CHƯƠNG 220 – KHÔNG NÓI LỜI XIN LỖI
“CIA!” Kinh ngạc nhếch lên đôi môi đỏ mọng, Stephanie lập tức đồng ý, “Tính thêm một phần của tôi nữa.”
Cùng là tổ chức tình báo, mối quan hệ giữa CIA và Hecate rất tế nhị, đối với Stephanie mà nói thì ngành tình báo quốc gia đáng lý chẳng hề liên quan đến cô ta nhưng CIA không chỉ một lần ra tay đối với Hecate, cho dù là mượn cơ hội để thăm dò hay là muốn đán áp thì đều làm tức giận vị thủ lĩnh Hecate này.
Hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt, không có lý do gì mà không gia nhập, cho dù từng có một chút do dự nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, so với bản tánh háo thắng của Stephanie thì một chút phiêu lưu như vậy chẳng tính là gì.
“Tôi sẽ trả thù lao cho cô, chẳng qua tôi phải nhắc nhở cô, dù sao CIA cũng là CIA, đây là đối đầu với chính phủ Hoa Kỳ.” Dự đoán được đáp án của Stephanie, Phong Triển Nặc cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Là bọn họ đối đầu với tôi trước, cũng đã đến lúc đáp trả bọn họ.” Nghe thấy Stephanie trả lời, Phong Triển Nặc liền giẫm mạnh chân ga.
Tối hôm đó tại Chicago, giống như chẳng có gì xảy ra, càng không có vụ đấu súng nào được đăng tivi hay đăng báo, còn có chuyện Feston bị người ta theo dõi, mấy cái xác mất tích một cách bí ẩn, hết thảy đều giống như chưa từng xảy ra, đây đúng là cách thức hành động của CIA.
Không được trao quyền hành động trong nước cho nên hết thảy hành động đều cực kỳ bí ẩn, đương nhiên càng không có chuyện bị đăng báo, nếu CIA quả thật nhằm vào Feston, như vậy đối với chính phủ Mỹ mà nói thì độ tin cậy của Feston quả thật đã giảm mạnh, sự tồn tại của Feston không còn hữu dụng nữa, thậm chí hoàn toàn trái ngược, đã trở thành chướng ngại.
Hắn không hy vọng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, nhưng đáng tiếc là sự thật thường xuyên đi ngược với hy vọng của người ta.
Trong một gara hoang tàn, tiếng súng bị ngăn cách bởi vách tường thật dày, Feston ẩn nấp sau chiếc xe của mình, khẩu súng trong tay của hắn đã thay đổi một băng đạn.
“Feston Kada, mau ra đây, anh trốn không thoát đâu.” Từ phía sau vách tường truyền đến một giọng nói lạnh lùng, không hề có tình cảm, so với sát thủ chuyên nghiệp thì giọng nói kia chẳng có gì khác biệt, chỉ hờ hững lên tiếng.
“Cho tôi một lý do.” Hiện tại Feston đang đứng giữa hai lựa chọn, giết người hay là bị giết, nên làm như thế nào thì đáp án kỳ thật rất rõ ràng.
“U Linh.” Dường như chỉ cần hai từ là có thể chứng tỏ hết thảy.
“Vì sao không nêu thêm vài cái tên của đặc công CIA, tôi giết đồng nghiệp của các người, điều này cũng làm cho tôi trở thành kẻ uy hiếp lợi ích của quốc gia rồi.” Trong lòng biết rõ những gì đã xảy ra, Feston rút ra một khẩu súng khác từ thắt lưng.
“Xem ra anh biết rất rõ những gì mà mình đã làm, Feston Kada.” Giọng nói của đối phương tràn ngập lạnh lẽo và châm chọc, “Là một tinh anh của FBI mà lại sa đọa đến mức trở thành tội phạm giết người, anh nên chịu trách nhiệm vì chính hành vi của mình, hai thi thể ở trong ngục đã bị thiêu hủy nhưng cũng không có nghĩa không ai biết chuyện này, anh giết đặc công của CIA, còn muốn nghĩ rằng chẳng có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Trả lời bọn họ là hai tiếng súng vang lên, còn có tiếng bước chân vang vọng trong gara, “Tôi nhớ rõ không chỉ có hai người, đồng nghiệp của mấy người xuất hiện ở Chicago cũng có kẻ đã chết dưới súng của tôi, vụ đó xem như đang lúc phòng vệ, tôi không muốn gây rắc rối cho CIA của mấy người nhưng mấy người cứ tự tìm đến tận cửa thì tôi sẽ tháp tùng đến cùng.” fynnz.wordpress.com
Đối với Feston mà nói thì đối thủ hay là tội phạm hay là đồng nghiệp làm cho chính phủ thì hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, quan trọng là đối phương muốn lấy mạng của hắn thì hắn đương nhiên sẽ không làm cho bọn họ toại nguyện.
Đặc công CIA đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thường xuyên xuất nhập cảnh, bọn họ không riêng gì là gián điệp, khi cần thì cũng là sát thủ, không phải là lần đầu tiên giết người, thậm chí có thể nói giết người trong ngành cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải mục tiêu khó đối phó như vậy.
“Cẩn thận!” Đã chậm, nhìn thấy hai người đồng nghiệp bị trúng đạn ngã xuống đất, một tên CIA vừa thở hổn hển vừa nổ súng bắn về một hướng.
Ẩn nấp sau vách tường, Feston nâng tay bắn trả một phát súng trúng ngay giữa tim, điều này chứng tỏ hắn hoàn toàn không tính nương tay, bình tĩnh như đang tự mình truy lùng tội phạm, thậm chí phải nói là lạnh lùng cay nghiệt.
“Feston Kada, anh có biết anh đang làm cái gì hay không?!”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ tháp tùng đến cùng.” Trong gara âm u, khuôn mặt của Feston không có một chút dao động, ngược lại người dao động là mấy gã CIA, vốn tưởng rằng dùng bao nhiêu đây người đã đủ, không ngờ Feston Kada lại khó giải quyết như vậy, chẳng thua gì U Linh.
Bọn họ đã sai lầm ngay từ đầu, cho đến nay Feston luôn làm cho người ta có ấn tượng là một người lý trí và quả cảm, hắn là một nhà lãnh đạo thành công, dẫn dắt đội viên của mình giải quyết vô số vụ án, hắn thường động não hơn so với động thủ, điều này làm cho người ta rất có ấn tượng, khiến người ta nghĩ rằng hắn là một chiến lược gia.
Nhưng trong tư liệu kỳ thật đã sớm có ghi chép, người đàn ông này từng tham gia cuộc chiến tranh chống khủng bố, là một người trở về từ chiến trường, đối với hắn thì cho dù chỉ là một chút sai lầm cũng đủ để khiến cả đội thất bại.
Huống chi ở trong FBI, kỹ thuật xạ kích của Caesar cũng nổi danh như tên tuổi của hắn.
“Anh đã quên anh là một FBI hay sao! Buông súng xuống, nếu anh hợp tác thì chúng tôi sẽ miễn tội cho anh.” Tình huống không đúng, một tên CIA lập tức đưa ra phương án khác, “Cùng CIA của chúng tôi hợp tác thì anh sẽ không mất địa vị ở FBI, điều duy nhất anh cần làm là giúp chúng tôi giải quyết U Linh, hắn và anh không phải người chung đường.”
“Có lẽ mấy người đã hiểu lầm một chuyện.” Nghe thấy câu này của đối phương thì trong mắt của Feston liền hiện lên một tia sáng lạnh, “Cho đến nay tôi không hề để ý đến cái gì là địa vị, gia nhập cục điều tra liên bang chỉ vì sở thích cá nhân của tôi mà thôi, về phần U Linh…”
“Kẻ thù của cậu ấy chính là kẻ thủ của tôi.” Đùng đùng đùng đùng, vài tiếng súng liên tiếp là cách giải thích tốt nhất cho lời nói của Feston.
Lửa toát ra từ họng súng chiếu rọi vào đôi mắt màu xám tro, hiện lên màu sắc âm u của ánh lửa, nổ súng, di chuyển, nhìn thấy thi thể ngã xuống, Feston hờ hững bước qua, hắn không phải là không coi trọng mạng người, hắn chỉ muốn bảo vệ chính mình mà thôi.
Hoàn toàn không lo lắng đối phương là CIA mà nương tay, lưu lại một người sống thì chỉ càng khiến cho chính mình gặp càng nhiều nguy hiểm, đồng thời hắn cũng biết rõ đây là do chính phủ chủ mưu vụ này.
Bóng dáng với động tác nhanh nhẹn di chuyển trong gara âm u, từ vách tường này sang vách tường khác, giống như một trò chơi trốn tìm, chẳng qua người bị bắt sẽ bị hạ knockout bằng một cái chết.
“Feston Kada! Chúng tôi đã cho anh cơ hội! Là anh tự mình vứt bỏ, chỉ mỗi một tội danh là xóa bỏ cơ mật tình báo cũng đủ để anh ngồi tù mọt gông rồi! Ra tay!” Đây mới là nguyên nhân trọng yếu mà bọn họ muốn ra tay đối với hắn.
Sau khi hét một tiếng vào bộ đàm thì một tiếng nổ to lập tức vang lên, đất cát, đá vụn, bụi bậm và ánh lửa cùng nhau nổ tung.
Bọn họ dẫn hắn đến gara, nơi này đã sớm cài sẵn bom, trừ phi không còn cách nào khác thì CIA mới sử dụng đến bom bởi vì như vậy rất dễ gây chú ý, bọn họ không muốn mọi việc quá mức ầm ĩ trong quốc nội, nhưng tình hình làm cho bọn họ không thể không làm như vậy.
Cho dù Feston không bị nổ chết thì cũng sẽ bị đất đá vùi lấp, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, ngay khi vài tên CIA còn lại chuẩn bị rút khỏi gara thì cánh cửa đột nhiên xuất hiện một đội người ngăn chặn đường lui của bọn họ.
“Là bọn họ.” Một người phụ nữ chỉ tay về phía CIA, những người ở phía sau cô ta đều được trang bị vũ khí đầy đủ, đồng loạt cầm súng tự động, ngay khi vài tên CIA cảm thấy bất ngờ thì lại có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Judy, không cho bất kỳ kẻ nào còn sống.” Đôi mắt màu xám tro trên khuôn mặt như điêu khắc đang nhìn bọn họ, thản nhiên nói, “Cũng tốt nhất đừng hỏi bọn họ là ai.” fynnz810
“Tôi cũng không muốn biết bọn họ là ai, đây là luật kinh doanh của Habino, hành động!” Ra lệnh cho thuộc cấp nổ súng, Judy đi đến trước mặt của Feston, “Lần này để tôi đoán nhé, lại là vì Ian đúng không? Lần nào anh thuê Habino cũng đều là vì Ian, anh là cảnh sát, không thể ra tay giết người được, nhưng anh mượn tay của chúng tôi thì có thể giải quyết không ít chuyện.”
“Tôi bỏ không ít tiền để thuê cô.” Không muốn thảo luận là vì ai, Feston rút ra một điếu thuốc, “Cô biết càng nhiều thì càng không có lợi cho cô, dù sao Habino của cô có thể nhận làm tất cả mọi chuyện, cũng không sợ gặp phải rắc rối.”
“Không nói đến chuyện này nữa, nghe nói anh sắp rời khỏi FBI, tôi nghĩ cũng là vì Ian, nhưng mà tôi cảm thấy rất lạ là lần này không thấy anh ấy ở bên cạnh anh.” Giống như mỗi lần nhìn thấy Feston thì hai người bọn họ đều ở bên nhau, Judy nghi ngờ cũng không phải là vô lý.
Hành động lần này là đột ngột xảy ra, Feston muốn Judy dẫn người theo dõi hành tung của hắn, chờ hắn ra lệnh thì Judy sẽ hành động, cô ta xuất hiện rất đúng lúc, khi vụ nổ xảy ra thì Feston cũng đã tránh né kịp thời, hiện tại trên người chỉ bám một chút bụi bậm do vụ nổ mà thôi.
Hắn vỗ vỗ quần áo rồi trả lời câu hỏi của cô ta, “Cậu ấy không cần biết.”
“Là tôi không cần biết hay là anh không muốn làm cho tôi biết? Feston à Feston, trò hay như vậy mà anh lại làm cho tôi phải bỏ lỡ.” Trên mặt mang theo ý cười, nụ cười kia có một chút đáng sợ, thật sự âm u và lạnh lẽo, một người đàn ông đang bước đến, không ai biết hắn đến đây từ khi nào.
“Ian.” Judy chào đón hắn.
“Đã lâu không gặp.” Hắn vẫy tay với cô ta, khi quay sang Feston thì không còn nụ cười trên môi như lúc trước, “Anh đã sớm biết CIA sẽ tìm đến anh nhưng anh lại không nói cho tôi biết, anh có biết là tôi phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được anh hay không?”
Vận dụng tất cả phán đoán, mang theo bao nhiêu tưởng tượng và lo lắng, phải tính sổ thế nào đây, nỗi lòng đã bình ổn nhưng lửa giận lại dâng trào, hắn nắm lấy áo của Feston rồi ôm Feston đến bên cạnh, “Có đôi khi anh thật sự là một kẻ khốn nạn, Feston Kada!” Hắn vừa cắn răng vừa cười lạnh mà nói.
“Chúng ta chẳng khác gì nhau, cậu cũng vậy thôi.” Đem điếu thuốc ném xuống đất, Feston bắt lấy tay của Phong Triển Nặc, thuốc lá cũng không thể che phủ mùi đạn dược giữa những ngón tay của hắn, “Cậu cũng từng giấu tôi không chỉ một hai lần…”
“Tôi không muốn anh liên lụy vào rắc rối.” Phong Triển Nặc giải thích cho chính mình, Feston nheo mắt lại mà nhìn hắn, “Như vậy thì vì sao tôi lại không thể nghĩ như vậy? CIA sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tôi, khi tôi xóa bỏ tư liệu trong cục điều tra liên bang và cơ quan tình báo của bọn họ thì đã biết rõ sẽ có ngày hôm nay, chưa nói đến việc tôi còn giết đặc công của bọn họ, tôi cũng không muốn cậu liên lụy vào chuyện này.”
“Anh làm như vậy là vì cứu tôi.” Hắn đã sớm liên lụy vào chuyện này.
“Người ra tay là tôi, đây là sự thật.” Cười một cách đùa cợt, Feston nhìn ra cánh cửa hoang tàn của gara, “Lần này cũng vậy, tội sẽ chịu trách nhiệm vì cái chết của những người đó, không liên quan gì đến cậu.”
“Cho nên anh không nhắc đến chuyện của CIA, kỳ thật anh đã sớm đoán được người ra tay ở Chicago là bọn họ.” Bằng không thì không có cách nào chứng minh vì sao Judy lại xuất hiện ở đây, Feston đã sớm có chuẩn bị.
“Cậu nhất định cũng đã phát hiện nhưng lại không nhắc đến, cậu muốn giấu sau lưng tôi để tự giải quyết vấn đề, chẳng lẽ không đúng hay sao?” Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt của Phong Triển Nặc, ánh mắt của Feston luôn làm cho người ta không thể lảng tránh.
“Đúng vậy, tựa như hiện tại anh đang giấu diếm sau lưng tôi để tự giải quyết ấn đề.” Vừa trả lời đồng thời cũng không quên phản kích, Phong Triển Nặc nghênh đón tầm mắt của Feston, dường như bọn họ cũng không có lập trường để chỉ trích đối phương.
“Tôi không muốn làm cho cậu tự trách, hoặc là nghĩ rằng đây là trách nhiệm của cậu, Triển Nặc….” Feston bỗng nhiên thở dài rồi ôm lấy Phong Triển Nặc vào lòng, ghé vào bên tai của đối phương mà thì thầm, “Tôi không muốn nghe thấy cậu nói với tôi lời xin lỗi.”
Feston không sao, như vậy cũng đủ trấn an tâm tình của Phong Triển Nặc, nhìn khuôn mặt của Feston, hắn giang hai tay ra rồi hôn lên mặt của Feston, “Được rồi, như anh mong muốn, tôi sẽ không nói xin lỗi với anh, nhưng anh cũng đừng trông cậy là tôi có thể quên đi hết thảy những gì mà anh đã làm cho tôi.”
………
P/S: Anh Phê lúc nào cũng chơi chiêu lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành em Nặc, mình nghe mà cũng muốn xiêu lòng nữa là.