett lạnh lùng hừ một tiếng, “Người cần giúp không phải là tôi, nhưng trong cục không biết đưa ra kết luận từ nơi nào, bọn họ cho rằng anh ấy có thể dễ dàng bắt lấy anh hơn tôi.”
Feston và Mai Garrett đã từng một lần bất hòa, nguyên nhân cũng là vì Phong Triển Nặc, hiện tại Kraft đã quyết định để cho Feston trở về phục chức, tiến hành vây bắt sát thủ U Linh, cứu lại cục diện, kỳ thật sự tình hiện tại đang ầm ĩ, không thể giải quyết cho nên Kraft chỉ có thể làm như vậy.
Feston có thể phục chức cũng là vì cục diện đã thoát khỏi tầm kiểm soát, Kraft phải mượn năng lực của hắn, đó là quyết định bất đắc dĩ, Phong Triển Nặc nhanh chóng đưa ra kết luận, vì vậy mới có lý do để đòi cám ơn.
FBI vọt vào trong quán rượu, bắt giữ hết thảy các thành viên của bang Hắc Báo, Stan phát hiện đã không còn cơ hội để chống cự, chỉ có thể buông vũ khí xuống, ngoài cửa vẫn còn một trận chiến khác đang tiếp tục.
Bất ngờ nhìn thấy Feston tiến đến, Phong Triển Nặc chủ động xuất hiện, nhưng chỉ là đối mặt, ngay khi mọi người nghĩ rằng hắn và Feston sẽ nói chuyện đàng hoàng, hoặc là tiếp tục giằng co thì hắn lại đột nhiên ra tay.
“Chúc mừng anh đã phục chức!” Tuyết trắng bay theo cú đá, Mai Garrett và Jonathan ở gần hắn nhất, bọn họ bị bất ngờ không kịp phòng bị, tuyết trắng xóa, đến khi bọn họ mở mắt ra thì U Linh đã sớm biến mất.
“Đuổi theo!” Mai Garrett dẫn người bám theo dấu chân để truy đuổi, Feston lại chạy về một hướng khác, một hướng không có dấu chân, “Đi theo tôi–”
Hai người đều là sếp, nên nghe ai đây? Nhưng Jonathan lại chạy theo Feston, các thành viên khác của đội ST đều lộ ra nét mặt vui mừng, chờ Feston ra lệnh.
“Trực thăng giám sát ở trên không, các cậu dẫn người phân công nhau hành động, không được nổ súng, không được đánh bừa, phát hiện hành tung của U Linh thì lập tức báo cáo!” Mọi người đều quen với cách ra lệnh của hắn, đơn giản rõ ràng, vẻ mặt trầm ổn không hề lộ một chút lo lắng nào.
“Sếp, anh không sợ Ian bị Mai Garrett bắt hay sao?” Trước khi mọi người tản ra thì Jonathan đã thấp giọng hỏi.
“Bắt lấy tội phạm là điều phải làm, cậu không nên nói nhảm như vậy, hành động!” Rời đi, Feston nói một cách hà khắc, Hase từ phía sau đi lên rồi vỗ vai của Jonathan, “Trước tiên chúng ta hãy lo có bắt được Ian không đã rồi hẳn tính sau.”
Muốn bắt được Ian không phải là chuyện đơn giản, Mai Garrett tràn đầy lĩnh hội, rất nhiều lần hắn chỉ có thể đi theo bước chân của U Linh để thu thập tàn cuộc.
Ngay khi Jonathan nghĩ rằng lần này Feston thật sự bị chọc giận thì ở kế bên khu vực phong tỏa, tại một góc đường có một bóng người lặng lẽ đuổi theo Feston, nâng tay đánh về phía sau cổ của Feston.
Feston lập tức đưa tay đón đỡ đòn công kích ngay sau lưng, một đòn thất bại, Phong Triển Nặc đè chặt cánh tay của Feston lên tường rồi mỉm cười nói, “Chúc mừng anh đã phục chức, để tôi nhìn xem bản lĩnh của anh có bị giảm sút hay không.
Bụng bị một cú đá quét ngang, Phong Triển Nặc không thể không buông tay mà lui ra sau, kế tiếp là mấy đòn công kích liên tiếp của Feston, “Vậy để tôi cho cậu cảm thụ một chút.”
Xung quanh đều là FBI, đường bị phong tỏa, lúc này chỉ có Phong Triển Nặc còn có thể bình tĩnh cùng Feston đánh giá bản lĩnh, sắc mặt căng thẳng của Feston lộ ra một nụ cười, trong giây lát thì nụ cười đó cũng dập tắt, hắn cầm lấy nắm đấm của Phong Triển Nặc, “Còn muốn đùa bao lâu nữa? Cậu nên quay về với tôi.”
“Tôi không có đùa.” Đầu gối thúc vào bụng của Feston, nhìn đối phương lui ra sau, Phong Triển Nặc xoay cổ, “Chuyện này còn chưa chấm dứt, tôi chưa thể trở về.” fynnz.wordpress.com
“Đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi!” Một cú đấm của Feston trúng ngay trán của Phong Triển Nặc, hắn bị Feston túm áo rồi áp sát vào tường, “Nghe rõ đây, tôi đã buông tha cho cậu một lần, sẽ không có lần thứ hai!”
Đôi mắt sáng như đuốc, đồng tử màu xám tro đang trừng hắn, Feston áp chặt thân thể của hắn lên tường, Phong Triển Nặc có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Feston, hắn nhếch môi, “Không cần anh tha cho tôi, vì anh không thể bắt được tôi.”
Hắn vẫn tự tin như vậy, chưa từng thay đổi, vuốt ve khuôn mặt của Feston, Phong Triển Nặc đột nhiên đến gần, gần đến mức hai người có thể ngửi được hơi thở của nhau, tầm mắt lại quấn quýt, những làn khói trắng không ngừng tỏa ra từ trong mũi.
Nhiệt độ cơ thể của Feston lây sang Phong Triển Nặc, làm cho hắn nhịn không được mà liền xoa bóp mông của Feston, “Tôi muốn anh.”
Chỉ ba chữ đã đủ châm ngòi nổ, Feston quả thật muốn bóp chết Phong Triển Nặc, “Cái tên chết tiệt này!”
Nhớ nhung hóa thành núi đá, chưa bao giờ thay đổi, lại bị ngọn lửa đốt cháy, nhiệt độ dâng cao, bàn tay lạnh lẽo của Feston vạch áo của Phong Triển Nặc ra, bờ môi ấm áp dán lên cổ của đối phương.
Hàm răng cọ sát, nụ hôn đau đớn làm cho Phong Triển Nặc thấp giọng rên rỉ, “Thật nhiệt tình, xem ra trong khoảng thời gian này anh không đi tìm người khác để giải quyết.”
Hắn mỉm cười một cách hài lòng, đưa tay vói vào trong áo của Feston thì liền nghe thấy câu trả lời trầm thấp tràn ngập uy hiếp, “Chẳng lẽ cậu đi tìm người khác?”
“Đương nhiên không có.” Ngoại trừ Feston thì những người khác đều trở nên nhàm chán đối với hắn, Phong Triển Nặc nhìn chăm chú đôi mắt màu xám tro ở trước mặt, kiềm nén *** nhiều ngày nên rất dễ bị khơi mào, hoàn toàn không còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Cởi bỏ dây nịt của Feston, hắn gấp gáp cọ sát khu vực dưới thân, hô hấp nóng rực phà lên mặt của Feston, liếm tai của Feston, hắn thấp giọng thì thầm, “Có thích mái tóc mới này của tôi hay không….màu này làm cho tôi nghĩ đến anh….”
Nụ hôn ở trên ngực của hắn bỗng dưng tạm dừng, Feston chợt ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói khàn đặc, “Đây là cậu tự rước lấy phiền phức.”
Cởi bỏ quần dài của hắn, nâng chân của hắn lên, khi Phong Triển Nặc không hề chuẩn bị thì đã bị trúng một đòn công kích trí mạng, thế tấn công của Feston rất sắc bén, Phong Triển Nặc nắm lấy chỗ nhô ra ở góc tường, lớp vôi ở sau lưng hắn chậm rãi rơi xuống.
Tay của hắn bấu vào bả vai của Feston, thở dốc một cách phấn khởi, “Hiện tại….tôi biết anh muốn tôi nhiều như thế nào….”
Trong con ngõ vừa hẹp vừa nhỏ, ở một nơi âm u ẩm ướt không muốn người biết đến, mồ hôi và sương trắng từ trong mũi bốc lên, hơi thở dồn dập cùng tiếng rên rỉ trầm thấp bị những âm thanh náo động ồn ào trên đường cái che phủ.
Người này vẫn là U Linh, vẫn là tên sát thủ làm cho Feston không thể kiềm chế, Feston tận tình phát tiết tất cả cảm xúc lên người của Phong Triển Nặc, trong tầm nhìn chính là ngã tư đường, người đến kẻ đi, còn hắn lại ở trong này dạy dỗ một U Linh phải biết tuân thủ trật tự như thế nào.
“Để tôi xem thử cậu còn sức để bỏ trốn hay không, nếu cậu dám trốn, nếu cậu dám bỏ đi thì tôi sẽ tiếp tục bắt cậu, một lần hai lần ba lần, tôi thề tôi sẽ không để cậu chạy thoát khỏi tay của tôi, nhưng tính kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi khó có thể bảo đảm sẽ chờ được cậu cả đời–”
“Anh dám buông tay thì tôi sẽ giết anh!” Cắt ngang lời uy hiếp của Feston, Phong Triển Nặc thở dốc, nét mặt giận dữ hòa lẫn với ***, “Tôi nói được là làm được.”
Bả vai của Feston bị bấu chặt đến mức đau nhức, người trước mặt không phải nói đùa, đối diện với ánh mắt tỏa sáng của Phong Triển Nặc, Feston nâng mặt của đối phương lên, “Hóa ra cậu cũng biết tôi sẽ không buông tay cho nên cậu mới thoải mái đi lung tung như thế.”
Phong Triển Nặc hừ cười, cũng không phủ nhận, “Đùa sao, con mồi tới tay của tôi rồi mà bảo tôi nhả ra à? Cho dù có khó khăn thế nào thì tôi cũng sẽ nuốt trở vào.”
“Là ai làm cho mọi việc trở nên khó khăn?” Feston nhướng mày rồi vùi đầu vào cổ của Phong Triển Nặc, dùng sức để lại vô số dấu hôn, lại một lần nữa bắt đầu vận động kịch liệt làm cho cả hai người đều đầm đìa mồ hôi, cho dù ngoài thân vẫn là mùa đông nhưng lửa nóng trong lòng đã thiêu rụi bọn họ hầu như không còn gì.
FBI phong tỏa tất cả ngã đường, mà ngay tại đoạn đường lân cận bị phong tỏa, Phong Triển Nặc và Feston vừa mới chấm dứt cuộc giao chiến, đây là lần đầu tiên bọn họ làm triệt để như vậy ở bên ngoài, không hề đề phòng có người khác nhìn thấy, chuyện này đối với Phong Triển Nặc và Feston mà nói thì thật sự khó có thể tưởng tượng được.
Sát thủ cẩn thận, FBI cũng bình tĩnh cẩn thận, hết thảy đều bị vứt lên chín tầng mây.
Chỉnh trang lại quần áo, Phong Triển Nặc tùy tiện hất lên mái tóc rối tung, Feston thắt lại cà vạt, che đậy dấu hôn mà Phong Triển Nặc lưu lại trên gáy của hắn, “Quay về với tôi.
“Ý của anh là bị anh bắt à?” Xoay người nhặt lên khẩu súng rơi trên đất, Phong Triển Nặc giương mắt, “Không có khả năng.”
Hắn thẳng thắn từ chối, xoay người định rời đi thì cánh tay liền bị Feston giữ chặt, “Quay về với tôi.”
“Quay về với anh chẳng phải là bị anh bắt hay sao? Tôi nói rồi, không có khả năng.” Quay đầu lại, Phong Triển Nặc mỉm cười với hắn, “Chuyện của tôi vẫn chưa làm xong.”
“Chuyện gì? Nói cho tôi biết cậu còn chuyện gì chưa làm xong, thay một đứa nhỏ giết người hả? Hay là thay Glen giết người? Cho dù muốn báo thù cho Nile thì cũng không đến phiên của cậu, đó là chuyện của Glen, đó là con của hắn, nhưng hắn đã chết, chết ở trong tay của cậu.” Feston trần thuật sự thật một cách vô tình.
Phong Triển Nặc nâng mắt lên rồi nhìn Feston, “Tôi biết.”
Feston hối hận nhưng lời đã ra khỏi miệng thì không thể thu hồi, “Triển Nặc…”
“Có bản lĩnh thì bắt tôi đi.” Hắn xoay người phất tay, muốn xông qua hàng rào phong tỏa thì chẳng có gì là khó.
“Tôi bắt cậu không phải để làm gì khác, cậu có biết vì sao lần này FBI tìm được cậu nhanh như vậy hay không? Là vì có người phát hiện hành tung của cậu! FBI nhận được cú điện thoại nặc danh bảo rằng cậu đang ở Seattle, cậu có biết chuyện này có nghĩa là gì hay không? Tình huống của cậu đang rất nguy hiểm, nếu để cho cậu rơi vào tay của người khác thì không bằng để tôi tự mình bắt cậu.” Sắc mặt của Feston rất âm trầm.
Phong Triển Nặc có tai như điếc, hắn tiếp tục đi về phía trước, người ở phía sau đuổi theo hắn, còng tay sắp dừng lên cổ tay của hắn.
Hắn đương nhiên sẽ không để cho Feston làm như vậy, “Tôi biết mình đang làm cái gì!”
Feston đã sớm có chuẩn bị, ngay khi Phong Triển Nặc tránh né thì hắn liền đấm một cú vào bụng của đối phương, hắn không hề nương tay, Phong Triển Nặc ôm bụng hít thở, cất lên tiếng cười lạnh trong cổ họng, “Hay lắm, như vậy tôi cũng không cần phải khách khí!” fynnz810
Phong Triển Nặc nâng tay bắn một phát chỉ thiên, Feston căn bản không kịp ngăn cản.
Khắp nơi trên ngã tư đường hỗn loạn đều có xe cảnh sát, người dân còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nếu muốn xông ra khỏi hàng rào phong tỏa thì chỉ có con đường này, Mai Garrett để cho lính của mình tiếp tục truy tìm, còn hắn thì tự mình đứng ở trên đường tiến hành ngăn chặn, khi nghe thấy tiếng súng thì tất cả mọi người đều bắt đầu hành động.
…………….
P/S: Anh Phê nghẹn quá làm liều, ai dè dạy dỗ ko được vợ :