Xích Ái Sát Thủ

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 47 – XẢY RA TRÒ HAY

Hiện tại Will đang nghĩ như vậy, có chuyện gì đó sắp xảy ra, mà hắn hoàn toàn không rõ là cái gì, tính từ đêm qua bị bắt cóc đến nay chỉ mới nửa ngày, cũng chính là ngày hôm sau có hai người trình thẻ căn cước với hắn rồi hắn bị mang đi từ trong học viện.

Will có vẻ không hoảng hốt, thoạt nhìn cũng không có ý sẽ gọi điện cho Feston, xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà hắn cũng không sợ hai người kia, chỉ có một chút nghi ngờ.

Phong Triển Nặc thấy toàn bộ quá trình, lúc này hắn không nổ súng, mà chỉ bấm di động trước, “Anh nói đúng, hôm nay đối phương có hành động, bọn họ đưa Will đi, anh đã dự đoán được, là do anh điều tra thân phận từ những người bị tôi giải quyết à?”

Feston chắc là đang ở trong văn phòng, trên tay có tiếng lật hồ sơ, “Bọn họ không có đường lui, cũng chỉ có thể làm như vậy, tạm thời sẽ không động vào Will, cậu cứ đuổi theo bọn họ, trước tiên đừng…”

“Feston.” Hắn bảo Feston dừng lại, “Tôi thấy thẻ căn cước của bọn họ, hai người kia là FBI.”

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng Feston dường như không hề bất ngờ, giọng nói có một chút trầm trọng, “Tôi biết rồi.”

“Xem ra trước khi tôi gọi điện thoại thì anh đã biết bọn họ là ai, cho nên cũng không hỏi vì sao tôi không ra tay.” Xem kỹ phương hướng bọn họ rời đi, Phong Triển Nặc quay lại trong xe rồi đuổi theo chiếc xe đã dẫn Will đi, “Chẳng qua tôi không ngờ tập kích Will lại là người của FBI, nội gián à?”

“Rất thông minh, chuyện này sẽ do tôi giải quyết, hiện tại tôi hủy bỏ giao dịch, bây giờ không còn chuyện của cậu nữa.”

“Không còn chuyện của tôi nữa?” Phong Triển Nặc mỉm cười, “Hiểu rõ.” Hắn cúp máy, bảo trì cự ly với chiếc xe SUV màu đen phía trước, một tay nắm vô lăng, móc ra một khẩu súng hãm thanh từ trước ngực.

Thử nghiệm khoảng cách, hắn bật nhạc lên, theo đuôi chiếc SUV kia mà tiến vào dòng xe cộ, phương hướng của chiếc xe nọ vẫn rất rõ ràng, nó không chạy về phía ít người mà lại trực tiếp chạy về trụ sở FBI, vì truy tìm Feston mà hắn đã từng đến nơi này, lúc ấy chỉ đứng ở xa xa, lần này hắn cũng làm như vậy vì không muốn bị đối phương phát hiện.

Hai người kia đưa Will xuống xe, không hề sử dụng bạo lực, Will không rõ cho nên chỉ đi theo bọn họ vào tòa nhà, Phong Triển Nặc ở trong xe giám sát hướng đi của bọn họ, lấy ra một thứ mà hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, hiện tại mới có thể sử dụng – thẻ căn cước.

Cửa có hệ thống kiểm tra, hết thảy mọi người tiến vào đều phải xuất trình thẻ căn cước, hắn ung dung đi vào, thản nhiên đưa súng cho an ninh kiểm tra, chúng nó được bỏ vào một cái túi giống như vật chứng, “Hiện tại trị an thật sự càng ngày càng kém, lại xảy ra án mạng….Đây là vật chứng mà đặc vụ Feston muốn tôi đưa đến.”

Hắn giải thích như vậy với nhân viên an ninh, nghe thấy hắn nhắc đến Feston Kada thì nhân viên an ninh liền lộ ra vẻ mặt tán thưởng, “Mặc kệ người chết là ai thì cuối cùng cũng có thể an nghỉ, mấy vụ án này nhất định sẽ được phá án nhanh chóng.”

Phong Triển Nặc tỏ vẻ đồng ý, “Ừ, chắc chắn rồi.”

Hắn được cho qua, thản nhiên đi lại trong tòa nhà, xung quanh không ai phát hiện nơi này vừa có một sát thủ tiến vào, phương pháp càng đơn giản thì sẽ càng hữu hiệu, đương nhiên thẻ căn cước FBI giả kia giúp hắn không ít, tuy rằng tiêu phí khá nhiều tiền cho nó nhưng quả thật rất đáng giá.

Đi đến đầu cầu thang, hắn cùng những người khác đứng chờ thang máy, thỉnh thoảng có người nhìn hắn thì hắn sẽ mỉm cười gật đầu, có vài phụ nữ khi thấy hắn mỉm cười thì liền nhìn hắn thêm vài lần, cũng không phải vì hắn khả nghi mà là vì theo vẻ bề ngoài thì hắn thật sự là một người đàn ông rất cuốn hút phụ nữ.

“Xin hỏi cô có nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng hay không? Bên cạnh cậu ấy còn có hai vị cảnh sát, chúng tôi đi cùng nhau, nhưng khi kiểm tra an ninh thì tôi bị kẹt lại, thủ tục kiểm tra vật chứng có vẻ hơi phiền toái.” Hắn thoải mái cầm chiếc túi ni-lông chứa khẩu súng trong đó, mặt trên còn được bấm tờ đơn thủ tục vận chuyển vật chứng.

Cô ta không hề nghi ngờ lời nói của hắn, “Anh đang nói đến cậu thanh niên có khuôn mặt xinh đẹp đó hả? Hình như tôi thấy bọn họ lên tháng máy rồi, lúc ấy có nhờ người ấn dùm tầng chín, anh không biết bọn họ muốn đi đâu hay sao?”

“Chậc, tôi là người mới.” Lộ ra một nụ cười khổ, hắn nói cảm ơn rồi đi bằng thang bộ để lên lầu.

Khi thu hồi nụ cười thì vẻ mặt tử thần lạnh lẽo cùng sự xảo quyệt của hồ ly lại một lần nữa đan xen vào nhau, hắn lấy ra khẩu súng trong chiếc túi ni-lông rồi nhét vào áo khoác, sau đó bẻ khớp cổ tay, bắt đầu từ lầu hai tiến lên trên, hắn đi tìm con mồi của mình.

Di động đột nhiên vang lên, hắn dùng tai nghe điện thoại, lúc này đã lên đến tầng năm, “Có chuyện gì không?”

“Hiện tại cậu ở nơi nào?” Feston hỏi hắn.

“Hỏi chuyện này làm gì?” Hắn mở cửa ra ngoài rồi quét mắt một vòng ở tầng này, “Anh đã bảo chuyện này không còn liên quan đến tôi nữa…”

“Tôi đang ở lầu mười.” Feston đột nhiên nói như vậy, “Người dẫn Will đi đã bị tôi bắt giữ, hiện tại đang ở chỗ này của tôi, điều tra đã có kết quả, chuyện này kết thúc, nếu cậu tiếp tục hướng lên trên thì tôi cam đoan cậu sẽ hối hận, hiện tại cậu lập tức trở về đi.”

Feston biết hắn đang ở trong tòa nhà, Phong Triển Nặc chuyển mắt, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, “Feston, những gì anh đã nói là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, vừa rồi những nơi cậu trải qua đều đã được tôi sơ tán, nhân viên văn thư đã rút lui toàn bộ, lưu lại đều là đặc vụ chuyên nghiệp, cậu càng hướng lên trên thì sẽ càng gặp nguy hiểm, cậu xác định cậu muốn làm như vậy hay sao?” Lời nói của Feston giống như một quả bom nổ tung bên tai hắn.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ở khắp nơi, vừa rồi còn vang lên tiếng mọi người nói chuyện thì hiện tại chỉ có tiến bước chân và tiếng lên đạn răng rắc, tiếng bộ đàm truyền lại tin tức, giọng nói thì thầm bình tĩnh, trong khoảnh khắc tòa nhà FBI này trở thành một cái bẫy nguy hiểm. fynnz.wordpress.com

Người tiến vào cái bẫy này thì đừng hòng dễ dàng thoát ra ngoài.

Lồng ngực đập thình thịch vài cái, Phong Triển Nặc đứng im tại chỗ, chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm, “Feston Kada, anh đã sớm biết tôi đến nơi này?”

“Lúc đầu cũng không biết, cho đến khi tôi nhìn thấy cô gái ở bên cạnh cậu trong quán bar, đó không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta, lúc ấy cậu đã từng gọi rượu cho cô ta ở quán Môi Đỏ, lần sau vẫn là cô ta, đây không phải là trùng hợp, hơn nữa cô ta còn thay đổi trang phục, tôi đoán khi đó hai người không phải đang ái ân mà là cô ta đến xác nhận chi tiết vụ giao dịch với cậu, tôi nói có đúng hay không?”

Feston cầm di động, các thành viên đội đặc nhiệm ST ở bên cạnh chuẩn bị chờ lệnh xuất phát, U Linh tự tiến vào tòa nhà FBI, bọn họ sẽ làm cho hắn biết đây là quyết định sai lầm như thế nào.

Dưới sự chỉ huy của Feston, Jonathan và Derek dẫn theo hai đội chia nhau hành đồng, hơn nữa bọn họ đều biết trong tòa nhà tràn ngập đặc vụ FBI, cho dù là U Linh thì cũng chưa chắc có thể thoát khỏi nơi này, “Hiện tại quay về vẫn chưa muộn, nghe lời của tôi, quay về đi!” Feston đi ở sau cùng, hắn nắm chặt điện thoại rồi trầm giọng nói nhỏ.

Đây quả thật là đang khiêu chiến, “Vừa lập cạm bẫy, vừa khuyên tôi quay về, anh đang đùa cái gì vậy hả? Tốt thôi, tôi sẽ chơi với anh!” Khẩu súng lục màu bạc được móc ra, bàn tay lạnh lẽo cầm súng.

“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng cậu làm cho tôi rất thất vọng.” Feston cau chặt mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình, “Cậu không phải vì tôi mà ở lại, U Linh, cậu ở lại là vì có nhiệm vụ mới.”

“Chẳng lẽ anh giữ tôi lại chỉ vì bảo vệ Will? Hay là để chữa trị chứng mất ngủ cho anh?” Câu hỏi của Phong Triển Nặc tràn ngập châm chọc, hắn như có như không mà thở dài, “Caesar, tôi cũng rất thất vọng, anh không phải thật sự muốn giữ tôi lại, anh chỉ là lo lắng mất đi cơ hội truy bắt tôi, chỉ cần tôi rời khỏi nước Mỹ thì sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh cũng biết như vậy sẽ rất khó tìm được tôi.”

Giọng nói của Feston ở trong điện thoại cũng rất lạnh, mỗi một từ tựa như muốn thiêu đốt tất cả, “Cho nên chúng ta đều đang diễn trò.”

“Nói thật, hành động của anh cũng không tệ.” Phong Triển Nặc mở chốt an toàn trên nòng súng, tiếng kim loại lạnh lẽo vang lên, nhiệt độ ấm áp của khẩu súng khi được cất trước ngực đã bị nhiệt độ băng giá trên tay hòa tan, nòng súng loang loáng ánh sáng âm u dưới thang lầu.

Diễn trò, đúng vậy, bất quá chỉ là diễn trò mà thôi, nhưng trong đó có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả thì có lẽ chỉ có hai người bọn họ tự mình biết rõ, Phong Triển Nặc ổn định cảm xúc của mình, hắn sẽ không vì sự chuyển biến đột ngột này mà bị đả kích, con mồi của hắn vẫn ở nơi này, đi tới hay là lui về thì hoàn toàn không cần lựa chọn.

Hắn đá văng một cánh cửa, vài đặc vụ FBI đang muốn hướng lên thang lầu để kiểm tra thị bị cánh cửa đập trúng, cả đám bụm mặt rồi ngã xuống, động tĩnh nơi này gây chú ý cho những tầng khác, tiếng bước chân và tiếng súng lập tức vang lên, Feston vẫn chưa cúp điện thoại, nghe thấy tiếng súng thông qua điện thoại, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, “Tiếng súng ở lầu mấy?”

Jonathan hoảng sợ khi bị Feston quát to, vội vàng tiến hành xác minh, “Phát hiện mục tiêu ở tầng bảy! U Linh ở tầng bảy! Bọn họ đang nổ súng!”

“Ngu ngốc!” Tiếng rống giận của Feston khiến mọi người hoảng sợ, không biết hắn đang nói ai ngu ngốc, các thành viên của đội đặc nhiệm chỉ cảm thấy sếp của bọn họ chưa bao giờ phản ứng kịch liệt như thế.

……………

P/S: Phê không tầm thường, mà Nặc cũng chẳng dễ chơi. 2 người thiết kế nhau, nhưng rốt cục anh Phê lại là người xuống nước trước, sợ em Nặc bị bắt :

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.