CHƯƠNG 20 –ĐÀM PHÁN HAY MÁT XA
Trong phòng tắm, tắm được một nửa thì trực giác của sát thủ làm cho hắn đình chỉ động tác, tiếp tục mở nước, hắn cầm khăn lau khô mình, cửa chính đã được đóng, nhìn không thấy hành lang ở bên ngoài, nhưng hắn xác định ngoài cửa có người.
Thiết bị nổ được nhanh chóng gỡ xuống, đột nhiên cánh cửa bị mở ra, một bóng người thoáng hiện, cánh tay hướng về phía cổ họng của hắn lập tức bị hắn giữ chặt, Phong Triển Nặc nhếch môi, “Chẳng lẽ anh vội vàng đến đây để mát xa cho tôi sao?” Hắn nâng tay trả đòn.
Một đòn tốc độ mà sắc bén tập kích ra sau cổ, người ngoài cửa nhẹ nhàng lách mình tránh né, thuận tiện tiến vào phòng, “Cậu tìm người mát xa à?” Feston Kada cau mày, đứng thẳng trong phòng.
“Tôi đã nói với lễ tân tìm một nữ phục vụ lên đây.” Không xác định Feston tới đây là vì mục đích gì, Phong Triển Nặc đóng cửa lại, chậm rãi quấn khăn tắm trên thắt lưng, “Tôi còn không biết hóa ra anh là phụ nữ?”
Vài giọt nước chưa khô vẫn còn bám trên nửa thân mình trần trụi của hắn, mái tóc và khuôn mặt bị xối ướt làm cho hết thảy đường nét đều trở nên sắc sảo, hắn như cười như không mà đứng ở nơi đó, nhướng mi nhìn Feston, cảnh tượng này càng kích thích cảm quan của người ta hơn so với bất cứ hình ảnh nào khác.
Feston đã thừa nhận hắn bị tên sát thủ này hấp dẫn, hiện tại nhìn thấy Phong Triển Nặc xuất hiện với bộ dáng như vậy thì hô hấp liền trở nên nặng nề, ánh mắt lập tức dừng hình, “Hủy bỏ giao dịch chưa?” Hắn hỏi về vụ của bà Maberly.
Phong Triển Nặc đã sớm thử qua tầm mắt của Feston, sắc bén áp bách, lúc này càng cảm thụ rõ ràng hơn, ánh mắt của Feston dao động trên người của hắn, hắn cúi xuống nhìn thân thể của mình thì lập tức nhận ra rồi nhếch môi, “Muốn biết đáp án? Như vậy thì anh cũng phải cho tôi một chút gì để trao đổi chứ.”
Tầm mắt giằng co.
Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc, “Thưa ngài.”
Ngoài cửa là giọng của một phụ nữ, chỉ nghe thấy giọng thì Phong Triển Nặc liền xác định người ngoài cửa được huấn luyến rất bài bản, là Maberly đặc biệt dành cho hắn.
Không đợi hắn đi ra mở cửa thì Feston đã đến trước cửa mà nói, “Ở đây không cần.”
Từ chối thẳng thừng, nhân viên như bọn họ chỉ xuất hiện khi đối tượng cần phục vụ, bọn họ cũng không dây dưa với khách hàng, ngoài cửa quả nhiên không có một chút tiếng động nào.
“Anh đuổi người của tôi đi, còn tôi thì đang cần thư giãn một chút.” Phong Triển Nặc cầm khăn lau khô tóc, nếu Feston đồng ý thì hắn cũng có thể thư giãn trên người của Feston.
“Cho dù tôi không đuổi cô ta đi thì cậu cũng sẽ không để cho cô ta tiến vào, ngộ nhỡ làm cho thân chủ của cậu biết tôi đang ở trong này thì e rằng cậu sẽ không thể giải thích được quan hệ của chúng ta là gì.” Chậm rãi quan sát xung quanh, tầm mắt của Feston dừng lại trên một vật ở kế bên giường, đó là một chiếc vali xách tay màu ghi, kích thước rất thích hợp để đặt một khẩu súng ngắm cùng với băng đạn.
“Theo lý thuyết thì quan hệ của chúng ta chẳng có gì thay đổi, anh sẽ không vì một sát thủ mà buông tha cho lập trường của mình, tôi cũng vậy.” Hắn biết và hắn cũng thấy, nằm lên giường, Phong Triển Nặc vẫy tay về phía Feston, “Lại đây, tôi đang tìm người đến mát xa.”
Muốn một FBI mát xa cho một sát thủ, không biết tình cảnh này vớ vẩn đến mức nào, nhưng Feston lại đi qua, hai tay đặt lên vai của Phong Triển Nặc, “Có thể nói cho tôi biết cậu có buông tha cho nhiệm vụ lần này hay không? Cậu tốt nhất là nói thật cho tôi biết.”
“Thật sự là không có thành ý, anh tưởng là tôi sẽ dễ dàng bán đứng khách hàng của mình như vậy hay sao?” Súng ngay trong tầm tay có thể đụng đến, cho dù trong tình huống như vậy thì Phong Triển Nặc vẫn không hề lơ là cảnh giác, hắn sẽ không quên ở sau lưng là ai.
“Đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Bàn tay chậm rãi di chuyển, Feston ấn lực vừa phải, Phong Triển Nặc thở hắt ra, tầm mắt dừng trên khẩu súng đặt dưới tấm trải giường, “Nói cho tôi biết làm sao anh biết được phòng của tôi ở đâu.”
Bàn tay xoa bóp bả vai, ngón tay của Feston lúc nặng lúc nhẹ, “Nghe lén hết thảy cú điện thoại của lễ tân, không hề khó để tìm được cậu ở phòng nào.” Hắn nghe thấy Phong Triển Nặc và lễ tân nói chuyện với nhau.
“Hóa ra anh có ấn tượng khắc sâu đối với giọng nói của tôi như vậy à, vừa nghe liền biết ngay là tôi.” Cái này nên xem là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Hiện tại Phong Triển Nặc không dám dễ dàng kết luận.
Hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ do khách hàng ủy thác, mà FBI cũng nhất định sẽ bám theo không tha, ván này chưa biết ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Bởi vì quả thật thoải mái, Phong Triển Nặc được thư giãn như ý muốn, hắn sáng khoái mà cất lên vài tiếng rên rỉ. Hiện ra trước mặt Feston là nửa thân mình trần trụi, vóc dáng thon cao, đường cong tuyệt mỹ, tựa như một con báo nhanh nhẹn đang lười biếng nằm úp sấp.
Feston muốn biết nếu rong ruổi trên người con báo này sẽ có mùi vị như thế nào, nhưng hiện tại không phải là lúc, “Có thể nói hay không? Hay là cậu muốn phục vụ kiểu khác?”
Giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến, ngoại hình của Feston tuyệt đối là nam tính, hơn nữa là loại nam tính rất cứng rắn, nhưng Phong Triển Nặc không thể phủ nhận khi Feston dùng giọng điệu này để nói ra câu đó thì thật sự có sức quyến rũ rất lớn, đôi tay như có chứa ma lực đang trượt từ bờ vai của hắn xuống thắt lưng.
Đáng tiếc không thể tiếp tục hưởng thụ, “Biết không, tôi sẽ không vì lời nói của một người mà buông tha cho nhiệm vụ của mình.”
Giọng điệu bình thản nhưng lạnh lẽo và mãnh liệt.
Feston nghe thấy câu trả lời này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Phong Triển Nặc nhanh chóng dừng lại, sau vài giây bất động, Phong Triển Nặc nghe thấy Feston lên tiếng, “Cậu muốn tìm cái chết, vậy thì cứ tự nhiên, U Linh.”
Lời nói của Feston càng lạnh hơn và âm trầm hơn của hắn.
Feston gọi hắn là U Linh, Phong Triển Nặc xác định đây là biểu hiện của tức giận, nhưng ai có thể bảo trì tâm tình dưới tình huống như vậy cơ chứ, “Thật đáng tiếc cậu ta là em họ của anh.” Hắn thở dài. fynnz.wordpress.com
Chuyện này không thể đồng ý, hắn cũng không cần phải nhiều lời, cho dù giữa bọn họ có tồn tại một lực hấp dẫn không nên tồn tại hay không thì cũng vậy.
Bàn tay của Feston vẫn đặt trên người Phong Triển Nặc, đây là phòng của một sát thủ, Phong Triển Nặc có thể giấu vũ khí ở bất kỳ chỗ nào, cho dù hiện tại Phong Triển Nặc để lộ ra sơ hở là nguyên tấm lưng trần cho hắn thì cũng không có nghĩa là tin tưởng hắn, mà là đang thử.
Bầu không khí yên lặng ám muội ngay lúc này bất quá chỉ là giả tạo, chỉ cần xẹt lửa một chút thì sẽ lập tức nổ tung, trừ phi nhất quyết mày chết tao sống, nhưng hắn không muốn Phong Triển Nặc chết, Greg đương nhiên cũng không thể chết.
Nếu ở ngay đây, hiện tại bắt lấy người đàn ông tên Phong Triển Nặc này, gán cho cái tội danh tàng trữ vũ khí trái phép –
Feston còn chưa hành động, “Vì sao không ra tay? Đây là một cơ hội tốt.” Đột nhiên từ trên giường vang lên tiếng nói của Phong Triển Nặc, giọng điệu lạnh lẽo, Phong Triển Nặc nhìn ra ý đồ của hắn.
Feston mỉm cười nhưng Phong Triển Nặc không nhìn thấy, trên lưng đột nhiên bị một thân thể khác bao trùm, ma sát tạo nên lửa nóng kèm với một câu trả lời, “Trừ phi bắt cậu ngay tại trận, bằng không bất kỳ tội danh nào cũng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với cậu, chẳng phải cậu rất tự tin để thoát tội hay sao?”
Sẽ không làm điều vô ích, xem U Linh là đối thủ chính là tin tưởng thực lực của người này, làm chuyện dư thừa vô ích sẽ chỉ càng tạo thêm chướng ngại.
Lồng ngực của Feston đè lên lưng của Phong Triển Nặc, ngoại trừ ngực thì đương nhiên có có một phần khác, Phong Triển Nặc không phải là một cái thớt gỗ để mặc thịt cá đặt lên người mà không hề có phản ứng, trên thực tế phản ứng của hắn rất lớn, xuất hiện ngay từ khi Feston đặt tay lên người của hắn.
“Ma sát sẽ phát ra lửa, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.” Hắn bất chợt ngồi dậy, đẩy Feston ngã lên giường, “Thừa dịp tôi chưa giết em họ của anh, có phải chúng ta nên thân thiết một chút hay không….”
“Thừa dịp cậu còn sống.” Đè xuống Phong Triển Nặc đang ở trên người hắn, hạ thân của Feston để ngay nhược điểm của Phong Triển Nặc, hai người nhìn nhau, ý cười che giấu giả dối, uy hiếp chống lại thâm trầm, “Ngoại trừ tiền thì Maberly còn cho cậu lợi ích gì khác? Thuốc phiện, đàn bà, vũ khí?”
“Thuốc phiện, đàn bà, vũ khí, đều là những thứ có thể kiếm ra tiền, đáng tiếc không phải, có một cái gọi là danh dự, chắc là anh đã nghe qua.” Hiện tại không phải là lúc nói những điều này, Phong Triển Nặc đã sớm bị Feston mát xa đến mức bốc hỏa, giữa bọn họ có cái gì đó, nhưng khoảng cách giữa bạn bè và lên giường vẫn cách nhau một quãng, hiện tại nếu bỏ qua cơ hội thì cũng không cần phải chờ đến ba ngày sau.
Tiêu chí cuộc sống của hắn chính là tận hưởng lạc thú ngay trước mắt, hai thân thể nam tính dây dưa cọ sát, Phong Triển Nặc còn chưa xác định lần đầu tiên này nên dùng tư thế gì, ai trên ai dưới, hắn còn chưa nếm qua mùi vị bị người ta tiến vào. Thấy động tác thuần thục của Phong Triển Nặc, ánh mắt mà Feston nhìn hắn bỗng nhiên có một chút thay đổi, “Khi lên giường với Adam William thì cậu cũng chủ động như vậy hay sao? Cậu đã lên giường với tất cả mục tiêu của mình?”
Dừng động tác một chút, “Anh tưởng rằng tôi quan hệ bừa bãi lắm à?” Lửa nóng đang hừng hực bỗng nhiên bị dập tắt, Phong Triển Nặc nheo mắt rồi cười lạnh, “Tôi chỉ có thể cam đoan Adam sẽ không phàn nàn về kỹ thuật mà tôi đã sử dụng để thượng hắn, huống chi một người đã chết thì sẽ không biết oán giận.”
Hắn không cần giải thích với bất kỳ ai về lý do hắn lên giường cùng Adam rồi lại giết đối phương, nghiêng người ngồi dậy, hắn quấn lại khăn tắm, hứng thú bị sụt giảm, “Tôi không có hứng thú, anh cút đi dùm tôi.” Hắn lấy ra một chai rượu từ trong tủ rượu.
Hắn nói như thể Feston chỉ là một công cụ dùng để tiết dục, tên FBI này ắt hẳn là phải sầm mặt rời đi, sau đó hắn có thể tiếp tục kêu một người phụ nữ khác lên đây.
Uống cạn một ngụm rượu Brandy, mùi hương của rượu lan tỏa thật sâu trong cổ họng.
Feston tiến về phía Phong Triển Nặc, đột nhiên va chạm, ly rượu rơi xuống thảm, Phong Triển Nặc bị đẩy vào góc tường, tấm lưng trần trụi dán lên vách tường với hoa văn hình lập thể màu đỏ sậm, gây nên cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Tầm mắt giao nhau, hô hấp phập phồng.
Feston cúi đầu cắn mút cổ họng của hắn, rượu Brandy chảy xuống từ khóe miệng, hương vị thơm ngọt, liếm từ cổ đi lên, Phong Triển Nặc ngẩng đầu, cổ họng rung động, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc của Feston, hơi thở dồn dập, chậm rãi vươn tay ra phía trước, khăn tắm rơi xuống đất, hắn bóp phần mông rắn chắc của Feston.
“Hé miệng.” Hơi thở của Feston và hơi thở của hắn dần dần nóng lên, đầu lưỡi lập tức cuốn lấy hắn, nước bọt trong miệng phát ra âm thanh ướt át.
………
P/S: =.= 2 bạn ơi, kích thích nửa vời thế này là uất ức cho độc giả lắm.