CHƯƠNG 27 – NGUỒN NƯỚC
Sa mạc, trước mắt vẫn là sa mạc.
Cát bụi cuồn cuộn, gió nổi lên, đến ban đêm nhiệt độ sẽ hạ thấp, tầm nhìn cũng bị hạn chế, Phong Triển Nặc đương nhiên biết rõ điểm đáng sợ của sa mạc, bọn họ không nói chuyện với nhau đã được một lúc lâu, chỉ biết đâm đầu tiến về phía trước.
Nhưng đụn cát dưới chân lại làm trở ngại khiến tốc độ của bọn họ không thể nhanh hơn, đồng thời còn phải lo lắng đến thể lực bị xói mòn, cát không thể chịu lực, nhiều lúc đi còn bị hụt chân, nắng hè chói chang, thiên nhiên dùng nhiệt độ của nó để khoe khoang uy lực với con người.
“Hiện tại có lẽ Greg đã được cứu, cho dù đội cứu viện tìm kiếm suốt đêm thì cũng sẽ đến muộn.” Đem áo khoác che lên đỉnh đầu để ngăn cản ánh nắng mặt trời, Feston nhìn thẳng ra phía trước, bước chân không hề chần chờ.
Đi về một phía không có mục tiêu cần phải có ý chí thật lớn, bởi vì cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi rất dễ làm cho người ta chán ngán thất vọng, nhưng hiện tại bước chân của hắn cơ hồ không hề thay đổi tốc độ.
Phong Triển Nặc tán thưởng bằng cách khoác cánh tay lên vai của Feston, cẩn thận tránh đi vết thương của đối phương, “Trong bất cứ tình huống nào thì tôi cũng đã dự tính trước tình hình tệ nhất, tôi sẽ xem như ngày mai bọn họ mới có thể tìm đến.”
“Nếu không phải tai nghe của tôi bị hỏng thì chúng ta không cần phải mất công như vậy.” Ảo não cũng vô dụng, khi Feston nói đến những lời này thì rất bình thản, hắn nhìn lên cánh tay đang khoác trên vai.
Đi với vận tốc không đổi nhưng thể lực của bọn họ cũng đang giảm xuống, hai người sóng vai, bàn tay của Feston ôm lấy thắt lưng của Phong Triển Nặc, trong khi Phong Triển Nặc vừa đi vừa thở hổn hển, “Nhìn tình hình hiện tại, hình như mới vừa rồi có người tuyên bố là muốn bắt tôi.”
“Hiện tại tôi vẫn muốn bắt cậu.” Feston vừa dứt lời thì khiến cho Phong Triển Nặc bật cười, “Được rồi, cho dù bị anh bắt thì sao, rốt cục anh cũng rơi vào trong tay tôi.”
Từ khi Feston nhắc đến sự biến hóa giữa hai người bọn họ thì sau đó hai người không còn nhắc đến vấn đề này nữa, hiện tại nói như vậy thì bọn họ đều biết đó là vô nghĩa.
Liếm đôi môi khô khốc, hiện tại Phong Triển Nặc chỉ muốn uống nước, “Nhìn xem phụ cận có cái gì để giải khát hay không?”
“Thật đáng tiếc là không.” Cũng miệng khô lưỡi ráo như Phong Triển Nặc, nhưng cho đến lúc này Feston cũng không đặt ra nghi vấn đối với quyết định của Phong Triển Nặc, hắn nheo mắt nhìn ra xa, nghe thấy Phong Triển Nặc dùng giọng nói khàn khàn, “Nếu tìm không thấy mục tiêu thì anh có biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không? Anh sẽ chết ở trong này.”
Nhắc đến cái chết tựa như nhắc đến một bữa cơm, dù sao hắn cũng là sát thủ, nhưng Feston không phải người thường, “Không phải một mình tôi chết mà còn có cậu cùng chết với tôi.” fynnz.wordpress.com
“Cùng chết với anh?” Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn Feston rồi bật cười ha ha, tựa như đó là một lời chê cười, cười xong thì mới lạnh lùng hừ một chút.
“Đã dây dưa không rõ với một FBI như anh mà còn phải chết cùng, đây cũng không phải tự tử, đùa cái gì mà đùa.” Hắn thì thào tự nói, âm lượng vừa vặn bị Feston nghe thấy, bàn tay đặt trên thắt lưng trở nên căng thẳng, “Dây dưa không rõ của cậu là ý gì?”
“Anh là đàn bà hay sao?” Nở nụ cười, mất kiên nhẫn mà thở ra một hơi, đôi mắt màu xanh biển tràn ra một loại cảm xúc nào đó, “Xem như tôi bị ấm đầu, cho dù anh là FBI thì tôi cũng muốn cùng anh thử–”
“Thử cái gì? Lên giường à?” Khuôn mặt với đường nét sắc sảo của Feston nhìn không ra bất cứ biểu cảm nào.
“Nói lại một lần nữa cho anh biết, không phải ai thì tôi cũng có hứng thú!” Phong Triển Nặc đến gần, khi đôi mắt thịnh nộ nhìn đối phương thì lửa giận đột nhiên biến mất.
Khuôn mặt cương nghị ở trước mắt làm cho người ta rất tin tưởng lời nói của Feston, “Phong Triển Nặc, tôi không xem cậu là sát thủ mà là một con người, tôi tin tưởng sát thủ cũng có tình cảm.” Hắn không đơn thuần xem Phong Triển Nặc chỉ là một sát thủ, nếu không thì hắn sẽ không nói những lời này cũng sẽ không làm như vậy đối với Phong Triển Nặc.
Hành vi này tuyệt đối không thể chấp nhận đối với một đặc vụ liên bang.
Nhưng Feston đã nói mà cũng đã làm, Phong Triển Nặc bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, nói một cách nghiêm túc, “Tôi phải thừa nhận anh là một người đàn ông rất quyến rũ, làm cho người ta bất tri bất giác bị anh hấp dẫn, thảo nào cấp dưới của anh đều phục anh như vậy.”
Cùng nhau tiến lên, một lát sau Phong Triển Nặc dừng lại một chút rồi nói thêm, “Anh nói đúng, sát thủ cũng có tình cảm, cho nên anh đã làm đúng, anh làm cho tôi biết về anh nhiều như vậy khiến cho anh ở trong mắt của tôi không hề là một mục tiêu đơn giản nữa, về sau cho dù tôi muốn giết anh cũng rất khó xuống tay.”
Trong mắt của sát thủ, con mồi chính là một vật phẩm, vả lại nhất định phải là một vật phẩm, tốt nhất không phải là con người, càng không thể là người có giá trị, nếu không khi chuẩn bị bấm cò sẽ xảy ra chần chờ.
“Cậu mà cũng có thể nói như vậy với tôi hay sao?” Feston có vẻ rất bất ngờ.
Nhướng mắt lên, Phong Triển Nặc nhìn Feston một chút, “Tạm thời anh đã được triệt tiêu khỏi sổ đen của tôi, ai bảo anh là Feston Kada.”
“Tôi còn tưởng là vì có lý do khác cơ chứ.”
“Anh rất đặc biệt, nhưng phải nhớ kỹ một chuyện, người càng đặc biệt thì sẽ càng dễ chết, tôi không muốn có một ngày phải tự tay giết anh, Feston, tình hình hiện tại đối với cả hai chúng ta đều rất tốt, đừng lún vào quá sâu, đừng tiếp tục truy đuổi tôi, tôi cũng sẽ không gây rắc rối cho anh, tôi không có nhiều thời gian để đối phó với FBI.”
Nói như vậy đã là vô cùng thẳng thắn, hắn nói đến mức này thì Feston cũng không tiếp tục nhiều lời, trên thực tế bảo trì trạng thái này quả thật đối với bọn họ đều có lợi, nước giếng không phạm nước sông, đây là tình trạng tốt nhất, nhưng có đôi khi mọi việc không tuân theo quy luật đã định trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua giữa những lời đối thoại mơ hồ ám muội, hai người ngoại trừ nóng thì không còn bất cứ cảm giác gì khác, dưới chân như nhũn ra, cho dù thể lực có tốt như thế nào thì bọn họ cũng phải chậm lại tốc độ, tiếp tục dìu dắt nhau mà đi, tựa như hai người hợp lực khi gặp rủi ro.
Vẫn chưa đi đến đích, hoặc có lẽ phía trước căn bản không có mục tiêu, có lẽ Phong Triển Nặc đã tìm lầm chỗ, hắn cảm thấy không nói cái gì thì sẽ bị tâm tình nặng nề đè chết.
Liếm đôi môi khô khốc, hắn bắt đầu đối đáp với Feston, đủ loại đề tài trên trời dưới đất, Feston phối hợp tận lực, dùng chút khí lực để trả lời hắn trong khi vẫn cố bảo trì thể lực.
“Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?” Trong một chốc im lặng Phong Triển Nặc tùy tiện đặt câu hỏi.
“Chẳng lẽ cậu chưa điều tra tư liệu của tôi hay sao?” Lần đầu gặp mặt thì Phong Triển Nặc ắt hẳn đã thăm dò hết thảy tư liệu về hắn.
“Hiện tại tôi đã quên, hình như là ba mươi?” Nhìn ánh mặt trời chói chang có thể khiến người ta bị say nắng, Phong Triển Nặc bất chợt cất lên tiếng cười khàn khàn, “Nói như vậy người tình bé nhỏ của anh quả nhiên còn rất non, xem ra cậu ta chỉ mới hai mươi.”
“Will vẫn còn trẻ, đang học ở học viện nghệ thuật, cậu ta là kẻ bị hại trong một vụ án do tôi tiếp nhận, sau khi vụ án chấm dứt thì cậu ta thường đến tìm tôi.” Xuất phát từ mục đích nào đó, Feston trả lời rất rõ ràng, giọng nói cũng khàn khàn như Phong Triển Nặc, nếu bọn họ không đến được đích thì sẽ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mất nước.
“Cậu nói phụ cận có nguồn nước, hình như chúng ta đã đi được vài tiếng đồng hồ.” Hắn quay đầu nhìn thấy Phong Triển Nặc hơi hơi lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Tôi không thích vẻ mặt của anh khi nhắc đến thằng nhóc tóc vàng kia, nếu tôi giết hắn thì anh thấy thế nào?”
Feston dừng lại bước chân, “Cậu sẽ không làm như vậy, không ai thuê cậu, cậu sẽ không lãng phí đạn của mình cho một kẻ không hề liên quan đến cậu.” Hắn nhìn thấu Phong Triển Nặc, “Trừ phi kẻ đó không phải không có liên quan.”
Ánh mắt vẫn mạnh mẽ như trước, Feston nhìn Phong Triển Nặc, “Cậu ta tạo thành trở ngại gì đối với cậu hay sao?”
Lời nói có thâm ý, tầm mắt lại một lần nữa quấn lấy nhau.
Gió thổi làm mái tóc phất phơ, trầm mặc trong chốc lát, Phong Triển Nặc cười to, “Có ai nói với anh rằng anh rất xảo quyệt hay không?”
Thu làn sóng triều trong đôi mắt màu xanh biển kia vào đáy mắt, Feston thu hồi tầm mắt, “Rất vinh hạnh, cậu là người đầu tiên.”
Phong Triển Nặc thu hồi nụ cười, bỗng nhiên kéo Feston dừng lại, tầm mắt xoay chuyển, hắn chỉ vào phía trước, “Xem ra chúng ta cũng may mắn, dừng lại đi, đến nơi rồi.”
Nhìn theo phương hướng mà Phong Triển Nặc đang chỉ, màn đêm sắp sửa buông xuống hoang mạc, ánh chiều tà gieo rắc những tia màu đỏ tía, gió lạnh gào thét, phía trước hoàn toàn bằng phẳng, không có bất kỳ công trình kiến trúc nào, vài bóng đen không biết ở đâu bất chợt xông ra.
Trong lòng của Feston trầm xuống, rút súng ra từ sau lưng, không mất bao lâu thì bọn họ lập tức bị súng liên thanh hạng nặng bao vây, ước chừng thoắt một cái liền có gần hai mươi người, Phong Triển Nặc lại tiến về phía người cầm đầu.
“Mày là đàn em của Habolton, nếu tao nhớ không lầm thì mày tên là Uriel?” Bị bao vây nghiêm ngặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giọng nói của Phong Triển Nặc rất nhẹ nhàng, thái độ coi thường như thế dẫn đến một trận chửi bới um sùm.
“Giết nó! Giết nó!” Những kẻ này có không ít là kẻ là người Mỹ La Tinh, khuôn mặt với những đường nét mạnh mẽ lộ ra ánh mắt hung dữ.
Feston nắm chặt súng, chỉ cần nhìn qua một vòng thì hắn liền xác định nơi này là địa bàn của Lize.
Thủ Lĩnh của Lize là Habolton bị Phong Triển Nặc giết chết, màn truy đuổi tại khách sạn và sòng bạc Circus không phải diễn trò mà là vì Maberly cố ý để lộ tin tức làm cho người ta biết kẻ ám sát Habolton tên là Ian, vì vậy mới có màn đuổi giết diễn giả làm thật.
Sự sắp đặt của Maberly hoàn toàn chạm phải điều cấm kỵ của sát thủ, Phong Triển Nặc cảm thấy rất khó chịu, khách hàng có ý đồ gây bất lợi cho hắn thì đương nhiên chỉ có một kết quả, hắn thuận tiện giết chết Maberly, đổi thành giao dịch với Greg, hoàn toàn không có gì tổn thất.
Nhưng đám băng đảng Lize bị lợi dụng vẫn chưa buông tha cho việc đuổi giết hắn, hắn không đi bất cứ nơi nào mà lại tự mình dâng lên miệng cọp, Feston đứng sau lưng của hắn, lạnh giọng hỏi, “Nơi này chính là nguồn nước mà cậu đã nói?”
“Không chỉ có nước, mà còn có thức ăn, có vũ khí đạn dược, tiếp tế tiếp viện cái gì cũng có.” Nhìn những khẩu súng liên thanh được xếp thẳng hàng, Phong Triển Nặc thành khẩn trả lời, “Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi biết nó ở ngay phụ cận.” Khóe miệng nhếch lên một độ cong, đúng vậy, đây là đích đến của bọn họ.
………..
P/S: rõ rồi nhé, Nặc hai mươi mấy tuổi, ở mấy chương trước có nói, Phê 30 tuổi :>.
Mà bé Nặc ghen nhé , em bị anh Phê nhìn ra, trong khi anh Phê thì khai báo thành khẩn sợ vợ hiểu lầm =)) =)).