Xích Ái Sát Thủ

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 53 – KHẮC

Phong Triển Nặc cười một cách lạnh lùng, “Anh đang tỏ tình với tôi à?”

“Đừng xem mình là kẻ bị hại, cậu chưa từng tin tưởng tôi, nếu không thì cũng sẽ không có đoạn ghi âm đó.” Feston đã rất đau đầu vì đoạn ghi âm, nhưng hiện tại không phải là lúc để nói đến nó, “Cậu cũng không giống với những người khác, Phong Triển Nặc….”

Giam cầm hắn là vì để bảo vệ hắn, Feston tiến lên ôm lấy U Linh đang mặc áo choàng tắm với đôi mắt tràn đầy sát khí, “Tôi nghĩ là không cần tôi phải nói thì có rất chuyện mà cậu cũng hiểu rõ.”

Là đối thủ, cũng là quan hệ ám muội nào đó, cho dù có nói thêm nữa cũng không thể giải thích toàn bộ quá trình giữa bọn họ, là diễn giả tình thật hay là diễn thật tình giả, đến tột cùng là rơi vào cạm bẫy do mình tự thiết lập hay là bọn họ đều đào cùng một cái hố, lại kéo đối phương cùng nhau rơi xuống, hiện tại đã không thể nói rõ.

Sau lưng được Feston vỗ nhẹ, tựa như một loại trấn an, Phong Triển Nặc chậm rãi hít vào một hơi, song phương bọn họ đều có thể cảm giác được loại lực lượng không nên tồn tại này đang không ngừng kéo bọn họ lại với nhau, theo lời của Feston thì hắn được toàn quyền phụ trách vụ này, nhưng trong tình huống như vậy hắn lại thu xếp đưa Phong Triển Nặc đến đây trước, với tính cách của hắn thì đương nhiên đã sớm lo liệu tất cả chi tiết và hậu quả có thể xảy ra.

Nhưng đây quả thật là một chuyện vô cùng mạo hiểm.

“Đây chính là vì tình riêng mà làm việc phạm pháp, còn mắc phải tội danh chứa chấp kẻ bị tình nghi.” Phong Triển Nặc kề sát bên tai của Feston rồi nhẹ nhàng cất lên giọng nói nguy hiểm.

“Đương nhiên tôi rất rành về pháp luật, không cần cậu phải nhắc nhở tôi.” Feston cau mày.

“Vậy nhìn lại đi, xem tôi vừa thấy cái gì nè, Caesar mà lại cố tình phạm pháp.” Đưa tay ôm lấy cổ của Feston, Phong Triển Nặc chậm rãi vuốt ve mái tóc đen nhánh ở sau gáy của đối phương, “Thoạt nhìn lần này tôi nên nhận thua? Bị anh phát hiện ra nhiệm vụ của mình, đây là sai lầm của tôi.”

Thay đổi giọng điệu, nụ cười của hắn có một loại hàm nghĩa khó có thể nắm lấy, “Lần này tôi nương vào việc Will bị người ta bắt cóc để tiến vào trụ sở của các anh, anh làm việc mà anh phải làm, không tính là quá bất ngờ, tôi đã sớm biết chuyện này sẽ ầm ĩ, nhưng tôi không ngờ lại trở thành như vậy, Feston Kada, anh là người rất phức tạp.”

Feston lại đem hung thủ như hắn về nhà.

“Con người đều rất phức tạp, cậu dám nói cậu chưa từng nghĩ đến vì sao quan hệ của chúng ta lại trở thành như vậy hay không? Đã đến lúc phải chấm dứt trò chơi này, tuy rằng giao đấu với cậu quả thật rất thú vị, nhưng chúng ta cũng không phải diễn viên giỏi.”

Bọn họ đều nghĩ rằng có thể khống chế được vai diễn này, có lẽ những người có tự tin đối với năng lực của mình thường sẽ mắc chung một chứng bệnh.

Nghĩ đến quá trình va chạm của hai người, Phong Triển Nặc biết Feston nói rất đúng, “Như vậy nên kết thúc như thế nào? Có lẽ tôi nên giết anh đi thì hơn.”

Những lời này của hắn không phải là sự thật, nếu có thể thoải mái giải quyết Feston thì hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử như vậy, nếu Feston có khả năng bắt hắn tống vào tù thì sẽ không mang hung thủ như hắn về nhà, lại còn mở nước để cho hung thủ tắm.

Hai người bọn họ cũng chưa từng gặp phải vấn đề khó xử như vậy, đáng lý bọn họ phải ở hai mặt trận đối đầu, không nên cùng nhau xuất hiện, duy nhất cùng nhau xuất hiện chính là thân phận của cảnh sát và sát thủ mà không phải là hai người đàn ông có hảo cảm đối với nhau.

Nhưng ông trời thích trêu ngươi, kể từ lần đầu tiên Feston nhìn thấy Phong Triển Nặc trên sân thượng thì khuôn mặt tái nhợt của tên sát thủ này cùng với động tác như một con thú xảo quyệt đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

Mà đồng thời Feston là cảnh sát đầu tiên có thể bắt được hắn, Phong Triển Nặc phải thừa nhận trong tất cả đối thủ thì Feston là kẻ khó giải quyết nhất, có lập trường kiên trì nhất, khó lường nhất, cũng cảm thấy hứng thú nhất.

Nếu bỏ qua mối quan hệ ám muội của bọn họ thì có thể xem như bọn họ ngang tài ngang sức.

“Anh là một đối thủ rất giỏi.” Bữa trưa, Phong Triển Nặc tạm thời làm cho bản thân xem nhẹ sức nặng trên cổ tay, tạm thời hắn còn chưa tính rời đi, Feston ngồi đối diện với hắn, gọi thức ăn giao hàng tận nhà, ở trước mặt bọn họ là bánh pizza và bia.

“Còn cậu là người thông minh, vì sao lại tiếp nhận vụ giao dịch này, chắc hẳn cậu đã biết người mà cậu giết là ai, Tumble không phải người bình thường, hắn chết thì FBI sẽ không bỏ qua cho cậu.” Ăn mấy miếng pizza, Feston uống lon bia trước mặt. fynnz.wordpress.com

“Tôi biết.” Phong Triển Nặc chỉ trả lời đơn giản, hắn đương nhiên biết không thể tùy tiện động vào FBI.

“Vậy vì sao cậu lại chấp nhận vụ giao dịch này?” Feston không tin Phong Triển Nặc lại dễ dàng chấp nhận giao dịch như vậy, đôi mắt màu xám tro theo dõi Phong Triển Nặc ở đối diện, lập tức tìm được đáp án, “Cậu muốn sớm chấm dứt mọi chuyện?”

Feston vẫn sâu sắc như thế, Phong Triển Nặc bị hắn nhìn chằm chằm thì chỉ mỉm cười, liếm đi sốt cà chua trên ngón tay, “Như vậy mới có lợi cho cả hai chúng ta, anh sẽ bắt đầu truy nã tôi, tựa như hiện tại FBI đang làm, còn tôi thì định đến một nơi khác để nghỉ dưỡng, có lẽ là Trung Quốc, có lẽ là Morocco.”

Sau đó bọn họ sẽ không còn cùng nhau xuất hiện nữa.

Đây là mục đích của hắn, Feston nhận ra được điều này, đôi mắt màu xám tro đột nhiên bốc cháy, “Đây là cách chấm dứt của cậu?”

“Tôi đâu còn cách nào khác, anh không có khả năng rời đi, chỉ có tôi mới có thể, mặc kệ giữa chúng ta có cái gì thì điều này là nguy hiểm, cho dù đối với anh hay là đối với tôi, nhưng tôi không ngờ anh lại dùng cách này–” Hắn nhấc lên sợi dây xích trên cổ tay, “Anh điên rồi hay sao? Caesar?”

Vĩnh viễn bảo trì bình tĩnh có lẽ là tính chất đặc biệt của sát thủ, Phong Triển Nặc thấy rõ sự thật, Feston cũng hiểu rõ, “Đáng lý tôi nên để cho cậu chạy thoát, chúng ta tiếp tục cuộc sống của mình, đây là điều mà cậu muốn nhưng không phải là điều mà tôi muốn.”

“Bằng không còn có thể làm thế nào? Một FBI bị sát thủ hấp dẫn, Feston, anh có gan thừa nhận chuyện này với tôi thì quả thật lá gan của anh cũng không nhỏ.”

“Là đàn ông, thừa nhận bị một người đàn ông khác hấp dẫn có lẽ hơi vớ vẩn một chút, nhưng cũng không đáng hổ thẹn, ngay từ đầu thì cậu đã biết tôi chỉ có cảm giác đối với đồng tính rồi mà.” Ăn xong pizza, Feston dùng khăn lau tay, từ nhỏ được sinh ra trong gia đình giàu sang và có truyền thống, tập đoàn Kada giáo dục người thừa kế một cách quy củ, là đàn ông thì phải dũng cảm thừa nhận tất cả, can đảm, cứng cỏi, kiên cường, mạnh mẽ, mặc kệ đối mặt với bất cứ vấn đề nào thì cũng phải như vậy.

Được giáo dục như thế thì Feston được xưng là Caesar cũng không phải không có lý do.

Phong Triển Nặc lại uống một ngụm bia lạnh, không nói tiếp.

Sát thủ thì lại được huấn luyện phải che giấu chính mình, nhưng lại không thể dễ dàng che giấu ở trước mặt Feston, “Tôi cảm thấy kỳ lạ vì sao anh không tức giận, tôi giết người ở trước mặt anh, tôi còn làm cho anh bị mất tín nhiệm đối với cấp dưới của mình, tôi lợi dụng Will, đương nhiên tôi chấp nhận giao dịch với anh chỉ vì không muốn làm cho anh nghi ngờ mục đích mà tôi lưu lại, chỉ đơn giản như vậy.”

Nói lên hành vi của mình, hắn mỉm cười, nụ cười không hề có áy náy, Feston nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ nụ cười này, “Cũng không có gì bất ngờ, tựa như trước kia cậu đã nói, chúng ta có điểm tương tự, có lẽ chuyện mà chúng ta làm chẳng có gì khác nhau.”

Cho nên lúc ấy Phong Triển Nặc cũng không cảm thấy quá phẫn nộ, hắn chỉ kinh ngạc khi Feston nhanh hơn hắn một bước.

“Anh nói thử xem, nếu thay đổi hoàn cảnh, tôi có thể trở thành anh, còn anh lại trở thành một sát thủ….” Suy nghĩ này thật kỳ lạ, Phong Triển Nặc nhìn ánh mắt của Feston, tựa như nhìn vào một chiếc gương, bọn họ là một chiếc gương có hai mặt, chẳng qua một mặt là chính nghĩa, một mặt là tội ác.

“Không ai có thể trả lời vấn đề này.” Feston đứng dậy rồi dọn bàn, “Với lại cậu không cần phải nhắc nhở, tôi luôn nhớ cậu là ai.” Hắn đương nhiên biết hắn đang giấu một sát thủ ở trong nhà.

“Thả tôi ra đi, Feston.” Phong Triển Nặc ở sau lưng Feston mà nói một câu nghiêm túc.

“Không có khả năng.” Người đàn ông trong tầm mắt quay đầu lại, trả lời một cách dứt khoát.

“Anh đang làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, anh giam giữ một sát thủ, chỉ cần tôi muốn thì đến nửa đêm tôi có thể giết anh, con người không thể lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, đừng để cho tôi nói lại một lần nữa.” Nụ cười không còn trên môi mà chỉ còn lại sự âm trầm của tử vong, Phong Triển Nặc tiến về phía Feston.

“Cậu muốn giết tôi thì đã có cả trăm cơ hội, tôi cũng có thể tiếp tục cho cậu thêm một trăm cơ hội, nhưng cậu lại không thể giết được tôi, nếu cậu có thể ra tay thì đã không muốn rời khỏi Chicago, nơi này có một người làm cho cậu cảm thấy nguy hiểm, đó chính là tôi–”

“Câm miệng, Feston!” Con dao ăn trong ngăn kéo bay qua, Feston đưa tay chụp được, “Cậu không ra tay được, cậu là sát thủ số một thế giới nhưng cậu lại không thể ra tay, tôi là một sự uy hiếp đối với cậu, sự tồn tại của tôi làm cho cậu sinh ra nghi ngờ đối với chính mình, tôi xác định hiện tại cậu không thể ra tay được–”

“Có muốn thử hay không?” Cánh tay bóp lấy cổ của Feston, nụ cười trên môi của Phong Triển Nặc vô cùng tàn nhẫn, “Anh đang khiêu khích một sát thủ, nhưng anh phải nhớ kỹ, ở trước mặt anh chính là tôi–”

“Đúng vậy, bởi vì là cậu.” Nắm đấm đánh trúng bụng của Phong Triển Nặc, khi Phong Triển Nặc thả lỏng khuỷu tay thì Feston lập tức hôn lên cổ họng của hắn.

Tiếng rên rỉ cất lên từ cổ họng bị Feston cắn nuốt toàn bộ, bờ môi của Feston rất nóng, vết thương trên cổ vẫn chưa khép miệng, lần đó bị cắn mạnh đến mức bây giờ vẫn còn dấu răng, đầu lưỡi của Feston lướt lên bề mặt, hắn đang nhấm nháp Phong Triển Nặc, làn da, mồ hôi, mùi hương, còn có mạch đập đang nhảy lên dưới đầu lưỡi….

“Cậu biết gì không, tôi sẽ không thả cậu ra ngoài để cậu gây ra rắc rối, vì an toàn của cậu, cậu đừng hòng rời đi.” Giọng nói bên tai vô cùng kiên quyết, hắn không cho phép Phong Triển Nặc xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Hơi thở phà trên cổ rất nóng, vết thương bị cắn trở nên mẫn cảm một cách bất ngờ, Phong Triển Nặc nhịn không được mà run rẩy một chút, “Anh buông tôi ra trước đi, tôi hứa với anh là tôi sẽ ở nơi này chờ mọi việc ổn thỏa, thế nào?” Giọng nói của hắn khàn đặc.

“Sau đó cho cậu mượn cơ hội để bỏ trốn? Không, tôi sẽ không làm như vậy, đối phó với người như cậu thì chỉ có thể dùng biện pháp này, không được thương lượng…” Lời nói của Feston bất ngờ dừng lại, bàn tay của Phong Triển Nặc đang kéo phéc mơ tuya quần của hắn rồi duỗi tay đi vào, “Anh thả tôi ra thì tôi sẽ thả anh ra.” Phong Triển Nặc mỉm cười với hắn.

…………..

P/S: đây là lần thứ 2 em nắm súng anh =)) =)), cứ bị nắm đúng nhược điểm hoài vậy anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.