CHƯƠNG 69 – HỢP TÁC KHĂNG KHÍT
“Đây là mệnh lệnh!”
Chỉ một câu nói có thể ngăn chặn hết thảy nghi vấn và oán hận của Derek, bởi vì đây là mệnh lệnh của đội trưởng đội đặc nhiệm ST, hắn phải chấp hành.
Hiện tại là ở tầng trệt, chỉ cần ra khỏi cửa….Một người của Hecate mặt đồ đen trang bị vũ khí hạng nặng đang ngăn cản đường lui của bọn họ, tiếng súng lại vang lên, dẫn đến càng nhiều kẻ địch, Derek nhất thời không còn thời gian để nghi ngờ.
Súng trên tay của bọn họ cũng không còn nhiều đạn, Feston nhanh chóng giải quyết một tên, đoạt lấy vũ khí trong tay của đối phương, Phong Triển Nặc lẻn đến gần Feston, “Trả lại súng cho tôi.”
“Trả lại súng cho một sát thủ? Cậu muốn tôi mạo hiểm hay sao.” Không muốn Phong Triển Nặc bị cuốn vào chuyện này, Feston quả quyết cự tuyệt, “Biết nơi này có bom mà cậu còn tiến vào để làm gì? Đi ra ngoài đi!” Hắn bắn hai phát, có hai người ngã xuống.
“Anh tưởng rằng tôi muốn tiến vào lắm hay sao?” Nhìn Feston một cái, Phong Triển Nặc tỏ vẻ hắn cũng không tình nguyện, nhưng nếu hắn không tiến vào thì có ai sẽ nhắc nhở Feston, Feston nhìn ý cười đùa cợt bên môi của hắn, bỗng nhiên kéo hắn ngã xuống đất
Một viên đạn sượt qua trên vai của Phong Triển Nặc, ngã xuống lớp xi-măng trên mặt đất, Feston ôm lấy đầu của hắn rồi cướp lấy đôi môi trước mặt, ***g ngực hai người kề sát, nhịp tim của cả hai hòa cùng tiếng súng ầm vang.
Nơi này có thể nổ tung bất cứ lúc nào, biết rõ điều này nhưng Phong Triển Nặc không hề cảm thấy khiếp đảm, loại cảm giác kích thích khác thường làm cho nhiệt huyết của hắn sôi trào, Feston tựa hồ cũng bị hắn ảnh hưởng, nụ hôn này kích thích tột cùng, khói thuốc thoang thoảng, tiếng súng không ngừng vang lên, bọn họ ở phía sau tường xi-măng mà nồng nhiệt ôm hôn.
Feston không quên cấp dưới của hắn vẫn đang chờ hắn trợ giúp, vì vậy hắn đành tách ra, gắn lại khẩu súng vào sau lưng của Phong Triển Nặc, đây là lần đầu tiên hắn tự tay giao vũ khí cho một sát thủ, Phong Triển Nặc rút súng, mỉm cười với hắn, ngón tay xoay tròn một bộ còng tay – đây là thứ mà hắn đã thu hoạch được từ vũ hội.
“Đáng tiếc, thật sự muốn nhìn thấy bộ dạng bị còng trên giường của anh…” Kim loại sáng bóng chiếu rọi trên mặt, cực kỳ giống một con hồ ly đang cười gian xảo.
Đó là còng tay của hắn, Feston sờ lên lưng, chìa khóa đương nhiên cũng biến mất, “Sau khi xong chuyện này thì tới tìm tôi, tôi sẽ cho cậu xem.” Dứt lời, hắn cầm lấy cái còng tay và chiếc chìa khóa, Phong Triển Nặc đang cầm súng, bỗng nhiên nhịp tim trở nên dồn dập, Feston thật sự dám….
Tuy rằng không thể nói rõ là bảo thủ nhưng phong cách của Feston chứng tỏ hắn không phải loại người có sở thích kỳ lạ đối với vấn đề ***, thế nhưng hắn lại đồng ý với hành động kích thích trên giường mà Phong Triển Nặc đã đề nghị, đây là lời mời hay là khiêu khích?
Bọn họ vẫn chưa chân chính…., nói cho Bob nghe thì e rằng người nọ cũng sẽ không dám tin, Phong Triển Nặc không phải người kiên nhẫn, nếu đối phương không phải Feston thì hắn đã sớm ra tay mà không phải tìm hết lý do này đến lý do khác để duy trì tình trạng hiện tại.
Hắn vẫn luôn kiềm chế chính mình, nhưng chỉ cần đụng phải đối thủ như Feston thì muốn từ bỏ quả thật là điều rất khó khăn, Feston ắt hẳn cũng giống hắn, cho đến nay bọn họ có rất nhiều cơ hội nhưng rốt cục vẫn chưa có ai ra tay.
Mỉm cười biến thành lạnh lùng, Phong Triển Nặc xem xét đạn trong súng, Feston không hề động vào súng của hắn, trong băng đạn vẫn còn đủ bảy viên, đi ra ngoài, bấm cò súng, có người ngã xuống đất. fynnz.wordpress.com
Đùng đùng đùng đùng, một tràng tiếng súng liên tục vang lên, bóng đen trải qua nơi nào thì ở đó có người ngã xuống, nhanh đến mức không có ai kịp phản ứng, động tác nhanh nhẹn lưu loát tựa như một bản hòa tấu.
Trong đó có một nốt nhạc xen vào đến từ phía Feston, đám người của Derek tận mắt chứng kiến hai tay súng thiện xạ hợp tác, đó là một loại cảm xúc kích động khiến người ta sững sờ.
Người của Hecate được trang bị đầy đủ nhưng chung quy cũng không phải đối thủ của bọn họ, chẳng qua nhân số của hai bên cách nhau rất xa, cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì cũng không phải biện pháp tốt, bọn họ lại bị chặn ngay trước cửa.
“Sếp….” Jonathan kêu lên, hắn từ trên lầu đi xuống, phía sau còn có những người khác, có lẽ không còn bao lâu nữa thì những quả bom ở nơi này sẽ bị kích nổ, người của Hecate đang rút lui, đa số tập trung ở tầng trệt, Jonathan không biết nguyên do, hắn chỉ cảm thấy việc tiến hành cứu viện ở trên lầu rất thuận lợi.
“Rốt cục các cậu cũng xuống được!” Derek ló đầu ra khỏi một đống sắt thép, “Mọi người đi mau, nghe nói nơi này có bom!” Thà rằng tin là có, hắn phát ra lời cảnh báo, ngón cái chỉa vào bên phải.
Phát hiện Phong Triển Nặc, đám người của Jonathan đều biến sắc, họng súng lập tức đổi hướng, “Đây là cạm bẫy do anh bày ra hay sao, U Linh?”
“Nếu tôi cài bẫy thì có cần đến báo cho mấy người biết hay không? Có người suy nghĩ đơn giản thì cứ tự nhiên, đối với tôi cũng không thành vấn đề.” Ngón tay chỉa vào đầu, nụ cười thản nhiên của hắn tựa như đang châm biếm Jonathan không có não, Jonathan nổi sùng muốn xông lên thì bị Hase giữ chặt, “Cậu điên rồi hả? Hắn ta là U Linh, trong tay của hắn có súng!”
“Im lặng hết đi! Mọi người tập hợp đầy đủ chưa?” Đứng ở trước mặt mọi người, Feston ngăn cản những tầm mắt bắn ra thù địch về phía Phong Triển Nặc, “Tất cả phá vòng vây, rút lui khỏi tòa nhà.”
Vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên, dưới chân bị lung lay, tiếng nổ vang lên từ tầng cao nhất, Feston hét lớn một tiếng, “Đi!”
Mọi người chạy ra ngoài, Feston để cho bọn họ rút lui còn hắn thì lưu lại để ngăn cản phía sau, hắn đi ở sau cùng, còn có một người cũng đi cùng hắn.
Phong Triển Nặc vừa đi vừa ngẩng đầu lên, nhìn tro bụi bay xuống đầy trời, nghe thấy tiếng nổ tung, vẻ mặt của hắn giống như đang thưởng thức một buổi hòa nhạc, “Bỏ qua thời cơ kích nổ tốt nhất, xem ra đây là bom hẹn giờ, khi bọn họ gần rút lui đã kích nổ, là bom tự động không cần điều khiển, đầu tiên là tầng trên cùng, sau đó sẽ là những tầng tiếp theo, chờ đến khi dây kích nổ cháy xuống dưới đây thì chúng ta vẫn còn thời gian.”
“Vì sao cậu vẫn chưa chịu rời đi?” Đến ngoài cửa, Feston dừng chân, “Trải qua vô số lần nguy hiểm, chuyện này đối với cậu mà nói cũng không đáng là gì, nhưng sát thủ chỉ biết giết người chứ không cứu người, đây là những gì mà cậu đã nói.”
Tự xưng là sát thủ sẽ không cứu người lại đi cảnh báo hắn, tiếp theo còn cứu hắn và toàn bộ đội đặc nhiệm, là vì sao? Đáp án rốt cục là vì cái gì, vì cái gì lại làm cho một sát thủ thay đổi…..
Phong Triển Nặc nhìn ra xa, tựa như chưa từng nghe thấy điều gì. Bọn họ đứng ở nơi xa hơn mọi người một chút, ngay sau đó khi tầng cao nhất bị nổ thì dưới tầng trệt dường như không chịu nổi áp lực, có dấu hiệu sụp đổ, toàn bộ tòa nhà hơi lún xuống một chút.
Ầm, tro bụi từ trên cao rơi xuống bị gió mạnh cuốn bay tứ tung, trước mắt đang bị sương mù ban đêm bao phủ toàn bộ.
Trong không khí đều là bụi, Hase phủi đi bụi bậm trước mặt rồi ho khan một tiếng, “Khụ khụ…nếu chậm một chút thì đám người của Clyde đã tiêu đời rồi, làm tốt lắm Jonathan!” Hắn vỗ vai Jonathan.
Bọn họ đều đang ở bên ngoài tòa nhà, xung quanh nơi này vẫn còn lưu lại rất nhiều đồ vật linh tinh, Jonathan ngồi xuống một đống đất đá ở bên cạnh, hắn thở hổn hển, nghe như vậy thì bỗng nhiên đứng bật dậy, “Clyde đâu?”
Hắn tìm kiếm trong đám đông, không thấy bóng dáng của Clyde, nhân viên phụ trách cứu viện của FBI lập tức lên tiếng, “Đội của Jonathan có Ropol, Mike…Mọi người đều có mặt, chỉ không thấy Clyde thôi!”
“Chuyện gì?” Nghe thấy nơi này xôn xao, Feston liền tiến lên hỏi tình hình.
“Clyde vẫn chưa đi ra! Mới nãy vẫn còn thấy cậu ấy, có lẽ cậu ấy vẫn còn ở trên lầu, hoặc là giữa đường gặp phải chuyện gì đó mà bị tụt lại!” Đội của mình phụ trách lại thiếu mất một người thế mà hiện tại hắn mới phát hiện, Jonathan đấm một cú vào tay của mình.
“Không có hy vọng….” Derek ngẩng đầu, tòa nhà đã bị nổ hết hai tầng, “Trên lầu đã sớm hoang tàn, cứ cách vài phút thì sẽ nổ một lần, nếu Clyde còn sống…”
Hắn thở dài, cũng không nói tiếp nhưng mọi người đều biết nếu Clyde còn sống thì đã tự mình đi xuống.
Hối hận làm cho Jonathan đỏ ngầu hai mắt, “Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy!” Hắn xoay người rồi đi về phía tòa nhà.
Bên trong trống rỗng, kẻ thù đã rút lui trước khi vụ nổ xảy ra, hiện tại có đi vào cũng vô dụng cho nên không ai đi vào…Những lời này các thành viên khác đều không dám nói ra, dù sao Clyde cũng là đồng đội của bọn họ, từ đó đến nay đội của bọn họ chưa bao giờ bị tổn thất bất kỳ ai, chẳng lẽ hôm nay lại là lần đầu tiên bị như thế?
Tự trách, mất mát, bi thương, tất cả cảm xúc cùng nhau trỗi dậy, nhưng bọn họ đều rất lý trí, “Đừng đi! Jonathan!”
“Cậu quay về đi!” Cân nhắc thiệt hơn, bọn họ tiến lên ngăn cản Jonathan nhưng có người nhanh hơn bọn họ một bước.
“Đứng lại!” Feston kéo Jonathan quay lại, “Trạng thái hiện tại của cậu mà tự mình đi vào là muốn tự sát, quay lại đội cho tôi, chờ ở ngay tại đây!”
Jonathan vùng vẫy khỏi sự khống chế của Feston, “Sếp! Đây là trách nhiệm của em!”
Một cú đấm tiến thẳng vào mặt, “Các cậu đều là trách nhiệm của tôi!”
Thấy Jonathan bụm mặt té xuống đất, Feston thu tay về, “Derek, trông chừng cậu ấy cho tôi, Hase, mang theo những người khác thăm dò phụ cận, kiểm tra xem còn thiết bị gây nổ nào khác nữa hay không! Đi đi!”
Gặp nguy hiểm mà Feston vẫn trấn tĩnh khiến người ta kinh ngạc, sau khi thu xếp ổn thỏa thì hắn liền hướng về phía tòa nhà đang nổ mạnh. fynnz.wordpress.com
Những người khác sững sờ, phát hiện Feston dự định tự mình đi tìm người, Jonathan vội vàng đứng lên, “Không được! Một mình sếp đi như vậy rất nguy hiểm!”
“Sếp–” Mọi người nhào lên.
“Không còn kịp rồi!”
“Sếp!”
“Không thể để anh đi một mình như vậy!”
“Nếu có tôi đi cùng thì sao?” Phong Triển Nặc nhìn một lúc lâu, tầm mắt của Feston chợt chuyển về phía hắn.
Mọi người nhìn thấy U Linh đi ra từ góc khuất rồi tiến đến bên cạnh Feston, “Tôi giúp anh, đi thôi.”
Bụi bậm làm tóc tai của hắn rối bù, áo khoác bị gió thổi phất phơ, U Linh cứ như vậy mà tiến đến, quang minh chính đại đứng trước mặt FBI.
Phong Triển Nặc không lên tiếng thì sẽ làm cho người ta quên mất sự tồn tại của hắn, nhưng một khi mở miệng thì tầm mắt của mọi người lại tập trung lên người hắn, hắn là một sự uy hiếp khác của bọn họ.
Feston cùng hắn nhìn nhau, đôi mắt chim ưng chớp động, “Xem ra muốn ngăn cản cậu cũng không có khả năng?”
“Đúng vậy, không có khả năng.” Vỗ tro bụi trên vai, Phong Triển Nặc nhanh chóng tiến vào tòa nhà.
Hai người một trước một sau, mang theo không quá nhiều đạn, cho dù sẽ không gặp phải kẻ địch nhưng hiện tại bọn họ đối mặt chính là lực lượng của những quả bom mà sức người không thể ngăn cản.
Toàn bộ mọi chuyện xảy ra rất nhanh, những người khác trơ mắt nhìn U Linh và Feston cùng nhau đi vào, bọn họ há to miệng nhưng lại quên chính mình đang muốn nói cái gì.
…………
P/S: hờ hờ, 2 vợ chồng kề vai sát cánh, bề ngoài thì vì việc công, nhưng trong lòng thì vì lo lắng cho nhau :