Xích Ái Sát Thủ

Chương 74: Chương 74




CHƯƠNG 74 – THỜI GIAN DỪNG LẠI

Không ngừng đạp chân ga, hắn hy vọng thần kinh của mình quá nhạy cảm, nhưng nhiều năm trải qua kiếp sống sát thủ cũng tạo nên khả năng nhìn thấu mọi chuyện, trực giác nói cho hắn biết mục tiêu của đối phương chính là Feston, không thể nghi ngờ gì nữa.

Feston vẫn còn đang ở trong bệnh viện, vết thương sau lưng của hắn đã được khâu lại, nhưng sẽ không thể nhanh chóng lành lặn, nếu Feston không đề phòng….

Lạnh lùng nhếch môi, từ đó đến nay hắn luôn ung dung tự tại thế nhưng bây giờ lại vì sống chết của một người khác mà lo lắng, đây quả thật không giống với hắn.

Cố gắng bảo trì bình tĩnh, hắn tin tưởng Feston sẽ không dễ dàng bị người ta xử lý, người đàn ông kia tuyệt đối không thể bị bại bởi những người khác, không ngừng lặp đi lặp lại ở trong lòng như vậy, hắn đạp mạnh chân ga, chạy thẳng đến bệnh viện.

Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang oi bức, nhưng cũng có một chút cảm giác sắp lập thu.

Trong phòng bệnh, Feston đang nằm trên giường lật hồ sơ, mặc dù hắn là bệnh nhân nhưng đồng thời hắn cũng là một bệnh nhân rất hấp dẫn, y tá đang lau mình cho hắn rốt cục thu hồi khăn bông, mỉm cười với hắn, trong mắt giấu diếm nét thu ba.

Số điện thoại đã sớm viết trên giấy, đặt dưới gối đầu, đáng giận là người đàn ông điển trai với thân thể cao lớn mạnh mẽ này lại chẳng hề đáp lại ám chỉ của cô ta, “Ngài Kada, còn cần gì nữa hay không?” Trước khi đi, cô y ta lại hỏi thêm một câu.

Thứ mà hắn cần thì chắc chắn không ở trong phòng bệnh này, “Không cần, cám ơn.” Nâng mắt lên khỏi xấp hồ sơ, “Khi đi thì vui lòng đóng cửa dùm tôi.”

Thật sự là một người đàn ông không biết lãng mạn, cô y tá đóng cửa một cái rầm rồi đi ra ngoài. fynnz.wordpress.com

Trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy, nhiệt độ của máy điều hòa rất thích hợp, Feston đang xem báo cáo công việc mấy ngày gần đây, xem ra hành tung của Phong Triển Nặc vẫn chưa bị bại lộ, hắn vẫn là U Linh làm cho người ta không thể nắm bắt.

Đây là chuyện tốt. Khi Feston đọc hồ sơ thì đã nghĩ như vậy, đồng thời còn có một loại mất mát khó có thể hình dung, đây là lần thứ mấy rồi, tên sát thủ kia cứ như một cơn gió lướt qua bên cạnh hắn, nhiễu loạn hết thảy rồi lại biến mất.

Xem ra chạy trốn là sở trường của U Linh, hắn giỏi nhất là bỏ trốn trước mắt người khác. Cười lạnh, Feston tập trung vào bản báo cáo ở trong tay, nhưng tâm trí lại nhanh chóng lơ đãng đến phương trời nào đó.

Tình cảnh trước khi hôn mê vẫn còn rõ ràng ở trong đầu, thân ảnh thon cao đứng dưới bóng đêm, có thể đứng ra bất cứ lúc nào, Phong Triển Nặc lựa chọn cùng hắn kề vai sát cánh, còn có đôi tay run nhè nhẹ….

Hồ sơ báo cáo được cuộn lại rồi trở nên nhăn nhúm trong tay của Feston, khuôn mặt cương nghị cau mày, có vài phần trầm trọng.

Bên ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân của người đến kẻ đi, người trong bệnh viện rất đông, Feston phải nhanh chóng quay trở lại đội đặc nhiệm ST để tránh cho vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Phong Triển Nặc giúp đội đặc nhiệm của bọn họ nhưng chưa hẳn có thể làm cho cấp dưới của hắn giảm bớt địch ý đối với U Linh.

Tiếng chân chạy dồn dập, bên ngoài dường như xảy ra chuyện gì đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, có một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào, “Xem ra anh không sao.”

Feston lập tức ngẩng đầu, vài ngày không gặp, người trước mặt vẫn ung dung như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, đang đứng trong phòng nhưng hô hấp lại dồn dập, mặc bộ blouse trắng của bác sĩ, mái tóc chải ngược ra sau đầu hơi rối một chút.

Người nọ là chạy đến, không thể che giấu vẻ lo lắng trong mắt.

Phong Triển Nặc thở hổn hển, Feston nhìn hắn, ánh mắt của hai người giao nhau, thời gian tựa hồ đình chỉ ngay giờ phút này.

Feston bỗng nhiên bước xuống giường, hắn đưa tay đỡ lấy, tiếp theo bị một nụ hôn cướp lấy tất cả hô hấp, không khí trong ***g ngực dần dần bị hút ra, Feston lôi kéo cánh tay của hai người bọn họ lại sát bên nhau, Phong Triển Nặc đưa tay đụng vào vết thương sau lưng của Feston, người đang hôn hắn liền cất lên một tiếng rên rỉ vì đau đớn, nhưng nụ hôn này vẫn không đình chỉ.

Không ngừng xâm nhập thăm dò, dường như vĩnh viễn không dừng, Feston cướp đoạt hết thảy phản ứng của hắn, nước bọt trong khoang miệng gần như khô khốc khiến cho khát vọng càng tăng cao, là Feston ở ngay trước mặt, là nụ hôn giống hệt trong trí nhớ, bất quá chỉ mới vài ngày mà đã có một loại ảo giác mất đi rồi có lại.

Hai tay đặt sau cổ của Feston dần dần siết chặt, Phong Triển Nặc cắn bờ môi của Feston, quấn lấy đầu lưỡi của hắn, nụ hôn của bọn họ càng lúc càng không thể vãn hồi, cánh tay của Feston cũng siết chặt, song phương gần như hít thở không thông vì nụ hôn này.

Chúa ơi, đây chỉ là một cái hôn mà thôi, Phong Triển Nặc rên rỉ dưới đáy lòng, thiếu chút nữa hắn đã kiềm chế không được, đôi tay của hắn sờ soạng trên lưng của Feston như thể muốn xuyên thấu thân thể của Feston, chạm vào linh hồn của người nọ, cho đến khi song phương đều không thể tiếp tục được nữa, chỉ sợ cứ tiếp tục thì sẽ phải chuyển hướng lên giường bệnh, Feston buông tay ra.

“Cậu đi rồi còn quay lại để làm gì?”

“Anh khôi phục không tệ.” Bình phục hô hấp rồi thối lui vài bước, Phong Triển Nặc nhanh chóng đi đến phía trước cửa sổ rồi kéo lại tất cả rèm che, sau đó khóa trái cửa phòng, lại kiểm tra hết thảy dụng cụ trong phòng một lần nữa.

Động tác của hắn nhanh nhẹn, Feston nhận thấy dị thường thông qua hành động của hắn, “Sao vậy?”

“Có người muốn giết anh, anh nói xem, là sao vậy?” Khi kiểm tra giường bệnh, Phong Triển Nặc nhìn thấy một mẩu giấy đặt dưới gối, cầm lấy số điện thoại đưa lên trước mặt Feston, “Anh ở trong bệnh viện nhất định được đối đãi không tệ, có người còn để lại đường dây nóng cho anh nữa này.”

Feston cũng không xa lạ đối với vẻ mặt như cười như không của Phong Triển Nặc, hắn cầm lấy mẩu giấy rồi ném vào thùng rác, sau đó ngồi trở lại giường bệnh, “Hiện tại có thể nói hay chưa?” Caesar mỉm cười, dường như nhìn thấu hết thảy. fynnz.wordpress.com

“Hey, đừng đắc ý.” Chỉnh lại sắc mặt, Phong Triển Nặc ngồi xuống bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi nhận được tin tức, có lẽ không phải chỉ có một người đến đây, cho dù anh là Feston, có thể 24 giờ để đề phòng hay sao? Có người muốn giết anh, chuyện này không phải nói đùa!”

Feston cao hứng khi thấy phản ứng của Phong Triển Nặc, nhưng rõ ràng còn có một loại suy ghĩ trái ngược, “Sát thủ chỉ biết giết người chứ không cứu người, trở mặt với Hecate, hiện tại còn cảnh báo tôi, đối với cậu cũng chẳng có lợi ích gì, hiện tại tôi tiếp nhận lời cảnh báo của cậu, tôi sẽ cho người tăng nhân viên canh gác nơi này, được FBI bảo vệ 24 giờ thì cậu còn lo lắng gì nữa?”

Mặc áo bệnh nhân, nhưng khí thế của Feston không hề mảy may giảm bớt, hắn vẫn là Caesar, Phong Triển Nặc nhận ra bản thân mình bị thất thố, hắn ngửa mặt lên trời rồi thở dài một hơi, “Nói rất đúng, anh là Feston Kada mà, là tôi nhiều chuyện quá rồi.”

Nhún vai mỉm cười, hắn đi đến trước cửa, phía sau truyền đến giọng của Feston, “Lần này cậu cứ rời đi, tôi sẽ không giữ cậu lại, cậu muốn đi Trung Quốc, Morroco, Tây Ban Nha hay bất cứ nơi nào cũng được, tóm lại đừng rơi vào tay tôi, đừng ở Chicago.”

Phong Triển Nặc đột nhiên quay đầu lại, “Có ý gì?”

“Đây là điện thoại của cậu.” Feston lấy ra một chiếc di động quen mắt từ trong ngăn kéo kế bên giường, đó là di động của Phong Triển Nặc, nó đã bị đánh rơi trong tòa nhà hoang tàn, “Tôi đã nói chuyện với thủ lĩnh của Hecate, không ngờ là một phụ nữ, lúc ấy cô ta hét to vào tai tôi, nói rằng tôi sẽ hủy hoại cậu.”

Stephanie! Phong Triển Nặc nhìn điện thoại trong tay Feston, “Nó không được cúp máy, hóa ra là rơi xuống đất, cô ta nói cái gì với anh, hủy hoại tôi hả? Bất luận kẻ nào cũng không thể.” Hắn cảm thấy buồn cười.

Những lời này xem ra là vượt quá sức tưởng tượng của Phong Triển Nặc, Feston lại có lý do tin tưởng nó là chân thật, “Không, cô ta nói đúng, tôi và cậu mặc kệ có quan hệ gì thì đều tạo thành chướng ngại cho cả hai chúng ta, ngoài đội đặc nhiệm của tôi thì đặc biệt là cậu, trừ phi cậu không làm sát thủ…”

“Anh cảm thấy điều đó có khả năng hay sao?” Phong Triển Nặc cắt ngang lời của Feston, “Loại giả thiết này rất vô nghĩa.” Hắn cười nhạt.

Ánh mắt màu xám tro bình tĩnh đang nhìn Phong Triển Nặc, “Đúng vậy, điều đó không có khả năng, cho nên cậu liên tục muốn lảng tránh, đây không phải nhát gan cũng không phải băn khoăn, mà là vì trong lòng của cậu biết rõ nếu có quan hệ với tôi thì sẽ mang đến bất lợi cho cậu, người giống như cậu thì đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho mình, vô luận là tình cảm như thế nào, nếu ràng buộc quá sâu thì đều ảnh hưởng đến cậu….”

“Bởi vì cậu là một sát thủ.” Sát thủ không thể có tình cảm, tình cảm sẽ trở thành nhược điểm, trở thành gánh nặng và trói buộc. 810

Đôi mắt như chim ưng chặt chẽ theo dõi Phong Triển Nặc, Feston siết chặt đôi tay, hắn rất muốn có được người trước mặt, “Người phụ nữ kia nói đúng, sát thủ tựa như một thiết bị tinh vi, chỉ cần một linh kiện bị hỏng hóc thì sẽ tạo thành ảnh hưởng đến toàn thể bộ máy, cậu biết rõ điều đó hơn cô ta, đó cũng là nguyên nhân mà cho đến nay cậu chưa từng thất thủ lần nào.”

Nhưng như thế thì hắn không thể có được Phong Triển Nặc, “Một khi linh kiện bị hư thì cậu có thể chết bất cứ lúc nào, chính cậu cũng hiểu được điều đó, đối với người như cậu mà nói, chỉ cần 2% xác suất sai lầm thì chẳng khác nào là chết, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu chết đâu, U Linh.”

Hắn không gọi tên của Phong Triển Nặc, tiếc nuối thở dài, trong đó có một chút mãn nguyện….Tình cảm mâu thuẫn, đây là Feston. fynnz

“Nói cái gì cho phải đây, anh quả nhiên là Feston Kada.” Chậm rãi vỗ tay, Phong Triển Nặc không ngờ Stephanie lại nói chuyện với Feston thông qua di động, mà còn nói ra những lời như vậy, “Nhưng tôi không phải là cấp dưới của anh, anh nghe cho kỹ đây–” Đột nhiên phóng đến một ánh mắt sắc bén.

Tay hắn chống xuống nệm, Feston đang ở ngay trước mắt, sóng mũi vừa cao vừa thẳng, khuôn mặt với góc cạnh cương nghị, hắn xoa mặt của Feston, “Nhớ rõ những gì tôi đã nói hay không, đúng hay sai không quan trọng, chỉ cần có khả năng khống chế sai lầm là được”

Lời nói trên sàn nhảy tại vũ hội, Feston làm sao có thể quên cho được, “Cậu có khả năng này hay sao? Phong Triển Nặc, lúc ấy tôi thấy tay của cậu run rẩy.”

“Miễn bàn chuyện này!” Hắn nghiến răng nói nhỏ, sau đó lại thay bằng một nụ cười, “Điều này chứng tỏ tôi cũng là con người, chẳng phải hay sao?”

Một nửa là tự giễu, hắn không thể cãi lại, ánh mắt của Feston càng trở nên thâm trầm, “Cậu cũng nghe cho kỹ đây, tôi không muốn cậu xảy ra chuyện gì bất trắc, cho nên tốt nhất là cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ giữ lấy cậu, chiếm cho được cậu, làm tất cả những gì mà tôi muốn làm, khiến cho một sát thủ như cậu biến thành một người bình thường, đến lúc đó chính là ngày tận thế của cậu, là ngày tận thế của sát thủ U Linh.”

Tình cảm làm cho người ta yếu đuối, nhất là đối với một sát thủ chuyên nghiệp mà nói thì chẳng khác nào bước vào đường cùng, Phong Triển Nặc biết rất rõ, “Anh cũng biết tôi đã từng khống chế nhưng mà không có cách nào, chẳng lẽ anh có hay sao?”

“Muốn thử giết tôi hay không?” Nặng nề mỉm cười, Feston đưa ra một lời đề nghị, “Nhìn xem cậu có thể làm được hay không, nếu để những người khác xử lý thì không bằng chết trong tay của cậu.” fynnz.wordpress.com

Ánh mắt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ có thản nhiên và bình tĩnh đang nhìn thẳng Phong Triển Nặc, đáy mắt của Phong Triển Nặc xẹt qua sát ý nhưng lại thu hồi một cách mâu thuẫn, hắn không thể giết được Feston, “Đừng đặt ra vấn đề nan giải đối với tôi.”

“Vậy cậu chỉ có thể rời xa nơi này, đừng quay về nữa.” Chỉ có như vậy thì mới có thể bảo toàn tương lai của một sát thủ, Feston ngăn cản cánh tay đang muốn vươn ra của mình, áp chế dục vọng muốn có được U Linh.

……….

P/S: bày đặt cao thượng nữa anh =)), đây gọi là chiêu lạc mềm buộc chặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.