Xích Ái Sát Thủ

Chương 175: Chương 175




CHƯƠNG 175 – SUY LUẬN CỦA FESTON

Gặp nhau ở một nơi khác, Phong Triển Nặc đi ra khỏi nhà tù dưới đủ loại ánh mắt chú ý của mọi người, lại trải qua một con đường thật dài, sau đó hắn đi vào một gian phòng rồi nhìn thấy Feston ở mặt sau một lớp kính chống đạn.

Người nọ đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng, Phong Triển Nặc đã sớm đoán được sẽ có tình huống này, vì vậy chỉ thản nhiên ngồi xuống đối diện với Feston.

Ánh mắt lạnh lùng của Feston khi nhìn thấy Phong Triển Nặc liền trở nên dao động, khi người mà mình yêu nhất phải vào tù, thậm chí còn bị tuyên án tử hình thì thật sự rất khó để giữ vững cảm xúc như bình thường, huống chi cảm xúc của hắn vốn đã không vững vàng.

“Có vui vẻ hay không?” Vừa ra khỏi miệng là lời châm chọc lạnh lùng, mặc dù là như vậy thì Phong Triển Nặc vẫn cảm nhận được sự thân thiết dưới đáy mắt của Feston.

“Tôi phải nói với anh là nơi đó rất nhàm chán.” Đã cách một thời gian không gặp mặt, tóc cái Phong Triển Nặc bị xén ngắn làm cho những đường nét trên khuôn mặt càng lộ ra rõ ràng, trên trán có một lớp mồ hôi, giống như sương mù mỏng manh.

Hắn biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Feston lưu ý đến lông mày của hắn có vết bầm, bên dưới cổ tay áo cũng lộ ra nhiều vết trày trên cánh tay.

“Nhàm chán? Tôi thấy là cậu không nghĩ như vậy, nếu nhàm chán thì cậu sẽ không tìm trăm phương ngàn kế để tự tống mình vào tù, nếu đã sớm biết cậu muốn vào đây chơi thì cậu nên sớm nói một chút với tôi, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”Bộp, một xấp hồ sơ bị ném ở trước mặt, cách lớp kính nhưng Phong Triển Nặc vẫn có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ trong mắt của Feston.

Phong Triển Nặc không cảm thấy quá bất ngờ, hắn chỉ vào xấp hồ sơ kia, “Anh phát hiện ra rồi à.”

Không ngờ Phong Triển Nặc lại có thể thoải mái thừa nhận như vậy, “Cú điện thoại nặc danh kia là do cậu tự gọi, tố giác chính vị trí của mình, cái cô Nancy ở trong quán bar cũng là do cậu đã thăm dò kỹ lưỡng, người cẩn thận giống như cậu thì làm sao có thể đi tìm một người sẽ đem đến rắc rối để làm việc? Cậu sẽ không?!” Feston cười lạnh.

“Bang Hắc Báo buôn lậu vũ khí, cũng không có quá nhiều quan hệ với tổ chức của Cá mập, bọn họ chỉ là một băng đảng nhỏ, cậu căn bản chỉ là chướng mắt, lấy năng lực của cậu thì chẳng lẽ tìm không được đại ca của bọn họ hay sao? Đó là một điều nực cười, càng đừng nói đến việc bị cô nàng Nancy bán đứng, con cáo sẽ bị con thỏ cài bẫy à? Thật sự tôi không thể tin được chuyện này.”

Feston khoanh tay nhìn Phong Triển Nặc một cách lạnh lùng, Phong Triển Nặc không hề phản bác đối với lời nói của đối phương.

Feston không thích kết luận này nhưng hắn vẫn phải nói, “Đem tất cả mắc xích liên hệ với nhau, kết quả chỉ có một, hết thảy đều do cậu tự biên tự diễn, tôi chỉ chưa hiểu vì sao cậu lại muốn làm như vậy!”

Phong Triển Nặc dường như nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi, hắn thở dài, “Tôi nói cho anh biết thì anh sẽ ủng hộ tôi hay sao? Anh sẽ tức điên lên, không nhốt tôi lại mới là lạ.”

“Cậu cũng biết vậy sao?” Hiện tại Feston đã muốn nổi điên, tiếng rống to khiến cho quản giáo phải cảnh cáo bọn họ.

Feston bình ổn tâm tình của mình một chút, “Khi tôi phát hiện ra chuyện này thì quả thật không thể tin tưởng cậu thật sự làm như vậy, tôi chờ rất nhiều ngày, chờ đến khi tôi có thể khống chế cảm xúc của mình thì mới đi gặp cậu, nhưng tôi sai rồi, nhìn thấy cậu thì tôi vẫn rất tức giận, có lẽ cậu nên ở bên trong ngẫm nghĩ lại, chờ đến khi cậu muốn nói cho tôi biết nguyên nhân thì tôi sẽ đến gặp cậu.” fynnz.wordpress.com

Feston đứng lên chuẩn bị rời đi thì Phong Triển Nặc liền đến gần cửa kính, hắn thông qua lỗ khí ở mặt trên mà gọi Feston lại, “Đợi đã, anh quay lại đi!”

Feston dừng bước, “Người giống như cậu không thích bị người ta gò ép, nếu cậu cảm thấy tôi tạo áp lực cho cậu thì cậu cứ nói thẳng với tôi, nói rằng cậu không muốn bị thay đổi, không muốn cuộc sống yên ổn, nói rằng cậu thích mạo hiểm thích kích thích, quen cuộc sống một mình, không thích bất luận kẻ nào biết rõ cậu đang làm cái gì, chỉ cần cậu nói như vậy thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu, sẽ mặc kệ sống chết của cậu.”

Feston xoay người lại, cái cằm kiên nghị hơi buộc chặt, tầm mắt lạnh lùng, vẻ mặt và ánh mắt này giống như lúc bọn họ vừa mới gặp nhau, mang theo cảm giác phán xét và thăm dò.

Feston nhất định rất giận cho nên mới nói một cách tuyệt tình như vậy, Phong Triển Nặc muốn cười nhưng chỉ có thể giật giật khóe miệng, “Khi ở Seattle thì người của Kraft có đến gặp tôi.”

“Bọn họ nói cái gì?” Lời nói của hắn được Feston chú ý.

“Bọn họ nói rằng việc anh phục chức chỉ là tạm thời, nhưng chỉ cần tôi vào tù thì việc thẩm tra anh sẽ chấm dứt, đồng thời khôi phục toàn quyền cho đội đặc nhiệm ST.” Phong Triển Nặc trừng mắt nhìn, “Điều kiện tốt như vậy thì tôi làm sao có thể từ chối cơ chứ?”

Cho nên hắn không kháng án, cũng không yêu cầu luật sư biện hộ! Đôi mắt màu xám tro lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu đã đồng ý?”

“Tôi nghĩ không ra lý do để không đồng ý, như vậy mới có lợi cho anh.” Phong Triển Nặc giống như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường, “Dù sao lúc ấy tôi đã ở đó, hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi.”

Feston tận lực khống chế chính mình, “Vậy cậu có biết trong lúc thẩm tra nội bộ bọn họ đã phán xét là tôi thất trách, cũng đã đưa ra điều kiện chỉ cần tôi giúp Mai Garrett bắt cậu thì tôi có thể phục chức hay không?”

Cứ tiếp tục trừng mắt như vậy thì nói không chừng lớp kính này cũng sẽ bị thiêu rụi, tầm mắt của Phong Triển Nặc chống lại ánh mắt của feston, “Con cáo già Kraft!!”

Đưa ra điều kiện cho cả hai bên, Kraft đang lợi dụng quan hệ của bọn họ, Feston hung hăng chau mày, “Tôi tính lợi dụng người của cục để tìm cậu, nhưng tôi không ngờ là cậu lại ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới, còn tự mình tiến vào tù, bị phán tử hình, cậu nói xem, cậu có kế hoạch gì, tôi muốn hỏi là kế hoạch gì, rốt cục cậu đang làm cái gì?”

Feston hỏi một đằng nhưng Phong Triển Nặc lại trả lời một nẻo, “Yên tâm đi, tôi sẽ không chết ở trong này đâu, tôi bị cảnh sát Seattle bắt, tôi không muốn sau này anh nghĩ rằng tôi là bị anh hại chết.”

Hắn vẫn còn có thể nói đùa, điều duy nhất mà Feston cảm thấy may mắn chính là vẻ mặt xảo quyệt kia vẫn như trước, mặc dù trên người có vô số vết trày trụa, “Như vậy tôi phải cám ơn cậu đúng không?”

Nghe thấy lời châm chọc của Feston, hắn chỉ cười khẽ, “Không cần khách khí.”

Không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Feston nhìn Phong Triển Nặc thật lâu, từ hàng lông mày quen thuộc đến khóe miệng khẽ nhếch, “Cậu phải nói cho tôi biết cậu đang làm cái gì, trơ mắt nhìn cậu bị phán quyết tử hình, hiện tại gặp nhau ở tại nơi này, tôi muốn biết cậu có nghĩ đến tâm tình của tôi hay không?”

“Thật xin lỗi.” Thành khẩn nói một cách thẳng thắn, bàn tay của Phong Triển Nặc đặt lên lớp kính ngăn cách, mặt trên ấn ra chỉ tay mờ nhạt của hắn, “Nhưng tôi biết nếu tôi nói trước cho anh thì anh nhất định sẽ ngăn cản, cho nên tôi không có cách nào chỉ có thể làm trước nói sau, anh xem đi, hiện tại cho dù anh giận đến mức muốn giết tôi thì cũng bó tay, đó là một ý kiến hay đúng không?”

“Đừng đùa như vậy nữa, nếu không tôi sẽ thật sự nghĩ cách đi vào bên trong để đánh cậu một trận đó!” Feston tiến đến gần, giống như muốn nắm lấy Phong Triển Nặc ở phía bên kia, nhưng hắn chỉ có thể đặt tay của mình lên tấm kính.

Động tác như vậy, nói chuyện như thế làm cho quản giáo phải liếc mắt nhìn bọn họ một chút, nhưng rốt cục cũng không có ai để ý.

Lòng bàn tay tương khít, ở giữa là lớp kính trong suốt và lạnh lẽo ngăn cách nhiệt độ cơ thể của bọn họ, nhưng lòng bàn tay của hai người vẫn tương khít một chỗ.

Phong Triển Nặc vẫn tươi cười như trước, phần xảo quyệt thường xuyên hiển lộ, vẻ mặt lạnh lùng cũng không hề thay đổi, nhưng hiện tại hắn chỉ im lặng.

Đúng vậy, giờ khắc này người bên trong thật im lặng, Phong Triển Nặc không thể đi đâu được, chỉ có thể bị giam cầm trong tù, sau khi Feston nhìn thấy người nọ bình yên vô sự thì hắn không chắc chính mình có nên cảm thấy may mắn hay không, ít nhất giờ khắc này Phong Triển Nặc vẫn ở ngay trước mặt hắn.

“Bên trong thế nào?” Feston hỏi, hàng lông mày cau chặt để lộ tâm tình của hắn.

“Thật nhàm chán, nhưng có đôi khi cũng rất thú vị, đi vào liền gặp vài tên không có mắt.” Phong Triển Nặc nhún vai, Feston chỉ lên vết bầm ở lông mày của đối phương, “Có thể làm cậu bị thương thì cũng không đơn giản.”

“Một đánh mười, xem như là không tệ rồi, đương nhiên không thể so với anh.” Thản nhiên nhướng lông mày, tác động đến vết thương khiến Phong Triển Nặc hít vào một hơi, Feston vẫn chưa nguôi giận, nhưng vẫn hỏi, “Miệng vết thương thế nào?”

“Nếu nghiêm trọng thì tôi đã không ở đây, anh cũng biết trình độ của mấy vết thương này mà.” Chỉ là bị thương ngoài da, theo phản ứng của hắn thì Feston tin tưởng quả thật cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng Feston quả thật muốn cảnh cáo hắn.

“Tôi đã điều tra đám phạm nhân ở đây, trong đó có vài người cậu phải đặc biệt chú ý–”

“Mason? Paul? Links? Hay là con chó điên Johnny?” Hắn lần lượt kể tên, những người bị hắn kể tên đều đã nếm qua đau khổ, Feston phát hiện không cần phải nói thêm nữa, “Xem ra cậu đều đã gặp qua.”

“Đương nhiên rồi, tôi rất thích bọn họ, nhất là khi bọn họ kêu thảm thiết.” Khoanh tay, hắn ung dung trả lời.

Feston dường như không thoải mái lắm, hàng lông mày cau chặt vẫn chưa buông ra, ở giữa trán có một nếp nhăn, cho dù buông lỏng hàng lông mày thì dấu vết nhợt nhạt kia vẫn tồn tại, “Cậu cho là chỉ có vài người như vậy thôi sao? Đừng cao hứng quá sớm, nên biết tình cảnh của cậu rất nguy hiểm, FBI và CIA đều đang theo dõi cậu, cậu tốt nhất đừng gây ra chuyện gì ầm ĩ nữa.” fynnz810

“Đã biết.” Hắn đáp lời.

Ngón tay của Feston gõ vài cái lên lớp kính ở trước mặt, rất không hài lòng vì thái độ của Phong Triển Nặc, “Tôi muốn cậu nghiêm túc lắng nghe, đừng xem thường nơi này, không hề thiếu các tên trọng phạm đã bị gục ngã trong tù, cậu đừng nghĩ rằng cậu sẽ là ngoại lệ.”

“Không giận tôi à?” Phong Triển Nặc mỉm cười, không ai sẽ thích nụ cười hiện tại của hắn, Feston có thể miễn dịch hơn người khác đối với nụ cười mê người nhưng đầy nguy hiểm này, nhưng chỉ là nhỉnh hơn một chút mà thôi, “Tôi vẫn còn đang rất giận, nhưng tôi càng không muốn nhìn thấy cậu gặp chuyện xui xẻo, lúc ấy tôi nên ngăn cản cậu, tôi nên nhốt cậu ở trong nhà, nếu tôi làm như vậy thì hiện tại sẽ không cần phải lo lắng cậu gặp chuyện bất trắc ở nơi mà tôi không thể nhìn thấy, mà cậu lại chẳng hề tự giác đối với những gì mình đã làm ra.”

Sự chỉ trích nghiêm khắc của hắn lại không hề tạo thành nhiều ảnh hưởng đối với tên sát thủ ở trước mặt, “Tôi biết là tôi đã không nói với anh, nhưng sự việc đã đến mức này, hiện tại anh đến thăm tôi là để mắng tôi hay là xác định tôi vẫn an toàn?”

Cách một lớp kính, hắn không lo lắng Feston đột nhiên nổi điên, huống hồ gì Feston vẫn là một FBI, hiện tại tâm tình của Phong Triển Nặc không tệ chút nào.

“Nói đến nguyên nhân mà tôi đến nơi này…..” Feston chỉnh lại cảm xúc, thu dọn hồ sơ ở trước mặt, trang giấy phát ra tiếng sột soạt, “Đương nhiên là vì cậu.”

“Nhưng tôi không biết vì sao cậu muốn làm như vậy, là vì một người hay là vì một chuyện gì đó….” Feston ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, Phong Triển Nặc phát hiện Feston còn biết nhiều hơn hắn đã dự đoán.

Feston quả thật nói ra suy nghĩ của mình, hắn tới nơi này không chỉ để xác định sự an toàn của Phong Triển Nặc mà còn vì chuyện khác.

“Nile Glen, từ khi tìm được nó thì cậu có một chút gì đó bất thường, lúc trước tôi nghĩ rằng là vì cậu giết Glen, cậu cảm thấy áy náy đối với cậu ấy, nhưng dường như không chỉ là như vậy, còn có một phần mấu chốt đã bị cậu che giấu.” Ánh mắt của Feston lóe lên dưới khuôn mặt căng thẳng, sự sắc bén làm cho người ta không còn chỗ để tránh né.

“Chẳng hạn như chuyện gì?” Phong Triển Nặc tỏ ra hứng thú, chờ Feston nói tiếp.

“Chẳng hạn như….sát thủ tên là Glen đã thật sự chết hay chưa.” Kề sát vào lớp kính, Feston nói ra vài câu, đôi mắt thâm thúy màu xám nhìn chằm chằm vào Phong Triển Nặc, quan sát phản ứng của đối phương, “Cậu ấy là bạn thân của cậu, lúc ấy cậu thật sự giết chết cậu ấy hay sao, hay là giống như lần này, chẳng qua là cậu đang bày ra một vở kịch.”

Khóe miệng nhếch lên hơi giật giật, Phong Triển Nặc nhìn Feston, Feston cũng nhìn hắn, xung quanh hoàn toàn im lặng.

………….

P/S: thích cái cảnh 2 anh áp tay nhau vào lớp kính :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.