CHƯƠNG 5: BÍ MẬT TRONG VĂN PHÒNG
Đầu hạ mây mỏng như lụa, lặng lờ trôi trên nền trời xanh thẳm.
.
Trong một tòa nhà cao tầng sừng sững, một phòng làm việc rộng rãi bị từng vách ngăn cao nửa người chia cắt thành mười mấy ô độc lập. Tu kéo kéo cà vạt để cho hít thở dễ dàng hơn một chút, từ bàn làm việc bên cạnh cửa sổ ngẩng đầu lên. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh là những áng mây chầm chậm trôi về chân trời, cảm giác như có thể với tới, Tu không nhịn được vươn tay đến muốn chạm lấy, lại bị một âm thanh phấn khởi làm cho giật mình đến rụt tay trở lại.
.
“Đại ca, Bình Cốc Tu đại ca!” Một thanh niên tóc húi cua còn trẻ tuổi một bên hét to, một bên hưng phấn mà chạy từ cái bàn cách bàn làm việc của tu hai cái tới.
.
“Giọng của cậu rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến những người đan làm việc, Lương Bình.” Tu nhìn người đã chạy tới bên cạnh mình, hoạt bát giống như là một thiếu niên còn học trung học, ôn hòa nhắc nhở.
.
“A a, xin lỗi!” Thiếu niên tên Lương Bình vội vàng hạ giọng xin lỗi.
.
Lương Bình chính là nhân viên thử việc mới vô phòng kinh doanh mấy hôm trước, vừa mới tốt nghiệp nên vẻ mặt hắn còn chưa mất hết vẻ ngây thơ, nhưng dậy thì rất cao lớn tráng kiện. Khi nói chuyện giọng lúc nào cũng to, trên mặt vĩnh viễn dính theo nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, vừa nhìn chính là một người ở bất cứ nơi nào cũng rất dễ dàng kết giao cùng người khác.
.
“Đại ca, báo cáo viết như vầy có được không, anh xem giúp em một chút đi!”
.
Thiếu niên khom thân hình cao lớn xuống, đem một tập tài liệu đưa tới trước mặt Tu. Người vừa mới đi làm lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, Lương Bình thường xuyên thích học tập kinh nghiệm với những người làm đã lâu, mà từ khi phát hiện ra Tu kiên nhẫn chỉ dẫn cho hắn hơn bất kì ai, liền càng ngày càng dính lấy bên này.
.
Tu tự nhiên không muốn đã kích sự tích cực của người mới, liền buông công việc trên tay kiên nhẫn mở ra bản báo cáo của Lương Bình: “Cách thức rất tốt, không có từ nào cần chỉnh sửa cả. Có chỗ này, có thể trình bày nội dung dưới góc độ của khách hàng thì có thể tốt hơn…”
.
“Uh uh, đúng vậy ha! Đại ca anh lợi hại thiệt!” Lương Bình đã hiểu rõ tất cả, không mạnh không nhẹ vỗ lên vai Tu một cái.
.
“A…” Người Tu đột nhiên run lên, không nhịn được mà phát ra một tiếng rên nhẹ.
.
“Đại ca, anh sao vậy?” Lương Bình phát hiện ra sự khác thường của Tu, ân cần hỏi, “Em dùng lực mạnh quá à, thật xin lỗi nha!”
.
“Không, tôi không có việc gì…” Tu cẩn thận điều chỉnh lại thân người, cuống quít xua tay, cố gắng tìm cách tươi cười.”
.
“Nhưng mà mặt của anh rất đỏ đó, người không khỏe à?” Lương Bình vội vàng cúi người xuống, muốn đưa tay rờ trán Tu một chút.
.
“Không, tôi thật sự không sao đâu… A…”
.
Tu vội vàng quay đầu muốn tránh khỏi tay của Lương Bình, nhưng trong một giây không để ý, thắt lưng bởi vì góc độ chuyển động quá lớn, hạ thể bị ảnh hưởng liền truyền lên một trận đau đớn, làm cho Tu nhịn không được mà nhíu mày.
.
Lương Bình một tay liền đỡ lấy bả vai Tu, một tay còn lại rờ lên trán Tu: “Rốt cuộc là không khỏe ở đâu vậy, có muốn em đưa anh tới bác sĩ không, đại ca?”
.
“Không cần đâu, tôi chỉ hơi chóng mặt, cũng hay như vậy…”
.
Hai tay Tu đẩy vào ngực Lương Bình, muốn đẩy thiếu niên cao to này ra. Nhưng trong lòng hỗn loạn cùng đau đớn nơi hậu đình làm cho y không còn sức lực, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
.
“Thường xuyên bị chóng mặt càng không thể coi thường! Đi kiểm tra một chút tốt hơn…” Lương Bình nửa ôm lấy Tu, vì quan tâm mà muốn tiếp tục khuyên bảo, lại đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía đối diện bàn làm việc, “A, giám đốc…”
.
Tu theo ánh mắt của Lương Bình nhìn theo, liền thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng trước bàn làm việc của mình.
.
“Ngài Thu Sơn…”
.
Ánh sáng rực rỡ ôn hòa từ cửa sổ hắt vào, đổ bóng nhợt nhạt trên mặt Thu Sơn tạo ra một bức tranh nhu hòa. Mặt Thu Sơn không chút thay đổi nhìn hai người đang dây dưa cùng một chỗ bên kia bàn làm việc, không nóng không lạnh hỏi:
.
“Hai người đang làm cái gì?”
.
Chỉ vài chữ rất bình thản nhưng trong đáy lòng Tu chợt trở nên lạnh lẽo. Sửng sốt một hồi lâu, Tu vội vàng dùng sức đẩy tay Lương Bình ra, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lương Bình giành mất.
.
“A, đại ca anh ấy…” Lương Bình chỉ vào Tu, thẳng thắn nói, “Anh ấy hình như không khỏe, tôi đang đề nghị anh ấy đi gặp bác sĩ!”
.
Thu Sơn nhẹ nhàng nhướng một bên mắt nhìn về phía Tu, hỏi: “Ngươi không khỏe sao, Tu? Có cần nghỉ phép không?”
.
“Không, tôi không có việc gì!” Tu mặt mũi đỏ bừng vội vàng lắc đầu, trong lòng run sợ mà nhìn Thu Sơn, “Không cần đâu.”
.
“Nhưng mà đại ca…”
.
Lương Bình tựa hồ còn rất lo lắng mà muốn nói cái gì đó, lại bị ánh mắt lạnh băng của Thu Sơn chém đứt.
.
“Hợp đồng cuối tuần này ngươi làm xong rồi sao?” Thu Sơn không để ý đến Lương Bình, tiếp tục hỏi Tu.
.
“A, dạ, làm xong rồi.”
.
“Được, cầm vào phòng làm việc của ta.”
.
Dứt lời, Thu Sơn không hề liếc mắt đến những người khác lấy một cái, xoay người đi vào trong phòng làm việc riêng của mình.
.
“Giám đốc Thu Sơn lúc nào cũng nghiêm trọng như vậy sao? Thật đáng sợ.” Lương Bình vỗ vỗ ngực, nhìn Tu cần lấy tài liệu đứng lên, còn nói: “A, đại ca thật sự không có gì chứ?”
.
“Đúng vậy, không cần lo lắng, mau trở lại làm việc đi!”
.
Tu đã không còn có tâm tình để ý đến Lương Bình, cuống quít gom tài liệu đi vào phòng làm việc của giám đốc. Trống ngực đập rối loạn, vừa nghĩa đến Thu Sơn có thể vì chuyện lúc nãy hiểu lầm rồi tức giận, trong miệng Tu cũng cảm thấy đắng chát.
.
Đi đến trước cửa phòng làm việc riêng của Thu Sơn, Tu nhẹ nhàng gõ cửa. Tới lúc được cho phép, Tu cẩn thận mở cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thu Sơn ngồi ở ghế salon cạnh bàn làm việc. Vì ngược sáng, Tu không thấy rõ mặt của Thu Sơn, cũng không có cách nào đoán được hắn có tức giận hay không.
.
Thế là nhẹ nhàng đóng cửa lại thật chặt, Tu cúi đầu đi đến trước mặt Thu Sơn, cẩn thận mà đưa tài liệu về hợp đồng sắp tới qua: “Đây là phác thảo hợp đồng, ngài Thu Sơn…”
.
Thu Sơn dựa vào thành ghế salon, gác chéo chân, nhận lấy tài liệu của Tu đưa lên vất qua bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi gọi ta là cái gì?”
.
Người Tu khẽ run, nhẹ nhàng cắn môi dưới nhìn Thu Sơn, trong lòng như vừa mới trải qua một phen đấu tranh, cuối cùng cúi đầu, chậm rãi quì gối xuống nền nhà bên cạnh chân Thu Sơn, thẻ thọt nói nhỏ:
.
“Chủ nhân…”
.
Thu Sơn dùng mũi giày nâng cằm Tu lên, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đối với thân phận của mình không hề có một chút tự giác nào, hóa ra không coi ta vào đâu ngang nhiên câu dẫn người khác.”
.
“Không, không phải đâu! Lương Bình cậu ta chỉ là hơi nhiệt tình…”
.
Tu ôm lấy chân Thu Sơn, cuống quít muốn giải thích, lại bị Thu Sơn nhấc chân bỏ qua.
.
“Ngươi không có quyền lợi giải thích!” Thu Sơn túm lấy tóc Tu, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm xẹt qua một tia âm lãnh đầy cuồng nộ, “Mặc kệ có làm hay không, hành vi của sủng vật làm cho chủ nhân không hài lòng là sai!”
.
“Dạ, xin lỗi…”
.
Răn dạy của Thu Sơn làm cho Tu hối hận không thôi, xấu hổ về sự ngu xuẩn của bản thân. Không có bất kì chuyện gì so với ánh mắt Thu Sơn lúc này khiến cho trái tim Tu lạnh lẽo không thôi, ***g ngực bởi vì mất mát cùng ủ rũ không ngừng dâng lên mà đau đớn vô cùng. Thân là một sủng vật, chẳng những không biết tự ý thức còn làm cho chủ nhân tức giận, lại còn ngu xuẩn muốn giải thích, bản thân mình nhất định làm cho chủ nhân rất thất vọng rồi.
.
“Xin lỗi, xin lỗi chủ nhân, làm ơn tha thứ cho tôi…” Tu gấp đến muốn òa khóc, ôm lấy chân Thu Sơn không
338872
phatxxddb95
ngừng cầu xin tha thứ, sợ chủ nhân sẽ vứt bỏ mình.
.
Thu Sơn im lặng nhìn Tu, mãi đến khi những giọt nước mắt trong veo vỡ òa, mới chậm rãi mở miệng nói: “Qua đây, để cho ta nhìn xem hôm nay ngươi có mang cái gì không.”
.
“Ui, ở đây à? Nhưng mà…”
.
Tu hết hồn, quay đầu lại nhìn vào cánh cửa còn chưa có khóa lại, lại xấu hổ nhìn về Thu Sơn. Bên ngoài cửa là phòng làm việc chung, nếu mà có người thình lình đi vào…
.
“Sao vậy, muốn ta lặp lại lần thứ hai sao?” Lời của Thu Sơn càng thêm lạnh lẽo.
.
Tu do dự một chút, cuối cùng chậm rãi cởi quần. Tuy rất lo lắng có người nhìn thấy, nhưng mà lúc này cơn tức giận của Thu Sơn còn làm cho Tu sợ hãi hơn. Tu đem quần dài tuột đến đầu gối, sau đó xoay người quì sấp xuống nền nhà, nâng cánh mông trần trụi trước mặt Thu Sơn. Hạ thể trần trụi không mặc quần lót, làn da trắng nõn ở bắp đùi như ẩn như hiện dưới vạt áo sơ mi trắng.
.
“Vẫn nhớ, ngoan lắm.” Một chân Thu Sơn đạp lên cánh mông tròn, nói: “Sủng vật phải tin tưởng vào chủ nhân của mình. Vô luận là ở bất kì nơi nào, dù là nơi công cộng hay là nơi riêng tư, chỉ cần là yêu cầu của chủ nhân thì nhất định phải chấp hành. Phải tin tưởng chủ nhân sẽ bảo vệ ngươi rất tốt, hậu quả nào bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân đưa tới, chủ nhân sẽ xử lí toàn bộ, sủng vật chỉ cần phục tùng vô điều kiện.”
.
“Dạ, chủ nhân…” Tu đem mặt áp lên nền nhà, cái mông bị gót giày cứng của Thu Sơn đạp lên phát đau, nhắc nhỡ y phải nhớ thật kĩ lời chủ nhân dạy bảo.
“Bây giờ để cho ta xem một chút, xem cái miệng xinh xắn bên dưới của ngươi có ngoan ngoãn cắn đồ vật mà ta đưa cho ngươi hay không.”
.
Thu Sơn vén vạt áo sơ mi của Tu đang phủ bên dưới lên trên lưng, nhìn vào hạ thể của Tu không sót chỗ nào. Trên bắp đùi rắn chắc, có một cái remote được dùng băng keo dán lại, đầu kia của remote có một sợi dây màu đen dài, men theo đùi non của y kéo dài đến trong cúc huyệt. Thu Sơn tách cánh mông của Tu ra, lấy ngón tay nhẹ nhàng đâm vào vật thể màu đen lộ ra bên ngoài cúc huyệt, eo tu theo đó cũng run lên.
.
“Uhm a…”
.
Thứ chôn sâu bên trong dưới kích thích của Thu Sơn, mang đến kích thích càng mạnh. Đó là một phân thân bằng plastic, sáng nay trước khi ra ngoài được Thu Sơn nhét vào trong cơ thể Tu, cũng mở công tác. Mặc dù tần số thấp, nội bích yếu ớt đầy mẫng cảm bị dị vật ngọ ngoạy cọ xát, làm cho Tu đứng ngồi không yên. Trong văn phòng, y chỉ có thể cẩn thận ngồi ngay ngắn, mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống sự hành hạ của đạo cụ, không để cho người khác phát hiện sự khác thường của bản thân.
.
“Uhm…” Tu nhẹ rên một tiếng, phân thân trong cơ thể bị ngón tay của Thu Sơn đẩy vào sâu hơn, làm cho kích thích khi chuyển động càng mạnh hơn.
.
“Nào, tự mình làm đi.” Thu Sơn cầm lấy một tay Tu, hướng dẫn y chạm tới remote dán trên đùi mình, “Tăng cường độ lớn hơn.”
.
“Uhm…”
.
Tay Tu bị Thu Sơn nắm, ngón tay run rẩy sờ vào công tắc điều chỉnh cường độ, từ từ chuyển động. Dương cụ hoàn toàn bị cúc huyệt nuốt chửng dưới khống chế của remote, dần dầng gia tăng cường độ chuyển động.
.
“Không, chưa đủ, cao chút nữa.” Thu Sơn ra lệnh.
.Công tắc chỉnh cường độ bị xoay nửa vòng, tốc độ chuyển động của phân thân càng lúc càng nhanh, khuấy đảo trong cơ thể Tu. Cúc huyệt nhỏ hẹp dưới động tác của dương khối, không ngừng bị căng ra, nội bích mềm yếu bị chà đạp đến bỏng rát.
.
“Uhm… Không… Nhanh, nhanh quá rồi…”
.
Nhưng Thu Sơn vẫn chưa thỏa mãn, trực tiếp cầm lấy tay Tu, đem công tắc chỉnh đến cường độ cao nhất.
.
“A a… Uhm!” Tu quì rạp trên mặt đất, kích thích mãnh liệt từ hậu đình cùng khoái cảm làm cho mông y không nhịn được cũng đong đưa theo mỗi dao động. Tiếng rên *** mĩ sắp thoát ra khỏi miệng, lập tức liền bị Tu nuốt chửng xuống. Y cắn ngón tay của mình, đem đau đớn cùng khoái cảm *** giấu trong cổ họng, sợ làm cho đồng nghiệp ở cách một vách tường nghe thấy được.
.
“Như vậy xem ra cũng đủ để nhắc nhở cảnh cáo ngươi rồi. Nhớ kĩ cho ta, bất luận khi nào hay ở chỡ nào, mặc kệ ta có trước mặt ngươi hay không, ngươi đều là sủng vật của ta. Khi ngươi nhìn thấy ta, ngươi nhất định phải quì dưới chân ta, gọi ta là chủ nhân.”
.
Thu Sơn thưởng thức bộ dáng quẫn bách của Tu khi bị dục vọng hành hạ, đem thân người dựa vào thành ghế salon, dùng gót giày đạp lên người y, gia tăng thống khổ của y.
.
“Ta cho phép ngươi khi có người thứ ba, có thể không cần làm như vậy, nhưng đừng tưởng rằng đó là quyền lợi của ngươi, ta lúc nào cũng có thể lấy lại. Ngươi là đồ vật của ta, cho nên phải hiểu rõ bất kì bộ phận nào trên thân thể cũng chỉ có ta mới có thể đụng vào, để ta sử dụng. Đừng để cho ta nhìn thấy người khác chạm vào, nghe hiểu chưa?”
.
“Dạ, dạ hiểu rồi… Uhm…” Tu gian nan gật đầu trả lời, cơ thể bị phân thân trong hậu đình hành hạ đến kiệt sức.
.
“Vậy thì bây giờ bồi thường lại sai lầm lúc nãy của ngươi đi.”
.
Tu ngẩng đầu, nhìn thấy Thu Sơn tách hai chân ra ngồi trên ghế salon, ánh mắt rơi xuống quần Thu Sơn đang dang ra, hiểu rõ ý của chủ nhân. Thế là cố nén sự hành hạ từ phân thân trong cơ thể mà bò qua, quì gối giữa hai chân Thu Sơn, đem mặt áp lên hạ bộ của hắn. Cách một lớp quần đen, vẫn có thể tinh tường cảm nhận được độ ấm từ phân thân nóng rực của Thu Sơn.
.
Cẩn thận cởi khóa quần Thu Sơn, Tu nhìn thấy nhìn dạng rõ ràng của côn thịt dưới quần lót trắng. Giống như là mèo con làm nũng cọ vào ống quần của chủ nhân, Tu dùng mặt cọ vào phân thân của Thu Sơn, đôi môi cách lớp quần lót nhẹ cắn lên, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp.
.
Quần lót của Thu Sơn thấm nước miếng trở nên ướt át, trong suốt, mơ hồ lộ ra màu sắc của côn thịt. Phân thân nhanh chóng cương lên ngẩng cao đầu, đem quần lót đội cao lên như một cái lều con. Ngón tay Tu ôn lấy mép quần lót kéo xuống, mới kéo được một nửa, côn thịt rắn chắc liền không thể chờ đợi được mà nhảy ra khỏi sự trói buộc của quần lót, đánh lên mặt Tu, mùi vị cơ thể Thu Sơn liền phả lên mặt.
.
Mạch máu trên phân thân căng đầy, chiều dài gần 20 cm làm cho Tu phải dùng hai tay mới có thể cầm được. Trên côn thịt cứng rắn, từng mạch máu giương nanh múa vuốt ào ào chảy.
.
Tu lấy hai tay cẩn thận như đang cầm lấy vật chí bảo mà nâng phân thân của Thu Sơn lên, đầu lưỡi liếm từ gốc tới ngọn, liếm láp từng mạch máu đang nổi lên, sau đó đem qui đầu cực đại ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào.
.
Thu Sơn hít sâu một hơi, lùa tay vào mái tóc đen nhánh của Tu ấn xuống, mạnh mẽ đem côn thịt nóng rực của mình đẩy sâu vào trong cổ họng Tu.
.
“Uhm!”
.
Mặt Tu vùi giữa hai chân Thu Sơn, côn thịt thô to đâm sâu vào vòm miệng làm cho khóe miệng phải mở ra, qui đầu đẩy sâu vào cổ họng, đau đến đôi mắt nâu sâu thẳm cũng bắt đầu ướt nước.
.
“Động tác mạnh lên một chút, ngoan ngoãn đem tất cả ngậm vào.” Thu Sơn đỡ đấy đầu Tu, ra lệnh, “Đầu lưỡi cũng chuyển động cho ta.”
.
“Dạ… Uhm…”
.
Cổ họng bị lấp đầy khiến hô hấp có chút khó khăn, Tu cố gắng thích ứng với khoang miệng bị căng ra thật lớn, nâng túi da của Thu Sơn lên, chậm rãi phun ra nuốt vào. Y gian nan chuyển động đầu lưỡi an ủi côn thịt thô to trong miệng, dùng đôi môi mềm mại giữ chặt, ra sức mút vào, phát ra âm thanh nhóp nhép. Mùi vị dịch thể lẫn vào trong nước miếng không kịp nuốt xuống, từ trong khóe miệng chảy ra, rơi xuống bắp đùi Thu Sơn.
.
Thu Sơn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dày rậm của Tu, một chân gác lên vai y, chân còn lại giẫm lên phân thân y, dùng đế giày lăn qua lăn lại. Phân thân Tu dưới chà đạp thô lỗ của đế giày mà dâng lên luồng nhiệt của khoái cảm, phân thân khuấy đảo như điên trong hậu đình không ngừng đập vào điểm mẫn cảm của y, càng khiến cho dục vọng của y tăng cao.
.
“Uhm… Uhm… Uhm… Uhm…”
.
Tu ra sức an ủi côn thịt trong khoang miệng nhanh hơn, hạ thể không tự giác mà đong đưa theo động tác của Thu Sơn, khao khát lại càng kích thích khoái cảm. Thu Sơn không nhịn được phát ra tiếng thở dốc trầm trầm, dục vọng trong miệng Tu trở nên nóng rực, kích động mà gia tăng lực độ vào chân, càng thô bạo chà đạp phân thân của Tu.
.
Nhưng ngay tại lúc này, tiếng gõ cửa mạnh mẽ làm cho Tu cả kinh, động tác trong miệng cũng dừng lại.
.
“Giám đốc, giám đốc Thu Sơn!” Ngoài cửa vang lên giọng nói ồm ồm, đúng là của thiếu niên lúc nào cũng hoạt bát như ánh mặt trời – Lương Bình, “Tôi đến giao báo cáo thử việc, có thể đi vào không?”
.
Tu luống cuống, không làm sao bèn nhìn về phía Thu Sơn.
.
“Ta cũng chưa cho phép ngươi ngừng lại.” Thu Sơn không để ý đến người ngoài cửa, đè đầu Tu xuống không cho y nhả phân thân của mình ra.
.
“Uhm…” Tu không có cách nào tỉnh táo như Thu Sơn, vẫn không nhịn được mà dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía chủ nhân, hi vọng chủ nhân có thể buông tha y.
.
“Ngươi quên ta vừa mới dạy ngươi cái gì sao, mặc kệ bất cứ lúc nào, sủng vật phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.” Thu Sơn dùng sức đạp phân thân cùng túi da của Tu, túm lấy tóc y để cho y nhìn vào hai mắt mình, thấp giọng rít lên, “Hoặc là, ngươi hi vọng bây giờ ta để cho cái tên nhóc con tên Lương Bình kia đi vào, để cho nó nhìn bộ dáng của ngươi lúc này một chút?”
.
“Uhm uhm…” Tu cuống quít lắc đầu.
.
Nếu như Lương Bình đi vào lúc này, sẽ nhìn thấy hình ảnh *** mĩ đến mức nào?
.
Cái người bình thường làm cho người ta cảm giác thấy vừa ngoan hiện lại gần gũi, bây giờ đang quì gối trên nền nhà giữa hai chân của giám đốc Thu Sơn, cơ thể bị chân của Thu Sơn lăng nhục, trong miệng ngậm lấy côn thịt của hắn. Áo sơ mi trên người bị vén lên quá lưng, quần bị tuột xuống đến dưới đầu gối, chỗ tư mật nơi hạ thể không hề che chắm. Giữa hai cánh mông mượt mà có một sợi dây thò ra ngoài, nối tiếp với remote dán trên chân, khiến người ta không khỏi nghĩ đến bên trong cúc huyệt nho nhỏ kia, lúc này đang bị đạo cụ chà đạp như thế nào.
.
Dưới sự uy hiếp của Thu Sơn, Tu không thể không tiếp tục công việc, an ủi dục vọng ngày càng bùng lên của chủ nhân.
.
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng bên ngoài làm cho Tu run sơ, nhưng cảm giác lúc nào cũng có thể bị phát hiện lại chuyển hóa thành một khoái cảm pha lẫn hãi hùng, làm cho y càng thêm phấn khích.
“Uhm… Uhm…”
.
Từng đợt rên rỉ yếu ớt pha lẫn tro
ng tiếng mút cùng tiếng nước vang lên nhè nhẹ, lượn lờ trong phòng làm việc im lặng, khiến cho bầu không khí thấm đẫm khí tức mê người.
.
Thu Sơn như đang thưởng thức thời gian nghỉ trưa thoải mái, thản nhiên dựa vào ghế salon, áo sơ mi trắng sạch sẽ phụ họa cho vóc người cân xứng cao ráo. Bên cạnh đó, Tu tuy cũng mặc sơ mi trắng nhưng lại nhỏ bé quì dưới chân hắn, cố gắng chuyển động đầu lưỡi mềm mại, vuốt ve côn thịt thật lớn trong miệng.
.
Tương phản mãnh liệt cùng sỉ nhục khống chế tuyệt đối hóa thành nhục dục, làm cho Tu tuy chỉ là đang ngậm phân thân của chủ nhân, cũng có thể hưng phấn đến run rẩy.
.
“Giám đốc Thu Sơn, ngài có đây không?” Lương Bình ngoài cửa mặc dù nôn nóng, nhưng không dám lỗ mãng, qua một lúc không nhịn được mà hỏi lần nữa.
.
Mỗi tiếng gõ cửa vang lên như gõ thẳng vào trái tim Tu, làm cho y sợ vô cùng. Động tác phun ra nuốt vào trong miệng cũng giống như trống ngực không tự chủ được mà nhanh hơn, Tu đành phải càng ra sức hầu hạ Thu Sơn, hi vọng hắn nhanh thỏa mãn một chút.
.
Thu Sơn hiển nhiên cũng cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của sủng vật dưới chân, không ngừng vuốt ve tóc y cổ vũ, bản thân hô hấp cũng ngày càng gấp gáp, như là đang cố gắng nhẫn nại để có thể hưởng thụ thời khắc này được dài hơn.
.
Tu cố gắng mở rộng miệng, đem côn thịt của Thu Sơn nuốt vào thật sâu, đau đó nhín thở hút mạnh vào.
.
“A!” Thu Sơn không khỏi gầm nhẹ, tay đưa ra sau gáy Tu dùng sức đè đầu y xuống.
.
Tu không cách nào tránh né được cô thịt tráng kiện của Thu Sơn đâm thẳng vào sâu trong cổ họng. Y đành phải túm lấy quần của Thu Sơn, mặc cho qui đầu cực đại đâm vào yết hầu, dịch thể nóng rực bắn ra mãnh liệt. Bao nhiêu dịch thể trong nháy mắt đều chảy mạnh xuống cổ họng Tu, giống như là lửa nóng ngay lập tức đốt cháy đến tận não. Tu căn bản không kịp nuốt xuống, bị luồng nhiệt này làm cho lưng cũng phải cong xuống, không nhịn được mà ho khan.
.
“Ăn hết cho ta, một giọt cũng không được để rớt ra.” Thu Sơn thở hồng hộc cố gắng làm cho bản thân điều hòa trở lại, chụp lấy tóc Tu, hỏi: “Cho ngươi ăn ở nơi này, có phải vị rất ngon không?”
.
“Uhm… Dạ…” Hai tay Tu che miệng lại, ngẩng đầu lên, trong miệng đầy dịch thể làm cho Tu nói không thành lời, đành phải bẽn lẽn gật đầu. Cố nhịn lại nước mắt đã ươn ướt nơi hốc mắt, hai gò má ửng hồng khiến tâm hồn người khác kêu gào không ngớt.
.
“Chủ nhân đem dịch của bản thân ban thưởng cho ngươi, ngươi hẳn là phải cảm thấy vinh hạnh. Sau này mặc kệ lúc nào, chỉ cần ta muốn cho ngươi ăn, ngươi nhất định phải quì xuống hé miệng.” Thu Sơn lấy ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt Tu, nói: “Vô luận là dịch thể hay là cái gì khác, ngươi đều phải biết ơn.”
.
“Dạ… Chủ nhân.” Tu từng ngụm từng ngụm đem dịch thể lẫn trong nước miếng nuốt xuống bụng, giống như là trong cơ thể cũng được hơi thở của Thu Sơn xâm phạm, “Cảm ơn chủ nhân.”
.
“Còn có nơi này, ngươi ăn no rồi, phải chịu trách nhiệm dọn dẹp.” Thu Sơn chỉ chỉ vào côn thịt còn dính dịch thể lẫn nước miếng của mình mà nói.
.
Tu ngoan ngoãn quì gối trước mặt Thu Sơn, cẩn thận dùng đầu lưỡi đem côn thịt lúc nãy vừa phát tiết trong miệng mình liếm láp sạch sẽ, lại thay hắn mặc lại quần áo gọn gàng.
.
Thu Sơn cũng nửa kéo nửa ôm Tu đứng dậy, lấy tay nâng phân thân phía trước đã rỉ ra dịch lỏng, cười khẽ nói: “Ẩm ướt thành như vậy, là bị ta đạp rồi sướng, hay là bị vật nhỏ trong mông chuyển động rồi làm cho ngươi sảng khoái?”.
.
“Dạ…” Tu xấu hổ mà tựa đầu vào vai Thu Sơn, thấp giọng khẩn cầu, “Chủ nhân… Cầu xin ngài… Để cho nó chậm một chút… Tôi… tôi sẽ không nhịn được…”
.
“Chậm một chút? Chậm ngươi sẽ nhớ kĩ thân phận của mình sao?” Thu Sơn bác bỏ thỉnh cầu của Tu, vì y mà sửa sang lại quần áo tử tế, đem phân thân bị dục vọng chiếm lĩnh giấu vào trong quần.
.
“Còn nữa…”
.
Thu Sơn thình lình dừng lại việc mặc đồ cho y, một tay vòng qua eo Tu, một tay nắn cằm Tu để cho Tu nhìn hắn. Nhìn chăm chú một lát, chậm rãi kề sát mặt lại.
.
Cảm thấy hơi thở ấm áp của Thu Sơn phả ra gần trong gang tấc, trong lòng Tu run lên, khẩn trương nhắm mắt lại, chó chút hé mở đôi môi chờ đợi.
.
Nhưng chóp mũi Thu Sơn như là đang tìm kiếm hơi thở nào đó, dán lên làn da Tu ngửi ngửi một chút, rồi khẽ cắn bên Tu một cái, cười nói:
.
“Tốt nhất đem vẻ mặt muốn tìm bất mãn của ngươi thu lại một chút, nếu như ngươi không muốn đàn em đáng yêu của ngươi phát hiện ra cái gì.”
.
Dứt lời, chỉ thấy Thu Sơn thản nhiên mà ngồi xuống ghế salon, giương giọng trả lời tiếng đập cửa kiên trì không ngừng vang lên.
.
“Vào đi.”
.
Ôi chao? Tất nhiên cũng nên để cho Lương Bình vào sao?
.
Tu bối rối mà lau đi nước mắt cùng chất lỏng nơi khóe miệng, cúi đầu, rồi lại bất ngờ phát hiện phân thân của mình đã hưng phấn mà đội quần lên một chút, không thể làm gì khác hơn là cầm hai tay lại che đi bụng dưới, xoay người đưa lưng về phía cửa.
.
Lương Bình đã đợi ở ngoài cửa một hồi lâu cẩn thận đẩy cửa ra, đem nửa người thò vào trong hơi cúi đầu với Thu Sơn, sợ quấy rầy tới công việc của sếp lớn xấu hổ nói:
.
“Đang bận sao? Giám đốc, tôi, tôi đến nộp báo cáo thử việc.”
.
Thu Sơn lúc này đang lật xem báo cáo Tu đưa tới, nghe tiếng liền ngẩng đầu, gật đầu với nhân viên thử việc trẻ tuổi: “Cầm lại đây đi.”
.
Tới lúc được cho phép, Lương Bình mới dám đi đến trước ghế salon, đem báo cáo đưa cho giám đốc: “Vậy đành làm phiền giám đốc rồi!”
.
“Được, làm xong sẽ báo với ngươi.” Thu Sơn nhận lấy tập tài liệu để bên cạnh, thản nhiên nói.
,
“Cảm ơn giám đốc! Vậy tôi không quấy rầy nữa!”
.
Lương Bình cũng giống như những người mới lễ phép cúi đầu, chính là lúc muốn rời đi, quay người lại nhìn thấy Tu đang nghiêm chỉnh đứng một bên, lại không nhịn được hỏi quan tâm:
.
“Đại ca, người anh không có việc gì nữa chứ?”
.
Tu cúi thấp đầu, hai tay gắt gao che dưới bụng, thấp giọng trả lời: “A đúng vậy, tôi không có việc gì, cảm ơn.”
.
“À đại ca, mặt của anh hình như vẫn còn rất đỏ đó!” Tính cách nhiệt tình quá độ của Lương Bình cuối cùng lại chạy ra, hỏi: “Nếu không, tôi rót cho anh li nước nha?”
.
Thiếu niên vạm vỡ này cao hơn Tu cả nửa cái đầu, hình như hoàn toàn quên mất thân phận, không coi ai ra gì mà vuốt nhẹ sống lưng Tu.
.
“Không cần, tôi còn phải thảo luận về hợp đồng với giám đốc Thu Sơn.” Tu nhẹ nhàng chặn lại bàn tay của Lương Bình, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
.
Bất quá chỉ là vành môi có chút cong cong, không kiêu ngạo không nịnh bợ mà đầy ôn hòa lịch sự, rồi lại hơi lợt lạt hơn nếu như là với bạn bè. Nhưng bởi vì khuôn mặt ửng hồng mà khiến cho nụ cười này có chút ấm áp, lại thêm đôi mắt mới được rửa bằng lệ mà trở nên trong veo.
.
Lương Bình ngẩn ra, miệng há ra như còn điều muốn nói, rồi lại không biết phải mở miệng như thế nào. Hắn chớp hai mắt, nhìn Tu một chút rồi lại nhìn Tu Sơn đang chăm chú đọc hợp đồng, cuối cùng chỉ cào cào mái tóc của mình tới rối bù.
.
“Vậy thì, em ra ngoài trước.”
.
Đi vài bước, Lương Bình mới chợt nhớ ra quay đầu lại, cúi đầu nói: “A, chào giám đốc, chào đại ca!”
.
Tu đưa mắt nhìn theo Lương Bình đóng cửa đi ra ngoài, hàm răng nghiến chặt ép vào khóe môi, cơ hồ nổi lên một đường trắng bệch. Hai tay nắm chặt vào nhau che dưới bụng, vì cố nén dục vọng trong cơ thể mà có chút run rẩy.
.
Một đôi cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng qua Tu. Thu Sơn cần tay Tu bao phủ lên toàn bộ phân thân giữa hai chân y, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng:
.
“Xem ra ta dạy dỗ rất ôn hòa rồi, ngươi hóa ra còn dám trước mặt ta câu dẫn người khác.”
.
“A không… Tôi…” Tay Tu bị Thu Sơn điều khiển, cách một lớp quần bao phủ chính xác lên phân thân.
.
“Ngươi chẳng lẽ không biết vẻ mặt đầy *** của ngươi lúc này, có thể kiến cho bất kì động vật giống đực nào nổi lên dục vọng sao?” Thu Sơn cầm lấy tay Tu, đội nhiên nắm chặt phân thân y, trong lời nói mềm nhẹ lộ ra một chút bực mình.
.
“Uhm!” Hạ thể nương theo đau đớn cùng kích thích, làm cho Tu không khỏi ngẩng đầu lên phát ra tiếng rên nhẹ, “Dạ, xin lỗi… Chủ nhân…”
.
“Lại đây.”
.
Thu Sơn kéo Tu đến cửa sổ hướng ra phòng làm việc chung, “Roẹt” một tiếng mà kéo cửa chớp ra. Bốn cánh cửa sổ lắp kính dài hai mét hiện ra, bên ngoài cửa sổ là phòng làm việc chung, một loạt bàn làm việc sắp xếp ngay ngắn, các đồng nghiệp cũng đang bận rộn làm việc.
.
“Ngay ở đây đi.” Thu Sơn để cho Tu quay mặt ra cửa sổ, dùng giọng nói khiến cho người khác không thể kháng cự mà ra lệnh, “Đối diện với tấm kính, tự mình làm cho ta xem.”
.
“Ui chao? Ở đây? Nhưng, nhưng mà…”
.
Tu nhìn vào trong phòng làm việc chung, đồng sự hoặc là đang ngồi trước máy tính, hoặc là bận rộn đi qua đi lại, khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn Thu Sơn một chút.
.
Chủ nhân lại muốn, muốn y trước mặt mọi người tự an ủi sao? Muốn trước mặt mọi người mà làm chuyện không biết liêm sỉ này, trước mặt mọi người mà bày ra bộ dáng *** loạn sao? Loại chuyện này…
“Yên tâm đi.” Thu Sơn từ phía sau đi tới, thay Tu cởi nút áo sơ mi, “Đây là kính hai lớp, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy những hoa văn trên mặt kính mà thôi.”
.
“Nhưng mà, chờ, chờ một chút, chủ nhân….”
.
Lời tuy là thế, cho dù biết rõ người khác không nhìn thấy, nhưng vẫn như cũ cảm giác bản thân không hề che đậy lõa lồ trước mặt mọi người. Nhất cử nhất động nào của mình, đều bị rơi vào trong tầm mắt mọi người xung quanh. Nếu như phải trước mặt mọi người mở hai chân ra, tự đùa bỡn phân thân của mình, đưa bản thân lên tới cao trào, nghĩ tới đó, cũng thấy sỉ nhục mà muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
.
Tu liều mạng dùng tay che da thịt lộ ra dưới áo sơ mi xộc xệch, bối rối mà muốn vùng vẫy, lại bị vòng tay Thu Sơn gắt gao ôm siết.
.
“Sao vậy, nghe không hiểu sao? Đừng để cho ta lặp lại lần thứ hai.” Lời nói nhẹ nhàng chậm rãi của Thu Sơn dần dần mất đi độ ấm, mang theo khả năng trấn nhiếp không cưỡng lại được, “Tự mình cởi quần ra, làm cho ta xem.”
.
“Uhm…”
.
Tu không dám cãi lời, xấu hổ mà đem tay đưa xuống bụng, run rẩy cởi khuy quần, ngón tay vừa buông lỏng, quần dài liền tuột xuống, cặp chân thon trần trụi liền lộ ra, dương khí khu
ất sau vạt áo sơ mi có thể thấy được lấp ló.
.
Tay Thu Sơn thò vào bên trong vạt áo, từ trong ngực mò dần lên vai, thình lình đem toàn bộ vạt áo tuột ra. Áo sơ mi trắng rơi xuống, miễn cưỡng dính lại trên cánh tay Tu. Hơn nửa tấm lưng cũng trần trụi, phía trước từ ngực đến bắp đùi cũng chẳng có gì che đậy, chỉ còn một cái cà vạt đong đưa nằm trên cổ.
.
“A…”
.
Cảm giác lõa lồ tăng lên, ngón tay Tu chụp lấy ống tay áo sơ mi, vẫn phí công muốn che đậy lại, nhưng mà che giấu không được phân thân của mình đã bắt đầu hưng phấn.
.
“Chỉ mới có thể bị nhiều người nhìn vào, liền hứng thú mạnh mẽ đến như vậy sao?”
.
Hai tay Thu Sơn xoa xoa ngực Tu, phân biệt nắm hai bên thù du đỏ thắm, xoa nắn đùa bỡn.
.
“Uhm uhm…”
.
Kích thích từ ngực làm cho khát vọng của Tu càng mạnh, phân thân của Tu cũng phình to lên, khoái cảm cùng sỉ nhục dưới đáy lòng dâng lên từng cơn đầy kích động.
.
“Nhanh lên một chút, chuyển động nhiều vào, làm cho bản thân thật thoải mái.”
.
Lời nói của Thu Sơn có sức mê hoặc như trớ chú, điều khiển Tu từ từ chuyển động ngón tay, an ủi dục vọng của mình. Chưa từng trải qua việc tự an ủi nào kích thích như thế, mỗi đầu ngón tay chạm xuống cũng ngượng ngùng mà gây ra cảm giác, mang theo khoái cảm kịch liệt. Tu cảm giác đối diện tấm kính, những con người thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hoặc đi ngang qua cửa sổ, hình như cũng đang chăm chú nhìn vào mình, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ cười nhạo cùng ánh mắt ti tiện.
.
Nhưng càng cảm giác được bản thân chịu không nổi, cơ thể hóa ra lại càng hưng phấn. Động tác trên tay Tu không nhịn được mà trở nên nhanh hơn. Nhưng ngay lúc Tu bắt đầu tận tình hưởng thụ khoái cảm khi bị nhìn ngó, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Lương bình rời khỏi bàn làm việc đi đến chỗ cửa sổ.
.
Hình như vẫn còn đối với phản ứng kì quái của Tu trong văn phòng, Lương Bình cào cào tóc của mình, đi đến bình nóng lạnh rót một li nước, vẻ mặt khi uống đầy nghi hoặc mà chăm chú nhìn vào cửa sổ đến ngẩn người.
.
Giống như là cảm giác được ánh mắt của Lương Bình có thể nhìn xuyên qua lớp kính hai mặt đặc thù này, nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, động tác của Tu chợt ngừng lại, cứ thế mà ngốc lăng nhìn đàn em đang đứng cách mình một cái cửa sổ.
.
“Vì sao ngừng lại? Bị tiểu quỉ còn nhỏ hơn mình nhìn thấy, nên càng xấu hổ sao?” Thu Sơn xoa nắn đầu nhũ bị hắn đùa bỡn đến đỏ hồng, cắn một bên tai y hỏi.
.
“Uhm… Không…” Tu lắc đầu. Vô luận như thế nào, trước mặt đàn em suốt ngày gọi mình đại ca đại ca mà làm loại chuyện này, lại làm cho y cảm giác so với bị bất kì kẻ nào nhìn chòng chọc vào đều khó khăn hơn gấp chục lần.
.
Nhưng giống như cố ý muốn làm cho Tu phải xấu hổ, Thu Sơn từ phía sau một phát ôm lấy chân Tu, làm cho hạ thể y cùng phân thân đều nhấc cao lên, đem hậu đình đang ngậm đạo cụ cũng hướng về cửa kính phô ra với Lương Bình đứng bên ngoài.
.
“A không, đừng mà…” Tu gian nan đứng thẳng bằng một chân, cơ hồ cả người đều bị Thu Sơn ở phía sau đè lên tấm kính cửa sổ. Hai chân bị tách ra thật rộng, làn da trắng mềm dính vào tấm kính lạnh lẽo, phân thân sưng to dựng đứng thiếu điều cũng giống y như là đụng vào Lương Bình đang đứng bên kia tấm kính.
.
“Làm, làm cho nó xem.” Thu Sơn chặn Tu lại, đem hai chân y mở ra càng rộng hơn, ra lệnh: “Hoặc là, ngươi muốn ta trực tiếp dắt ngươi ra bên ngoài, để cho mọi người tận mắt xem, ai là chủ nhân của ngươi, người nào có thể đùa bỡn thân thể *** đãng của ngươi?”
.
“Không, đừng mà…”
.
Tu nghe được, cái này không phải là uy hiếp. Là chủ nhân, Thu Sơn có quyền làm như vậy.
.
Lương Bình còn đang ngơn ngác mà nhìn chăm chú vào tấm kính thủy tinh gắn ở cửa sổ, một mặt uống nước rề rề, giống như đang cố ý thưởng thức màn biểu diễn này của Tu. Tu ngay lúc cách đàn em trước mặt mình chưa tới một mét, một tay thì khiêu khích túi da cùng hai quả cầu bên trong, một tay cầm lấy phân thân của mình mà chuyển động lên xuống.
.
Thu Sơn đỡ lấy Tu, một tay lần tới hậu đình Tu, bắt được sợi dây màu đen nối với phân thân trong cúc huyệt lôi ra. Dương cụ còn đang không ngừng nhúc nhích nối với dây điện bị kéo đi, Thu Sơn cầm lấy gần nửa đoạn bị kéo ra ngoài, chậm rãi xỏ xuyên vào hậu đình Tu.
.
“A… Uhm… A…”
.
Tu bị kích thích cả phía trước lẫn phía sau khiến cho không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mê loạn. Bản thân mình giống như là một vật nhỏ bé bị chơi đùa, trước mặt chủ nhân tề chỉnh gọn gàn bị ép lột hết quần áo gần như là trần trụi phô ra với mọi người, tùy ý đùa bỡn lăng nhục cơ thể của mình, để cho mọi người nhìn rõ bộ dáng sỉ nhục này của mình. Nhưng loại sỉ nhục này lại làm cho y hưng phấn, làm cho y cảm giác được chủ nhân đang tuyên bố với mọi người việc bá chiếm mình một cách tuyệt đối.
.
“Uhm uhm… Uhm a… Uhm…”
.
Tốc độ của Thu Sơn cầm đạo cụ quất tống vào trong cơ thể Tu càng lúc càng nhanh, động tác tay của Tu trên phân thân của mình cũng nhanh hơn. Cứ để cho mọi người nhìn đi, nhìn bản thân mình bị dục vọng bao lấy, trong tay chủ nhân không có cách nào tự kềm chế mà tự mình đùa bỡn lộ ra bộ dáng *** đãng tới mức nào.
.
Để cho mọi người biết, mình là sủng vật của chủ nhân…
.
“A, a… Uhm…”
.
Tầm mắt giống như bị bao phủ bởi một làn sương khiến cho mơ hồ, Tu cứ như vậy trước mắt mọi người cũng như Lương Bình, để đạo cụ cùng tự mình đùa bỡn mà đạt tới cao trào, đem dịch thể nóng rực phun lên tấm kính. Bên ngoài kia, Lương Bình cũng đã uống xong li nước, yên lặng bóp cái li giấy bẹp dúm rồi ném vào trong thùng rách, lại cào cào tóc xoay người bỏ đi.
.
“A a… a…”
.
Tu đem mặt dựa vào tấm kính, há miệng thở dốc, hơi thở nóng rực đem một phần tấm kính phủ đầy hơi nước.
.
Thu Sơn thả chân Tu ra, gắt gao ôm siết lấy y, đem môi áp vào bên tai Tu, lẩm bẩm nói:
.
“Ngươi biết không, Tu. Ta cũng sẽ ghen đó.”
.
Ui chao?
.
Tu chầm chậm quay đầu lại muốn nhìn vẻ mặt của chủ nhân một chút, lại bị đôi môi của Thu Sơn cắn lên.
.
“Nhìn thấy hết người này đến người khác thân cận với ngươi, nhìn thấy người khác động tâm với ngươi, ta sẽ tức giận đó.” Thu Sơn một bên liếm láp môi Tu, một bên thì thầm: “Thật hận không thể mua một cái ***g sắt nhốt ngươi ở nhà, chỉ có một mình ta mới có thể nhìn thấy ngươi.”
.
“Chủ… Nhân…”
.
Nghe thấy lời nói có chút ích kỉ cùng bá đạo này, trong lòng Tu cảm thấy ấm áp không hiểu được. y không nhịn được mà muốn gọi chủ nhân, Thu Sơn lại xoay mặt y qua, đem đầu lưỡi dò xét vào trong miệng y.
.
Đầu lưỡi của Thu Sơn cũng bá đạo y như bản thân hắn, điên cuồng mà luồng lách khắp tất cả ngóc ngách trong khoang miệng Tu, lại cuồng bạo cuốn lấy lưỡi Tu, dụ dỗ ra ngoài. Tu được hôn đến mất đi năng lực tự hỏi, thuận theo mà vươn đầu lưỡi của mình ra, lập tức bị Thu Sơn cắn một cái, nhẹ nhàng gặm gặm, mút vào. Đầu lưỡi Tu ăn đau, muốn rụt vào trong miệng, lại bị Thu Sơn truy tiến vào, trong khoang miệng giao quấn nhiệt liệt.
.
“Uhm… Uhm…”
.
Tu chìm đắm trong cái hôn sâu đầy kích tình, mơ hồ cảm giác được có một vật cứng ngắc ở hạ thể Thu Sơn đâm vào sau eo của mình.
.
“Tu…” Thu Sơn cuối cùng cũng nhả đầu lưỡi Tu ra, rồi lại lưu luyến liếm lên vành môi y, thì thầm, “Tự mình tách mông ra một chút, ta muốn ngươi ngay bây giờ.”
Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, trên mặt Tu nổi lên một trận lửa nóng. Y nhìn đồng nghiệp bên ngoài cửa sổ một chút, hơi do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi vòng tay ra sau, hai tay lần lượt ôm lấy hai cánh mông của mình, nhẹ nhàng tách ra.
.
“Chưa đủ, tách ra thêm chút nữa.” Thu Sơn đâm vào cánh mông trắng mềm một cái, nói.
.
“Dạ…”
.
Tu đem mặt áo vào tấm kính, thân trên hơi vươn về phía trước, móng tay giống như sắp đâm vào da thịt nơi cánh mông, dùng sức đem cánh mông của mình tách ra hai bên. Cánh mông giống như sắp bị xé rách, cúc hoa nơi huyệt động cũng bị xé đến hé miệng ra, dương khối trong cúc huyệt cũng không ngừng đâm vào.
.
“Cứ như vậy đừng nhúc nhích.” Thu Sơn cầm lên sợi dây điện nối với phân thân, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn động khẩu.
.
Nếu như trên cửa sổ không phải là loại kính đặc thù, như vậy mọi người trong phòng làm việc đều có thể nhìn thấy rõ ràng, Tu toàn thân trần trụi chỉ còn cái áo sơ mi vướn ở cánh tay, hai chân tách ra ngay trước mặt mọi người, bay ra tư thế *** đãng khát cầu người khác xâm phạm. Bởi vì cố áp chế cảm giác nhục nhã cùng *** không ngừng bào mòn mà cả khuôn mặt trở nên nóng rực đỏ hồng, dịch thể Tu bắn ra dính trên tấm kính, dịch lỏng màu trắng sữa ấy làm cho người ta giống như tuy cách một lớp kính, cũng có thể ngửi thấy và kích thích bản năng dã thú.
.
Tu ngoan ngoãn ôm lấy cánh mông của mình không dám buông tay, cảm giác được Thu Sơn đang vân vê cúc huyệt ướt át của mình, từ từ đem đạo cụ trong cơ thể rút ra. Dương cụ còn đang chuyển động rút ra cũng không dễ dàng, thứ to lớn kia kéo theo một chút mị thịt ra ngoài, khi rút ra cọ xát lên nội bích tạo nên một loại khoái cảm làm cho Tu không nhịn được mà siết chặt cúc huyệt, không muốn là ngậm chặt phân thân.
.
“Cái miệng nhỏ nhắn *** đãng này, hóa ra lại cắn chặt như vậy.” Thu Sơn chọc ghẹo, vỗ lên cánh mông Tu một cái, “Bên trong lộ ra mị thịt hồng hồng như hoa đào này, tao huyệt bị biến thành như vậy rồi, còn chưa nỡ nhổ ra sao?”
.
“Uhm… uhm uhm…”
.
Lực độ rút đạo cụ trong cơ thể thình lình gia tăng, phân thân bị rút mạnh ra ngoài, kích thích giữa dương khối với nội bích càng tăng lên mãnh liệt. Bên trong cúc huyệt bỏng rát cùng khoái cảm, tác động lên cơ thể Tu đến run rẩy, ngược lại liều mạng ngậm phân thân càng chặt.
.
“Xem ra ngươi thật sự còn chưa bị thứ này thao đủ, vậy cứ tiếp tục ngậm nó đi.”
.
Thu Sơn tốt bụng thả lỏng phân thân ra, để phân thân còn dính lại một nửa trong cơ thể Tu, tiếp tục xoa nắn mị huyệt Tu.
.
“Chủ nhân… Xin lỗi, tôi…” Phát hiện chủ nhân dừng lại động tác làm Tu ảo não sự vô dụng của mình, áy náy quay đầu, hi vọng chủ nhân không cần bởi vì thân thể không hợp tác của mình mà tức giận.
.
“Đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi.” Thu Sơn dùng móng tay cào lên mị thịt nơi động khẩu của Tu, đem ngón tay len vào trong cúc huyệt bên cạnh phân thân, dùng sức
đem hậu đình mở rộng ra, sau đó rút ra dùng phân thân đâm vào, nói: “Nếu đã đói khát như vậy, thì ăn hai côn thịt cùng một lúc đi!”
.
“Ui? Chờ… Chờ một chút… A, uhm a…”
.
Vừa mới phản ứng lại với ý đồ của chủ nhân làm cho Tu kinh hoảng muốn vùng vẫy, hạ thể truyền đến cảm giác bị xé rách kịch liệt khiến cho cơ thể y cứng đờ. Thu Sơn dùng côn thịt cứng rắn của mình tạo ra khe hở bên cạnh phân thân trong tích tắc, qui đầu cực đại kia vừa mới miễn cưỡng chen vào trong, Tu đã đau đến hét to.
.
“Không… A… Không được đâu, hai cái…”
.
Tu quay đầu lại, đưa tay quơ loạn nơi hậu đình của mình, cũng lúc lắc cái mông muốn thoát khỏi hung khí đang làm cho bản thân muốn tét ra.
.
“Đừng lộn xộn.” Thu Sơn thấp giọng trách cứ, một tay đem đầu của Tu ép lên tấm kính, “Không muốn bị đau thêm thì ngoan ngoãn khom lưng đứng cho vững, ta bây giờ cũng không có kiên nhẫn chờ ngươi kì kèo.”
.
Lời nói của chủ nhân phủ đầy dục vọng căng cứng, Tu biết hắn đã không còn cách nào nhẫn nại thêm nữa rồi. Thế là Tu đành phải ngoan ngoãn hạ thấp eo, hai tay chống vào tấm kính, nơm nớp lo sợ mà chờ đợi sự xâm nhập của chủ nhân.
.
Thu Sơn đỡ lấy eo Tu, chậm rãi tiến thẳng về phía trước.
.
“Uhm… A!”
.
Huyệt động bị phân thân nhét vào đã chật chội, nay lại bị côn thịt của Thu Sơn căng ra gấp đôi, thuốc bôi trơn lúc cắm phân thân vào bây giờ chậm rãi chảy vào trong. Cơ thể chưa từng đồng thời tiếp nhận hai cự vật lớn như vậy, cúc huyệt bị khuếch trương đến cực hạn, đau đến giống như chỉ cần nhiều thêm một chút là sẽ bị tét ra.
.
“Không được… Đau quá… Thân thể sẽ… sẽ rách mất… Đừng mà… Không cần nữa…”
.
Tu khóc òa, nước mắt cùng dịch thể dính đầy trên mặt, càng tăng thêm vẻ *** loạn. Ngón tay bấu chặt trên tấm kính, các đốt tay bởi vì dùng quá nhiều sức mà trắng nhợt. Cơ thể đau đến cứng đờ, hai chân đã sớm kiệt sức không thể tự chống đỡ cơ thể.
.
“Không, ngươi làm được, Tu.” Thu Sơn cúi người hôn lên bờ vai Tu, hai tay nâng eo y lên chậm rãi vuốt ve người y, “Thả lỏng cơ thể ra, ta sẽ cho ngươi thoải mái.”
.
Tu cảm giác được Thu Sơn vuốt ve từ hông đến ngực mình, đầu ngón tay có chút thô lỗ cùng linh hoạt bóp lấy đầu nhũ mẫn cảm, vừa kéo vừa xoa, một tay lại lặng lẽ trường xuống bắp đùi, đầu ngón tay cào cào nơi đỉnh linh khẩu, đùa bỡn. Dưới khiêu khích của Thu Sơn, dục vọng mãnh liệt ào tới, đau đớn trên cơ thể cũng hòa lẫn với khoái cảm đầy kích thích. Tu bất tri bất giác tháo dỡ phòng bị trên người ra, côn thịt Thu Sơn thừa dịp đó mà xông vào, đem toàn bộ phân thân nhét vào trong cơ thể y.
.
“A a… Thật đầy… Cơ thể của tôi… Uhm, a… Chủ nhân, chủ nhân…”
.
Cơ thể chưa bao giờ được lấp đầy như thế này, cảm giác vừa lạnh vừa nóng từ hai côn thịt cắm trong cúc huyệt, mỗi một phân một tấc trên nội bích mềm mại đều bị cọ xát kích thích theo. Tu đã nghe không rõ được mình đang gọi cái gì, chỉ mê loạn kêu gào lung tung.
.
“Mặc dù đây là kính hai lớp, nhưng người bên ngoài nếu kê đầu sát lại, vẫn có thể nhìn được bên trong mờ mờ nha. Hơn nữa, “Thu Sơn cười liếm vào tai Tu nhắc nhở, “Cho dù hiệu quả cách âm của phòng này không tồi, nhưng cũng không nhất định có thể ngăn toàn bộ tiếng kêu *** đãng của ngươi. Nếu như ngươi muốn kéo mọi người tới đây, cứ việc gào to lên chút nữa.”
.
Tu bị Thu Sơn nói cho kinh hoàng, nhìn mọi người ở phía bên kia tấm kính, vội vào đem tiếng rên rỉ vừa tràn ra ngoài khóe miệng ngậm chặt lại. Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận xấu hổ, y đột nhiên hoài nghi lúc nãy Lương Bình có thấy bộ dáng *** đãng của mình không, mà bây giờ, mỗi một người đang ngẩn đầu lên ngoài kia, hình như cũng đang thưởng thưởng bộ mặt dính đầy dịch thể cùng nước mắt của mình, bị người khác cưỡi lên lưng không ngừng thao.
.
“Sao vậy, đang lo lắng mọi người nhìn thấy ta ở trên ngươi?” Thu Sơn rút phân thân ra một chút, đem côn thịt của mình đâm sâu vào trong, “Để cho người khác thấy chủ nhân ở trên người ngươi, có cái gì kì lạ sao?”
.
“A… Uhm… Uhm a… Không… Uhm, chủ nhân…”
.
Tu gian nan lắc đầu, hai cái côn thịt thi nhau cắm vào trong hậu đình mang đến cho y hai luồng khoái cảm khác nhau.
.
Thu Sơn chuyển động thắt lưng, đem phân thân của mình rút ra hơn một nửa, rồi lại đem phân thân đẩy mạnh vào trong cúc huyệt. Như thế hai cái côn thịt thi nhau xỏ xuyên vào, làm cho cơ thể Tu bất kì lúc nào cũng ít nhất bị một cái chiếm giữ.
.
“Uhm… A a… Chậm một chút, chậm một chút… Chủ nhân… A…”
.
Tu cật lực muốn khống chế bản thân không được phát ra âm thanh, lại bị thao đến không thể nhịn được mà nức nở cầu xin.
.
“Nào, bây giờ nói với tất cả mọi người.” Thu Sơn lấy tay lau đi hơi nước đọng trên tấm kính từ hơi thở Tu p hả ra, làm cho hình ảnh phía bên ngoài hiện ra rõ ràng, nói: “Ngươi bây giờ đang làm cái gì?”
.
“Uhm… Tôi…” Tu dựa vào tấm kính, nhìn vào văn phòng, giống như tình cờ chạm phải mấy ánh mắt của những người đang ngẩng đầu ngoài đó, xấu hổ làm cho y quay đầu đi tránh né, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân… Tôi… Đang được chủ nhân thượng…”
.
“Sao lí nhí như vậy? Bây giờ bất quá vẫn còn cách một tấm kính, sau này cho dù là ta muốn ngươi trực tiếp nói trước mặt người khác, ngươi cũng phải quen đi.” Thu Sơn bất mãn mà vặn mặt Tu quay về phía tấm kính, ra lệnh: “Nhìn mọi người nói, chủ nhân đang thượng ngươi như thế nào?”
.
“Côn thịt… Của chủ nhân… Cắm vào trong cơ thể tôi… Uhm… còn có một cái phân thân…” Mỗi một từ Tu nói ra, cũng như đang đang kéo linh hồn của mình rời xa thân thể, “Chủ nhân dùng hai cái côn thịt, cùng nhau… cắm vào cúc huyệt của tôi…”
.
Đã không còn cái gì gọi là xấu hổ.
.
Y phải thừa nhận, đùa bỡn cùng lăng nhục của chủ nhân có thể làm cho thân thể hạ tiện của y hưng phấn đến mê loạn.
.
“Cúc huyệt *** đãng được chủ nhân thao đến nứt ra, có thoải mái không?”
.
“Dạ thoải mái…”
.
Cơ thể như vậy làm cho y ão não, vốn là chủ nhân khống chế cùng dẫn dắt y, làm cho y dục vọng cùng khao khát của y trầm xuống, tận tình nhấm nháp sự thật về bản thân.
.
“Có thích bị chủ nhân chơi đùa như vậy không? Nếu cứ như vậy mà dắt ngươi ra ngoài, ngươi có nguyện ý không?”
.
“Dạ thích…” Cánh môi Tu dán lên tấm kính, giống như là để cho bất kì ai ở bên ngoài đều nghe được, “Tôi nguyện ý…”
.
Y muốn nói cho mọi người, y tự nguyện trở thành đồ chơi của chủ nhân.
.
Y muốn cho mọi người nhìn thấy y, sẽ phải nhớ tới y là đồ vật để cho chủ nhân chơi đùa, y là của chủ nhân.
“Uhm… Chủ nhân… A…”
.
Tu chưa từng nghĩ tới huyệt động của mình có thể khuếch trương đến mức độ này. Tiểu huyệt vốn chật chội ngay cả một ngón tay dò xét vào cũng muốn ăn đau, lúc này chẳng những bị đồng thời cắm vào đạo cụ thô to góc cạnh cùng với côn thịt cứng rắn nóng rực của Thu Sơn, hơn nữa hai cái côn thịt thay phiên nhau chạy nước rút trong cơ thể y ngày càng trót lọt.
.
Một tay của Thu Sơn nhéo đầu nhũ Tu, một tay nắm lấy dương dụ xỏ xuyên trong hậu đình Tu. Dòng điện trong đạo cụ còn chưa có ngừng lại, đầu phân thân chuyển động tứ tung trong cơ thể Tu, cũng đẩy lên phân thân của Thu Sơn. Thu Sơn giống như cũng không cưỡng lại được kích thích như vậy, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ nhè nhẹ, động tác trên tay cũng tăng nhanh tốc độ.
.
“A… A… Uhm a a… a…”
.
Tu bị đâm vào đến cả cơ thể trước sau đều kịch liệt lắc lư, linh khẩu rỉ ra đầy dịch thủy trong suốt bởi vì phân thân không ngừng chuyển động mà vẩy lên đầy bụng dưới. Cơ thể rõ ràng bị đau đến như bị xé rách, nhưng khoái cảm một tầng lại một tầng ào đến làm cho Tu không muốn làm cho cực hình này ngừng lại.
.
“Chủ nhân… Lại… A… Lại…”
.
Tu có chút mở mắt ra, dùng đôi mắt phủ đầy hơi nước nhìn ra những con người bên ngoài cửa sổ. Y đã không cần để ý đến việc có cảm thấy bị sỉ nhục vì bộ dáng của mình hay không, chỉ còn khóc lóc cầu xin chủ nhân cho y càng nhiều hơn, thô lỗ chà đạp y, để cho cơ thể hạ tiện của y trong lăng nhục mà đạt thêm nhiều khoái cảm.
.
“Lại đi vào… Sâu hơn một chút… Uhm a… Chủ nhân… Tôi muốn, thật… thật nóng…”
.
Mồ hôi cùng nước mắt không ngừng hòa quyện vào dịch thể đang dính đầy trên mặt, khóe miệng vì mê loạn trong tình dịch mà quên khép lại, đọng đầy nước miếng, tu vừa chuyển động đầu lưỡi liền ứa ra khỏi bờ môi, nhễu xuống.
.
“Đây chính là ngươi nói nha!”
.
Thu Sơn hình như cũng bị bộ dáng của Tu kích thích, nổi lên thú tính, trực tiếp rút phăng phân thân ném qua một bên, bóp lấy cánh mông tu hung hăng đem côn thịt của mình đâm thẳng vào trong. Dương cụ bị rút ra không hề có độ ấm, nội bích ướt át ấm nóng của Tu ngay lập tức bao lấy côn thịt kích thước tráng kiện dọa người của Thu Sơn không chừa ra lấy một khe hở nhỏ, nhiệt độ bên trong giống như là muốn đem cơ thể hai người dung hợp vào nhau.
.
“Uh a -”
.
Côn thịt nóng rực xông thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tu, tiếng hét khàn khàn của Tu chuyển thành tiếng rên rỉ yếu ớt, hai chân cuối cùng vô lực không thể chống đỡ được cơ thể, hai tay chống lên tấm kính dần dần trơợt xuống, cuối cùng quì rạp xuống góc tường. Động tác của Thu Sơn chẳng những không có chậm lại, ngược lại còn đem hai chân của Tu tách ra thật rộng, hạ thấp thân người xuống không chút lưu tình mà đẩy nhanh tốc độ lên gấp nhiều lần.
.
“A… Uhm… Thật nóng… Uhm… Chủ nhân… Uhm…”
.
Tu giống như con thú nhỏ quì xuống, đem mặt vùi vào trong cánh tay cùng phân nửa tấm lưng cũng khuất sau vạt áo sơ mi, làm cho người ta không thấy rõ lắm bộ dáng của y khi thừa nhận lăng nhục, nhưng mà vòng eo mềm mại không hề có một miếng mỡ thừa lại lộ ra trần trụi, cùng cái mông vì nghênh hợp động tác xỏ xuyên vào của chủ nhân mà vểnh lên cao cao, lại tạo nên sắc thái mê người tột độ vây kín khắp trong phòng làm việc khiến cho bất kì ai thấy hình ảnh *** mĩ này cũng đều hít thở không được.
.
“A… Tu, thật sướng!” Thu Sơn ôm chặt lấy Tu, hưng phấn hét lên, “Ta muốn ra rồi! Anh, dùng cúc huyệt lẳng lơ của ngươi ra sức siết ta, ta muốn bắn vào bên trong ngươi!”
.
“A uhm… A…”
.
Tu siết chặt cúc huyệt, nội bích gắt gao ngậm chặt côn thịt của Thu Sơn. Chỉ cảm thấy qui đầu nóng rực thuận thế đâm sâu v
ào trong cơ thể, một dòng chảy nóng bỏng thình lình lướt qua cơ thể y. Cả người Tu run lên, trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên trắng xóa, dục vọng của bản thân cũng đồng thời bộc phát, vung vẩy lên nền nhà.
.
“Tu… Tu…”
.
Toàn bộ sức lực thoáng chốc bị bốc hơi khiến Tu nhũn ra ngã quì xuống nền nhà, nghe được chủ nhân áp ngực lên lưng mình thở ốc, gọi to tên y.
.
“Nói cho ta biết, bị ta bắn vào cái miệng phía trên thoải mái hơn hay là cái miệng nhỏ nhắn bên dưới?” Thu Sơn cắn lỗ tai Tu, hỏi.
.
Thanh âm bởi vì thấm đầy *** mà trở nên trầm khàn quanh quẩn bên tai Tu, có chút ngứa ngáy, lan cả lên tới mặt.
.
“Uhm… Đều, đều rất thoải mái…” Tu đỏ mặt xoay quay, trên mặt vẫn đong đầy nước mắt thỏ thẻ trả lời, “Chỉ cần là Chủ nhân… Là chủ nhân tiến vào cơ thể tôi… Đều thích…”
.
“A, thật sự là đứa bé thành thật.”
.
Thu Sơn vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên khóe mắt Tu, chậm rãi rút phân thân ra, rồi lại dùng chân đạp lên cánh mông Tu, lấy ngón tay kéo căng cúc huyệt vừa mới bị chà đạp qua.
.
“Cái miệng nhỏ nhắn ở đây còn chưa nỡ khép lại à, tách nhẹ ra là có thể nhìn thấy mị thịt *** đãng bên trong, bị ta thao đến vừa hồng vừa sưng này.” Thu Sơn có chút hào hứng mà thưởng thức, còn đem dịch thể sót lại của mình bôi xung quanh cúc huyệt, “Đúng là rất tuyệt, giống như là bánh kem dâu, mĩ diễm đến mê người, Tu.”
.
“Đừng mà… đừng nói…” Tu càng vùi mặt vào trong cánh tay. Mới vừa rồi rõ ràng chuyện nhục nhã như thế nào cũng đều đã làm rồi, bây giờ ngược lại chỉ vì vài câu chọc ghẹo của chủ nhân mà thẹn thùng không thôi.
.
Thu Sơn khẽ cười một tiếng, nắm lấy cà vạt trên cổ Tu, nhẹ đá lên mông Tu, nói: “Theo ta lại đây.”
.
Tu ngọ ngoạy ngồi dậy, được chủ nhân dẫn đi, giống như con thú non dùng hai tay cùng đầu gối đỡ lấy cơ thể, bò đến bên cạnh bàn làm việc. Thu Sơn chậm rãi ngồi dựa vào ghế, vắt chéo một chân, dùng mũi chân nâng cằm Tu lên. Tu quì trên mặt đất không thể không ngẩng đầu, trên mặt dính đầy các loại *** dịch, *** loạn không chịu nổi, nhưng xem ra Thu Sơn cũng không có ý định giúp y lau sạch những dấu vết chứng minh sự độc chiếm này. Còn có bên trong cúc huyệt ẩm ướt nhẹ co bóp chậm rãi đem dịch thể đẩy ra ngoài động khẩu, như có cả một đàn kiến bò qua ngứa ngáy.
.
“Kêu lâu như vậy, ta nghĩ ngươi cũng khát nước rồi.”
.
Thu Sơn cầm lấy li nước, nhưng không có đưa đến bên miệng Tu. Miệng li nghiêng một chút, dòng nước trong suốt đổ xuống dưới bàn làm việc.
.
Tu nhìn nước chảy trên nền nhà, mới phát hiện ra miệng mình đã khát khô. Y chậm rãi cúi người chui vào gầm bàn, giống như thú non uống nước mà dùng môi áp xuống nền nhà mút vào, dòng nước trong trẻo nhẹ nhàng vỗ về cổ họng khát chát, nhẹ nhàng trấn an tao động trong cơ thể.
.
“Uhm!”
.
Mới uống được hai hớp, Tu đột nhiên cảm giác chủ nhân lấy ngón tay khuếch trương cúc huyệ ty. Y gian nan quay đầu lại nhìn, phát hiện trong tay chủ nhân đang cầm theo một vật thể màu đen có hình bầu dục, có một sợi dây dài mảnh màu đen nối từ một đầu của vật đó lên trên bàn.
.
Cái kia, tất nhiên là con chuột vi tính?!
.
“Chủ nhân có nghĩa vụ cột chặt sủng vật của mình.” Thu Sơn giơ lên con chuột vi tính lên, cười nói: “Hôm nay không đem theo vòng cổ, vật thì cột ở dưới đi.”
.
“Nhưng mà… Uhm…”
.
Cúc huyệt Tu vừa mới bị chà đạp qua liền bị căng ra lần nữa, nương theo *** dịch bên trong cơ thể, con chuột vi tính trượt vào rất thuận lợi, chỉ còn sợi dây nối ra bên ngoài. Tu hơi chút cử động thân người, con chuột bị hậu đình siết chặt, thật sự giống như là một con thú non bị cột lại nơi chân bàn.
.
“Uhm… cái này…”
.
Tu còn chưa kịp cảm thấy mắc cỡ, liền cảm giác trên đầu mình bị áp lực đè xuống, mặt bị ép xuống vệt nước còn đọng trên nền nhà. Thu Sơn thản nhiên mà dựa lưng vào ghế ngồi, đem chân gác lên người Tu, xem y như là đồ gác chân.
.
“Ngươi ăn no rồi, ta còn phải làm việc.” Thu Sơn cầm lấy tài liệu trên bàn, dùng một mũi giày đẩy miệng Tu ra, cọ lên đầu lưỡi bên trong, “Ngươi nằm đây cho ta, để ta lúc nào cũng có thể sử dụng thân thể ngươi.”
.
“Dạ… uhm… uh…”
.
Tu nằm dưới gầm bàn, ôm lấy chân của chủ nhân, cẩn thận ngậm lấy mũi giày của chủ nhân đang đút trong miệng. Chủ nhân đã không nhìn đến y nữa, tập trung xử lí tài liệu, hình như kiểu lăng nhục này chính là tặng phẩm cho y không bị nhàm chán.
.
Y lặng lẽ nhìn lên, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của chủ nhân đang tập trung vào công việc. Ánh sáng nhu hòa phả lên mái tóc bóng mượt, từng đường nét hài hòa vòng quanh khuôn mặt tuấn tú. Tu thích góc độ nhìn nghiêng từ dưới lên như thế này, làm cho hình ảnh của chủ nhân càng thêm to lớn, làm cho y thần phục không dám lên tiếng. Chủ nhân đôi khi thoáng nhìn xuống dưới chân, cũng có thể mang đến cho y cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng không thể tả.
.
Mình là sủng vật của chủ nhân, Tu nói với bản thân. Tất cả những gì của mình đều là của chủ nhân, cơ thể cùng linh hồn này cũng là của chủ nhân. Có thể được thờ phụng chủ nhân ưu tú, cơ trí như vậy, chính là vinh quang khiến cho người ta hưng phấn.
.
Tu vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, phải làm như thế nào để cho chủ nhân mỗi lần dùng đến mình thỉ sẽ được vui sướng, y chỉ có thể lẳng lặng nằm dưới chân chủ nhân, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Y nguyện ý làm công cụ để chủ nhân đạt được vui sướng, để cho chủ nhân sử dụng bất kì bộ vị nào, bất luận là đùa bỡn, trừng phạt hay lăng nhục. Y muốn được học tập để có thể biết làm như thế nào trở thành một sủng vật ưu tú, có thể làm vừa lòng chủ nhân mà mình kính ngưỡng.
.
Hi vọng có một ngày, chủ nhân bởi vì có mình làm bạn mà cảm thấy hạnh phúc.
.
Tu ôm lấy chân chủ nhân, thành kính nhắm mắt lại, trong lòng tự hứa.
.
–
Ngày mai chính là tròn một tuần Lương Bình đến RAY thử việc, sắp hết giờ mọi người không thể chờ đợi được mà chạy về nhà chuẩn bị chào đón cuối tuần tốt lành, Lương Bình tự nhiên cũng hết sức phấn khởi mà chạy về phòng trọ bé nhỏ của mình.
.
Vừa mới mở cửa bước vào đem ba lo vất lên giường, Lương Bình móc ra điện thoại định nhắn cho bạn bè đi ra ngoài ăn nhậu một chút, lại thình lình bị giám đốc bộ phận mình làm việc gọi tới mà hết hồn.
.
“Lập tức đem báo cáo thử việc của cậu đưa đến công ty, làm cho cẩn thận vào.” Đầu kia vang lên giọng nói không lạnh không nóng của giám đốc, bình thản giống như là chẳng nghe thấy rung động nào, nhưng mà không hiểu sao làm cho người ta không dám kháng cự.
.
Giám đốc bộ phận kinh doanh tên là Thu Sơn, nhắc tới hắn nữ đồng nghiệp nào cũng mặt đỏ tai hồng nói đó là người rất ôn nhu lại anh tuấn lúc nào cũng tươi cười. Nhưng ấn tượng về hắn đối với lương bình lại không phải như vậy. Giám đốc Thu Sơn thường thường lướt qua mỗi khi hắn dính lấy đàn anh tên Tu, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lộ ra nụ cười nhạt làm cho người ta lạnh toát cả sống lưng.
.
Cái kiểu cười đó ôn nhu chỗ nào chứ, rõ ràng là rất dọa người mà!
.
Lương Bình từng than thở với đàn anh Tu kia như vậy. Đàn anh thế nhưng chỉ cười cười, nói ngài Thu Sơn hầu như lúc nào cũng rất ôn nhu với tất cả mọi người mà.
.
Vậy thì tại sao trước mặt mình lúc nào cũng nghiêm trọng như vậy chứ, giám đốc ghét mình sao?
.
Lương Bình nghĩ như vậy, giống như trẻ con giận dỗi mà cúp điện thoại, nhìn nhìn một chút.
.
Thật sự là đáng ghét mà, mới vừa về nhà lại muốn mình vòng vô trở lại sao. Không phải chỉ là muốn báo cáo thử việc thôi sao làm gì mà gấp dữ vậy, hết giờ rồi còn muốn người ta qua đưa nữa. Đáng ghét, không muốn đi! Hắn cho là mình không dám đi sao! Mình… Được rồi mình không dám…
.
Mặc dù rất rất rất không tình nguyện, nhưng Lương Bình còn trong giai đoạn thử việc không có lá gan lớn đến mức dũng cảm không để ý đến mệnh lệnh của giám đốc. Thế là hắn cào cào mớ tóc dày rậm của mình, bĩu môi đi ra cửa.
.
Trở lại tòa nhà văn phòng, trong phòng làm việc chung đã không còn ai rồi, chỉ có vài bóng đèn ngoài hành lang là còn sáng. Lúc này trong văn phòng tất nhiên là chẳng còn ai ở lại, mai là cuối tuần mà!
.
Lương Bình liền theo những ngọn đèn này đi vào trong, ở xa xa đã nhìn thấy trong phòng của giám đốc vẫn còn sáng đèn. Cuối tuần còn muốn tăng ca sao giám đốc, không cần chuyên cần như thế chứ! Bản thân mình chăm chỉ còn chưa tính, đâu cần kêu tôi lên như vậy chứ!
.
Trong lòng oán giận. Lương Bình đi tới trước cửa phòng làm việc của giám đốc, sửa sang quần áo lại một chút, nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Giám đốc, tôi là Lương Bình. Tôi đến đưa tài liệu.”
.
Trong phòng làm việc không có trả lời lại.
.
Lương Bình cào cào tóc, lại định gõ cửa thêm lần nữa, nhưng lại nghe bên trong văng vẳng ra tiếng động kì quái.
.
“Uhm… Uh… A a… Uhm… Không, không được… A…”
.
Âm thanh đứt quãng, như là có người đang vùng vẫy rên rỉ, trong thống khổ lại lộ ra một tia mê loạn. Hơn nữa, giọng nói này hình như có chút quen tai…
.
Giống như là bị ma nhập, Lương Bình không tự giác mà bị âm thanh này hấp dẫn kéo lại gần, đưa tay chạm lên cửa muốn nghe thấy cho kĩ hơn. Ai ngời cửa này vừa bị chạm nhẹ, liền mở ra không một tiếng động. Cánh cửa hóa ra không khóa.
.
Ánh sáng rực rỡ trong phòng làm việc hắt ra, trong nhất thời làm cho hai mắt Trương Bình nhức nhối. Đợi khi hắn đưa tay lên trán chắn bớt lại, híp mắt chăm chú nhìn thấy được rõ ràng hình ảnh bên trong phòng làm việc, cả người liền sững sờ chết lặng ngay tại chỗ.
.
Trong phòng làm việc nho nhỏ, tiếng thở dốc dồn dập cùng tiếng rên rỉ yếu ớt giao hòa vào nhau, *** mĩ đến cực điểm.
.
Giám đốc Thu Sơn đứng trước bàn làm việc, quần áo trên người hắn cũng giống như lúc xế Lương Bình nhìn thấy, chỉ là đã cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái áo sơ mi trắng thẳng thớm sạch sẽ. Giám đốc quay mặt ra cửa, hai tay chống lên trên mặt bàn, những giọt mồ hôi đổ ra trên mặt dưới ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt lóng lánh. Dưới người hắn, là một người đàn ông trần trụi nằm trên mặt bàn, hai chân bị giám đốc tách ra hai bên tạo thành chữ M thật to, mà côn thịt của giám đốc đang cắm vào trong thân thể của người đàn ông kia, không ngừng chuyển động trong đó.
.
Đầu của người đàn ông kia hướng ra cửa, Lươn
g Bình không nhìn thấy mặt của y. Nhưng mà mái tóc đen dày rậm kia, làm cho ngực Lương Bình giống như bị nện một chùy, đau đến không thở được.
.
Tu… Đại ca…
.
Môi Lương Bình giật giật, dùng âm thanh ngay cả chính mình cũng không nghe được mà kêu tên một người.
.
Hắn sẽ không nhận lầm mái tóc đen đó. Lần đầu tiên nhìn thấy người đó, là khi y ngồi trước bàn làm việc cặm cụi vào công việc, mớ tóc mai mềm mại lòa xòa trước mắt cùng thần thái châm chú khiến cho Lương Bình chớp mắt mê li. Hắn không chỉ một lần nghĩ muốn đưa tay chạm lên mái tóc dày rậm đó, nhưng mà chưa có đủ dũng cảm để vươn tay. Chỉ có mỗi khi Lương Bình mang theo tài liệu đến hỏi người đó, chung qui không nhịn được mà cúi người xuống giả bộ như đang chăm chú lắng nghe đàn an chỉ dẫn, để cho má của mình có thể nhẹ nhàng cọ vào trong những sợi tóc của đàn anh.
.
Trong mắt Lương Bình, Tu là một người ôn hòa nhiệt tình và đầy năng lực. Trên người y có một loại cuống hút không thể lí giải được, làm cho Lương Bình mỗi ngày đều làm mặt dày mà gọi “đại ca đại ca” rồi biến bản thân trở thành dính như da trâu bám theo y.
.
Lương Bình âm thầm đem Tu trở thành mục tiêu phấn đấu của mình, chưa bao giờ dám có những ý nghĩ sai trái đối với đàn anh.
.
Nhưng trước mắt, đàn anh mà mình yêu kính hóa ra lại bị người khác đặt dưới thân, thở dốc rên rỉ. Lương Bình khiếp sợ đến mức quên cả từ ngữ, chỉ ngốc lăng trợn trừng mắt mà nhìn.
.
Thu Sơn hình như đã chú ý đến sự tồn tại của Lương Bình, như là không có việc gì thoáng liếc qua cử, rồi lại thong dong vươn tay ôm lấy Tu, tự mình ngồi xuống ghế. Tu hướng lưng ra cửa ngồi trên người Thu Sơn, đôi chân thon dài vòng quanh eo Tu kẹp chặt, côn thịt của Thu Sơn không ngừng đâm vào bên trong cơ thể.
.
“A…. Uh… A…”
.
Hình như là tư thế như vậy sẽ làm cho phân thân của Thu Sơn đâm vào rất sâu trong cơ thể Tu, Tu không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ mê loạn.
.
Lương Bình trong nháy mắt đã phục hồi tinh thần trở lại, lúc này hắn mới nhìn rõ hai tay của Tu bị một cái còng trói ra sau lưng, trên cổ còn mang theo một cái vòng cổ bằng da giống như mấy cái hay đeo cho chó mèo, trên vòng cổ phía đằng sau gáy có khoen nối vào một sợi xích màu bạc chạy thẳng xuống dưới lưng, nối với cái còng trên tay, làm cho y không thể động đậy.
.
Cái này, cái này có tính là phạm tội không? Lương Bình trong đầu lúc này bấn loạn không thôi, hoài nghi muốn nứt đầu. Chính là giám đốc Thu Sơn đang ép buộc Tu đại ca rồi…
.
Thu Sơn nhìn Lương Bình, một tay đỡ lấy vòng eo mảnh dẻ của Tu, một tay giật lấy sợi xích phía sau ép y phải ngẩng đầu lên. Hắn đem môi áp vào bên tai Tu, giống như là cố ý làm cho người đang đứng ngoài cửa cũng nghe thấy, cất giọng nói:
.
“Muốn thoải mái thì liền di chuyện cho ta.”
.
Lương Bình hết hồn, giọng điệu của Thu Sơn giống như là chủ nhân đang ra lệnh với sủng vật của mình, không phải là hỏi hay thương lượng, là là mệnh lệnh phải phục tùng tuyệt đối không thể cãi lời.
.
“Uhm… Dạ…”
.
Nhưng Tu đại ca nghe xong mệnh lệnh của giám đốc Thu Sơn, hóa ra lại đúng là chủ động cựa quậy thắt lưng nâng mông lên.
.
Hai tay bị trói chặt sau lưng, Tu chỉ có thể dùng đầu gối gian nan nâng lưng thẳng lên, để cho hạ thể của mình chậm rãi nhấc cao lên. Dưới hai cánh mông mượt mà, côn thịt chôn trong hậu đình Tu dần dần lộ ra, khích thước của thứ đó to đến mức làm kẻ khác líu lưỡi, không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ cơ thể gầy gầy kia của Tu làm sao có thể tiếp nhận được côn thịt đáng sợ đó. Tu cố gắng nâng người mình lên, khi côn thịt được rút ra hơn phân nửa, liền ngồi sụp xuống, để cho côn thịt to lớn kia một lần nữa đâm sâu vào trong cơ thể y.
.
“A… Uh a… Lớn quá… Uhm…”
.
Mỗi lần chuyển động, Tu rõ ràng đau đến không nhịn được mà phải rên lên, thế nhưng động tác không hề dừng lại.
.
Nhìn từ phía sau, từng đường nét trên lưng Tu không ngừng phập phồng, giống như một bức tranh không bút nào tả lại được hết cái thần của nó. Bờ vai thon gầy run lên nhè nhẹ, từ trên vai kéo xuống có thể nhìn thấy được đường cong uốn lượn của sống lưng kéo xuống dưới eo, trong cơn kích tình mãnh liệt mồ hôi ứa ra chảy xuống giữa hai chân.
.
Rõ ràng là bị xiềng xích trói buộc, như là một thứ đồ vật chỉ có thể mặc cho người ta sắp xếp đùa bỡn, trong cơ thể lại không ngừng bị xỏ xuyên qua, vì sao lại không hề thấy sự thống khổ trên gương mặt y?
.
Chỉ thấy Tu ngửa đầu ra, cầm lòng không được mà nhắm hai mắt lại, cho dù là nước miếng *** mĩ không ngừng tràn ra từ khóe miệng. Giống như là đang tận hưởng loại trói buộc này, cơ thể *** đãng trầm mê làm cho người khác không thể khống chế, chỉ muốn được chà đạp cùng sỉ nhục, dùng cơ thể bị lăng nhục mà sinh ra khoái cảm mãnh liệt.
.
Làn da nuột nà đầm đìa mồ hôi, dưới ánh đèn giống như được phủ một lớp hào quang, càng thêm trơn bóng. Cái còng màu đen cùng sợi xích màu trắng bạc, lúc này lại trở nên chói mắt vô cùng. Chu dù nhìn không thấy được phía trước, nhưng mà chỉ nội bờ lưng mĩ diễm như vậy cũng làm cho người khác quên cách hít thở.
.
“A, a… Uhm…”
.
Từng đợt từng đợt rên rỉ của đàn anh lượn lờ trong phòng làm việc, làm cho Lương Bình tâm loạn như ma, không hiểu sao mà nổi điên lên. Hắn làm kiểu gì cũng không tiếp nhận được, đàn anh mà mình yêu kính lại trở thành diễn viên tình sắc như thế này.
.
Không, y không phải tự nguyện đâu! Nhất định là bị giám đốc Thu Sơn dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp. Mình, mình có cần phải giải cứu cho đàn anh không…
.
“A… Chủ nhân…”
.
Thình lình, từ trong miệng Tu phát ra hai từ làm cho Lương BÌnh nhất thời hôn mê.
.
Đàn anh… Mới vừa rồi đang gọi cái gì?
.
“Chủ nhân… A… Không được… Uhm, thật đầy… Cơ thể thật… nóng quá… Uhm a, nhanh… Nhanh…”
.
Tu cuối cùng cũng không chống đỡ được cơ thể của mình, đem đầu vùi vào trong vai Thu Sơn, không nhịn được mà đong đưa mông của mình, cầu khẩn.
.
Chủ… Chủ nhân?
.
Trong đầu Lương Bình hình như có một tiếng nói nào đang nhắc nhở hắn cái gì đó, nhưng theo cảm tính lại khiến cho hắn không muốn thừa nhận.
.
Thu Sơn làm như lú này mới nhớ tới việc hắn gọi Lương Bình tới. Hắn ôm sát Tu vào lòng, liếm vào bên tai y, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt tà mị, hướng về phía Lương Bình vươn tay, ra ý bảo Lương Bình cầm tài liệu qua.
.
Lương Bình giống như người máy mà đi về phía trước, tay vừa mới định đưa tài liệu qua, nhưng đầu ngón tay lại buông lỏng, giấy tờ rơi tán loạn xuống nền nhà. Nhìn giấy tờ lộn xộn trên mặt đất, lại nhìn người trên bàn làm việc một chút, Lương Bình đột nhiên cay hết cả mũi, xoay người lao ra khỏi cửa.
.
Hắn liều mạng chạy như điên đến WC, vọt vào trong một ngăn, đóng cửa lại tựa lưng vào trong cánh cửa thở dốc kịch liệt. Hắn cúi đầu, mới phát hiện ra thứ nơi bụng dưới của mình, không biết từ khi nào đã đội quần lên thành một cái lều nhỏ.
.
Lương Bình ôm lấy phân thân đang không ngừng phình to của mình, thống khổ nhắm mắt lại.
.
Vì cái gì, vì cái gì đàn anh lại cùng giám đốc Thu Sơn…
.
Ngón tay không tự giác mà luồn vào trong quần lót, chậm rãi di chuyển. Tuổi còn trẻ nên cơ thể phản ứng rất nhanh, dục vọng bị kích động nhanh chóng tụ tập đến phân thân, nóng muốn bỏng tay.
.
“Đại ca…”
.
Nhớ lại Tu mà nhắm mắt lại, thần thái ngửa đầu ra sau thật sâu đầy say mê. Tưởng tượng vòng eo của y đang đong đưa, dùng hai cánh mông trắng mềm của y kẹp chặt lấy phân thân của mình, chuyển động lên xuống…
.
“A, thật chặt… Đại ca…”
.
Rõ ràng không hề có hứng thú với đàn ông, Lương Bình lại phát hiện ra bản thân lúc này so với khi xem hình 3X mà thủ *** còn hưng phấn hơn rất nhiều.
.
Vì cái gì, thoạt nhìn tinh khiết như thế, căn bản không có cánh nào liên hệ với những chuyện tình sắc thế nhưng đàn anh lại có thân thể *** loạn đếnnhư vậy, lại phát ra những âm thanh như vậy…
.
Sự tương phản mãnh liệt, dĩ nhiên làm cho người ta hưng phấn bừng bừng. Vẫn khắc chế không dám có tà niệm gì đối với đàn anh, nhưng chỉ vì mấy phút này mà tan thành mây khói.
.
“Để cho tôi thao anh, đại ca… A… Ngậm lấy côn thịt của tôi, để cho tôi bắn trong người anh…”
.
Thì ra trong nội tâm của mình, chính là chờ mong có thể lăng nhục, đùa bỡn một người ưu tú như vậy. Thú tính từ trong đáy lòng bị kích khởi, muốn đem y đè xuống dưới thân, xé rách quần áo của y, đem cơ thể của y vuốt ve đến khi vùng vẫy đầy *** loạn. Muốn đem côn thịt hùng tráng của mình cắm vào trong cơ thể y, nhìn y chật vật khóc lóc rên rỉ dưới thân mình.
.
“A, a -”
.
Kích tình trôi qua, Lương Bình nhìn thật lâu vào dịch thể đầy trên tay mình, thống khổ dựa lưng vào cánh cửa chậm rãi ngồi sụp xuống.
.
Ghê tởm… Vì cái gì, mình lại muốn làm chuyện này đối với đàn anh…
.
Đem người mình yêu kính biến thành đối tượng phát tiết tính thú, Lương Bình đột nhiên cảm thấy rất áy náy.
.
Mình như vậy, thật đáng ghét mà… Sau này mình còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt đàn anh chứ…
.
Nước mắt không hiểu vì sao ứa ra thành dòng, Lương Bình chán nản nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào trong cánh tay.
.
Đầu tuần đi làm, Tu phát hiện ra hôm nay có gì đó không đúng. Không đúng chỗ nào nhỉ, cảm giác hình như bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều. Khi y ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy Lương Bình đi ngang qua bên bàn làm việc của mình, cuối cùng đã phát hiện ra được vấn đề.
.
“Lương Bình, hôm nay làm sao vậy? Không khỏe sao?” Tu quan tâm hỏi một câu.
.
Lương Bình như là bị giật mình, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tu một cái, mặt tự nhiên đỏ bừng giật lùi ra sau.
.
“Không, không có gì!” Lương Bình cuống quít xua tay, không dám nhìn Tu thêm cái nào nữa, nhanh chóng tách khỏi Tu đi đến bình nước.
.
“Li không có để ngay vòi kìa, nước đổ ra ngoài rồi.” Tu nhìn thấy độ khác thường của Lương Bình, tốt bụng nhắc nhở.
.
“A? Oh oh!” Lương Bình lúc nào cũng tỉnh táo không dám ngẩng đầu lên, luống cuống chân tay mà loay hoay chỉnh lại li.
.
Tu cũng thấy kì cục, đột nhiên nghe có người kêu y.
.
Đồng nghiệp chỉ chỉ về phòng giám đốc, nói với Tu: “Tu, giám đốc gọi cậu vào kìa…”
.
“A à -”
.
Đồng nghiệp còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiế
t từ chỗ bình nước vọng tới, cái li của Lương Bình rớt xuống đất, áo quần cũng ướt sũng một mảng lớn.
.
“Ô ô, tránh đường tránh đường!” Lương Bình xốc lại vạt áo, chạy thẳng vào WC.
.
Đứa nhỏ này hôm nay bị sao vậy ta?
.
Tu khó hiểu mà chớp chớp hai mắt, đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc của giám đốc.
.
[Cảnh cáo chương sau, MR.D muốn bắt cóc sủng vật của Thu Sơn?!]