CHƯƠNG 10 PN2: RẠP CHIẾU PHIM LÚC NỬA ĐÊM
Nửa đêm, làm gió nhẹ lành lạnh mang theo mùi vị ẩm ướt lướt qua mái tóc Tu.
Tu dừng chân lại, từ tiểu kiều đi xuống dưới. Ánh đèn rực rỡ trong thành phố cũng đã tắt bớt, chỉ còn lại ánh đèn đường bình đạm soi bóng dưới đáy nước, trong mặt nước dập dền phản chiếu một luồng ánh vàng ấm áp.
“Tu.” Một người đàn ông cao lớn đi phía trước quay đầu lại, vươn bàn tay rộng về phía Tu, ánh mắt sâu hút ngập tràn sủng nịch, “Gió lên rồi, chúng ta mau về đi.”
Ánh đèn đường màu vàng nhàn nhạt tỏa ra trên đỉnh đầu, khắc họa lại những đường nét cương nghị trên gương mặt hắn càng thêm rõ ràng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu phá lệ mê người.
Ánh sáng lần lượt thay đổi làm cho tim Tu đập thình thịch, y lặng đi một chút, tay được người đàn ông kia nắm lại.
“Dạ, chủ nhân…”
Tu đi theo sau chủ nhân, cúi đầu đi qua từng ngọn từng ngọn đèn đường. Làn gió đêm lành lạnh thỉnh thoảng quét qua mặt y, có chút lạnh, nhưng Tu lại cảm thấy một luồng hơi ấm từ tay chạy lên tim mình.
Từ mùa hè tới giờ, Tu cùng chủ nhân Thu Sơn thường thường thích đi dạo lúc đêm. Mặc dù bình thường vẫn bên cạnh chủ nhân, nhưng như bây giờ, khoảnh khắc hai người nắm tay nhau đi dưới đèn đường, y càng cảm thấy đáng giá cùng quí trọng.
“A,” Thu Sơn thình lình dừng bước, vươn tay, “Hình như trời mưa rồi.”
Tu ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm giác có những giọt nước tươi mát rơi xuống mặt mình.
“Mưa đêm mùa hạ luôn đến bất ngờ, trong chớp mắt, những hạt mưa đã lớn như hạt đậu, thấm ướt mặt đất. Khi Thu Sơn nắm tay Tu chạy đến hành lang rạp chiếu phim thì trời đã mưa tầm tả.
“Xem ra tạm thời không đi được rồi.” Thu Sơn nhìn poster phim treo bên ngoài, “Không bằng vào trong xem phim đi.”
Trong rạp chiếu phim nho nhỏ quơ tay không thấy ngón, trên màn hình mờ mờ rọi chút ánh sáng tới mấy hàng ghế phía trước. Người trong rạp không nhiều lắm, cách vài ba hàng mới có một hai cặp tình nhân.
Tu cầm kem, cùng Thu Sơn đi đến một dãy ghế không có người ngồi.
Trên màn hình chiếu một bộ phim nghệ thuật không thú vị lắm, thừa sức làm cho người ta ngủ mơ màng. Các cặp tình nhân trong rạp hình như cũng không thèm chú ý đến nội dung phim, không coi ai ra gì mà cứ ôm nhau thành một cục, không liếc mắt lên màn hình lấy một cái.
“Thật sự là bộ phim không hấp dẫn mà, khó trách tất cả mọi người đều không có hứng thú.” Thu Sơn hơi nghiêng đầu qua, nói.
“Dạ… A…” Tu vừa định nói tiếp lại đội nhiên cảm thấy bàn tay của chủ nhân vươn lại, chậm rãi xoa lên đùi mình.
Ôi chao? Chủ nhân.
Tu lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy bàn tay của chủ nhân chuyển động trên đùi, chậm rãi sờ soạn vào bên trong đùi non, sau đó bao lấy phân thân y, có ý định khiêu khích.
“Uhm…” Tu đem hai mắt nhìn thẳng lên màn hình chăm chú không dám nhúc nhích, một tay cầm hộp kem, một tay cầm lấy áo khoác thấm nước mưa phủ trên đùi, thẹn thùng che đi động tác của chủ nhân.
Trong bóng tôi Tu không thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân, dưới sự che đậy, ngón tay của chủ nhân linh hoạt cởi bỏ thắt lưng Tu, từ mép quần trượt vào, cách lớp quần lót hơi mỏng, dùng móng tay gãi nhẹ vào phân thân Tu.
“Uhm…”
Ngón tay chủ nhân giống như có lửa, quét qua nơi nào liền để lại dấu vết nóng rực ở đó, cảm giác tê tê ngứa ngứa dâng lên, dần dần làm cho thân thể căng cứng của Tu thả lỏng ra. Khát vọng được vui vẻ liền cứ thế mà bị khơi mào, làm cho Tu không nhịn được phối hợp theo động tác của chủ nhân, đem hai chân tách ra.
“Muốn sao, rất muốn bị ta thượng ở chỗ này sao?” Thu Sơn kề môi sát vào tai Tu nhẹ giọng cười nói, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve phân thân bắt đầu cương lên của y, “Nghĩ đến có thể sẽ bị mọi người nhìn thấy bộ dạng *** đãng của em, liền không nhịn được mà hưng phấn sao?”
“Uhm… Chủ nhân…” Tu thẹn thùng cúi đầu, ngón tay túm chặt lấy áo khoác.
Mặc dù trong rạp chiếu phim tối thui không thấy được gì ngoài chu vi mộ
t mét quanh chỗ ngồi, nhưng mà dù sao cũng là nơi công cộng với diễn viên trên màn hình làm cho y cảm thấy sỉ nhục. Nhưng cảm giác cực độ lo lắng vì bị lộ tẩy cũng làm cho người ta nhịn không được mà hưng phấn, giống như là chờ mong, trống ngực đập dồn dập.
Đột nhiên cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ cổ áo, lạnh đến mức Tu cong hết cả lưng, mới phát hiện chủ nhân hóa ra lại đem kem thả vào trong người y thông qua cổ áo.
Kem tươi hồng hồng mềm mại mang theo mùi thơm ngọt ngào của dâu và sữa, vừa tiếp xúc với làn da Tu liền bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, biến thành chất lỏng sền sệt, chậm rãi chảy từ trên ngực xuống, hơi đọng lại nơi đầu nhũ, sau nhịp tim dồn dập liền nương theo đó chảy xuống dưới eo rồi sâu vào bụng dưới. Cơn lạnh lui đi, làn da ngược lại trở nên nóng rực, hai hạt thù du trước ngực theo đó cũng sưng lên, đem vạt áo hơi mỏng độn lên.
Thu Sơn cầm lấy kem của Tu, dùng muỗng nhỏ múc một ít đổ vào đằng sau gáy Tu. Kem tươi thơm mát men theo sống lưng chảy đến kẽ mông.
“Chủ nhân… Uhm….”
Sau khi cảm giác lạnh băng qua đi thì làn da trở nên vừa dính vừa nóng làm cho Tu đứng ngồi không yên, không nhịn được mà nhẹ nhàng dong đưa eo.
Thu Sơn thả hộp kem ra, đem tay Tu kéo xuống, sau đó đưa tay ôm lấy vai Tu, kéo y lại gần, để cho đầu của y dựa vào trong ngực mình. Tay kia vòng ra sau lưng Tu dò vào trong, đem theo kem dâu dinh dính xoa xoa xung quanh cúc huyệt y.
Cảm giác lạnh lẽo theo ngón tay Thu Sơn tiến vào bên trong mật huyệt, người Tu run lên, mị huyệt nơi động khẩu hút lấy ngón tay chủ nhân, nghĩ muốn đem nó nuốt sâu vào bên trong.
“Em còn chưa có trả lời tôi, muốn hay không, hả?” Thu Sơn một bên vuốt ve cánh mông Tu, thấp giọng hỏi.
Tu vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách, nhưng cảm giác tao động khô nóng trong thân thể làm cho y không thể không thừa nhật khát vọng của bản thân.
Cho dù bất kì lúc nào cũng có thể có người đi qua, nhìn thấy bộ dáng sỉ nhục của mình nhưng không sao cả. KHát vọng được ở đây giao thân xác cho chủ nhân, để mặc ngài lăng nhục, mặc ngài đùa bỡn.
“Dạ muốn…” Y thẹn thùng mà nằm nghiêng người lại trên đùi chủ nhân, hai tay cầm lấy vạt áo của chủ nhân, đem đầu hạ xuống thật thấp, dùng thanh âm yếu ớt cùng ngượng ngùng nói: “Chủ nhân… Thật muốn ở đây… Làm ơn cho tôi…”
Chỉ nghe trên đầu vang lên tiếng cười khẽ hài lòng, Thu Sơn vuốt vuốt tóc Tu, móc điện thoại di động trong túi quần y ra, chuyển sang chế độ rung, sau đó kéo quần xuống đem nửa cái mông của Tu lộ ra ngoài.
“Nhấc mông lên một chút.” Thu Sơn cúi đầu ôn nhu ra lệnh.
Tu ngoan ngoãn như một con mèo con khiến cho người ta trìu mến, đem mặt áo vào y phục bên hông chủ nhân, cố gắng chuyển động cơ thể phối hợp với yêu cầu của chủ nhân. Khi mà cái điện thoại như quả trứng gà kề sát vào hậu đình Tu, dưới tác dụng làm trơn của kem dâu và ngón tay chủ nhân mà khuếch trương, động khẩu chậm rãi được căng ra.
“Uhm… Uhm… Uhm…”
Tu vùi đầu cắn lấy vạt áo của chủ nhân. Mặc dù cách hai người vài hàng ghế mới có người ngồi, nhưng Tu vẫn liều mạng kềm chế lại thanh âm của mình, sợ người khác nghe thấy. Cơ thể vì vậy mà cũng bị cứng lại khó có thể mở ra, hậu đình đau như bị xé rách.
“Thả lỏng một chút.” Một tay Thu Sơn gỡ vạt áo Tu cắn trong miệng, nâng lằm Tu lên để cho y có thể nhìn mình, nói: “Nếu như ở chỗ này làm không tốt, tôi liền đem em lên hàng đầu để làm cho mọi người xem. Tôi nghĩ mọi người sẽ không thèm để ý đến bộ phim nhàm chán này mà sẽ chuyển qua xem em bị điều giáo cho coi.”
Trong mắt Tu lộ ra kinh hoàng cùng thần sắc khẩn cầu, như con thú non cố lấy lòng chủ nhân, vươn đầu lưỡi hồng phấn mềm mại liếm lấy ngón tay. Đầu ngón tay chủ nhân mang theo vị kem tươi, có mùi sữa cùng mùi dâu thơm thơm, ngọt đến mức muốn làm cho người khác bị hòa tan. Tu dùng đầu lưỡi liếm láp từng ngón tay chủ nhân, sau đó tham lam mút vào.
Trong lúc si mê, hậu đình không tự giác mà buông lỏng không ít phòng bị, bàn tay Thu Sơn đang ở hậu đình Tu mở ra liền dùng sức đẩy mạnh một cái, cả chiếc điện thoại di động liền lọt vào trong người Tu.
“A, a… Uhm….”
Tu không khỏi cắn vào ngón tay chủ nhân, trong nháy mắt khi cảm giác đau đớn qu đi, chính là cảm giác bị lấp đầy đến căng cứng.
“Bây giờ,” Thu Sơn cầm lấy điện thoại của mình, bấm số điện thoại của Tu, sau đó đưa đến trước mặt y, mỉm cười nói: “Tự gọi điện thoại cho mình nào.”
Ánh sáng trong rạp chiếu phim tối xuống, hình ảnh trên màn hình chuyển động chậm rãi, hai nam nữ diễn viên chính vẫn còn vướn trong mê muội, đè nén. Nhưng khán giả trong bóng tối lại như bị vây giữa hai tầng băng hỏa.
“Uhm… Uhm…”
Tu nằm trên đùi chủ nhân, lọt thỏm trong ghế, phả ra hơi thở nóng rực. Tiếng rên rỉ đứt quãng yếu ớt, giao hòa với nhạc nền u buồn trong phim.
Tay y siết chặt điện thoại di động của nhân, số hiển thị trên màn hình điện thoại chủ nhân là số của y, mà điện thoại y bây giờ lại đang điên cuồng rung trong cơ thể y. Kem tươi bị chảy ra hòa với mùi hương cơ thể đem y phục của Tu dính bết lên da, khiến cho người y tỏa ra mùi thơm *** mĩ mê người.
Thu Sơn nhẹ nhàng vuốt ve người nằm trên đùi dịu ngoan như mèo con, vuốt từ cổ xuống dưới eo, sau đó từ eo dò vào vên trong mép quần xộc xệch.
“Sao lại cúp điện thoại?” Thu Sơn lấy ngón tay đẩy điện thoại vào sâu hơn trong cơ thể Tu, nói: “Tiếp tục gọi, không cho ngừng.”
Tu dùng ngón tay run rẩy bấm phím gọi, điện thoại trong cơ thể ngay lập tức lại rung lên lần nữa. Cảm giác tê dại, kích thích vào nội bích không nặng không nhẹ, nhưng lại có thể cho người ta một loại khoái cảm kì diệu. Trong hoàn cảnh vẫn phải lo lắng về người khác, Tu không dám lộn xộn, không dám phát ra tiếng động quá lớn, cơ thể cũng vì liều mạng ức chế dục hỏa mà có chút run rẩy, khao khát *** thế nhưng lại bùng phát mãnh liệt.
“Bé ngoan.”
Chủ nhân vuốt vuốt tóc Tu, như thưởng cho con thú non biết nghe lời mà đem một chút kem sữa dâu đưa đến miệng y. Tu ngoan ngoãn hé đôi môi, kem dâu vừa ngậm vào trong miệng, chủ nhân bất thình lình nâng mặt y lên, cúi đầu cắn lên môi TU.
“Uhm…”
Tu chưa kịp phòng ngự, đầu lưỡi ẩm ướt nóng ấm đầy bá đạo của chủ nhân đã xông vào, vị kem ngọt lịm đưa đẩy trong miệng hai người, sau đó trong lúc giao quấn được hòa tan. Vị ngọt thấm vào từng ngõ ngách trong khoang miệng, Tu không nhịn được vòng tay ôm lấy cổ chủ nhân, sau mê trong nụ hôn sâu khiến cho bất kì ai cũng có thể mê loạn này.
“Bé con *** đãng, ở chỗ này đúng là làm cho em rất hưng phấn phải không.”
THu Sơn cuối cùng cũng nhả đôi môi bị cắn đến sưng mọng của Tu ra, liếm theo vành môi y, đưa tay sờ vào giữa hai chân Tu, phân thân Tu ở phía trước ngẩng đầu cao cao, từ trong linh khẩu chảy ra niêm dịch thấm ướt quần lót.
“A a… A, chủ nhân… Muốn…” Tu cầm chặt lấy y phục chủ nhân, trải qua nụ hôn dài làm người thiếu dưỡng khí khiến khuôn mặt đỏ hồng, khóe mắt ướt át, “Tôi chịu không được nữa rồi… Chủ nhân… Nóng lắm.”
Thu Sơn đem ngón tay bỏ vào trong miệng Tu, đùa bỡn với lưỡi Tu, nói: “Muốn thì hãy cầu xin chủ nhân thật tốt vào, tôi đã dạy em rồi.”
Tu ngấn lệ, thân người chậm rãi trượt khỏi ghế, quì dưới đất, đem mặt áp lên giày chủ nhân.
Trống ngực đập càng lúc càng nhanh. Chưa từng hôn chân chủ nhân ở nơi công cộng, điều này làm cho Tu cảm giác hơi kinh hoàng. Nếu như nói trong không gian riêng tư cũng không đến mức làm cho y xấu hổ như vậy, nhưng mà ở nơi này, bản thân mình giống như một con chó – chỉ có chó mới có thể tự nhiên được chủ nhân dắt đến nơi công cộng, tất nhiên là nằm dưới chân chủ nhân.
Y vươn đầu lưỡi liếm láp giày chủ nhân, qua chiếc vớ mút lấy mu bàn chân chủ nhân.
Thình lình nghe thấy tiếng động cách đó không xa, Tu ngẩng đầu, nhìn thấy cùng dãy ghế với họ có một cặp tình nhân khác, cũng quấn vào một chỗ hôn nhau.
“A…”
Thu Sơn thình lình dùng một chân khác đè đầu Tu xuống, đem đầu y ép xuống lần nữa: “Không cho phép phân tâm.”
Tu tiếp tục hôn chân chủ nhân, trong lòng có chút bối rối. Y không xác định được trong bóng tối như thế này người ta có thể nhìn thấy y hay không, loại lo lắng này cùng cảm giác xấu hổ vì bị khống chế làm cho Tu hưng phấn, kích thích nơi hậu đình cùng hạ thể sưng cứng đau đớn càng mãnh liệt.
“Tốt lắm, ngẩng đầu lên.” Thu Sơn cầm lấy áo khoác phủ lên đùi mình, sau đó đá đá sủng vật dưới chân, “Bây giờ thì liếm chỗ này.”
Tu tiến đến giữa hai chân chủ nhân phủ trong áo khoác, trong bóng tối sờ soạng cởi bỏ thắt lưng của chủ nhân, chạm đến con quái vật bên trong quần.
“Làm cho tốt, nói không chừng tất cả mọi người đang nhìn em đó.” Thu Sơn vuốt ve đầu Tu qua lớp áo khoác.
Tu cố nén dục hỏa đang thiêu đốt trong người, chậm rãi liếm ẩm quần lót của chủ nhân làm cho hình dáng của côn thịt tráng kiện bên trong càng thêm rõ ràng. Sau đó kéo quần xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp lên côn thịt chủ nhân.
Khi đầu lưỡi liếm đến túi da cực đại, có thể tinh tế cảm nhận được hai quả cầu bên trong cũng run run theo. Tu ngậm lấy một cái, nhẹ nhàng mút vào, rồi lại nhả ra, đầu lưỡi đẩy đưa, đem quả cầu bên trong lay động không ngừng. Khi cả hai quả cầu đều được an ủi, đầu lưỡi liền chậm rãi quấn lên côn thịt của chủ nhân. Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng giữ chặt lấy thân côn thịt, chậm rãi chuyển động từ dưới lên trên, đến đỉnh côn thịt. Tu dùng đầu lưỡi liếm vào nếp nhăn nơi qui đầu, sau đó chậm rãi ngậm tất cả vào trong miệng.
“Không được lười biếng, động tác mạnh hơn một chút cho tôi!” Chủ nhân thấp giọng ra lệnh, lấy tay đè gáy Tu lại.
“Uhm… Uhm…”
Đến khi côn thịt của chủ nhân không còn cách nào có thể vào thêm trong miệng Tu, qui đầu to lớn đã chui sâu vào trong cổ họng, cảm giác đau đớn bỏng rát làm cho Tu không nhịn được mà ứa nước mắt. Khí tức nồng đậm của côn thịt chủ nhân xâm chiếm trong khoang miệng y, y núp dưới áo khoác cẩn thận phun ra mút vào, sợ động tác của mình gây ra tiếng động quá lớn khiến cho người khác chú ý.
Thu Sơn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, đem áo khoác phủ trên đầu Tu nhấc lên một chút, qu5t nước mắt của y đi nói: “Làm giỏi lắm, bé ngoan, có muốn cưỡi lên ở đây không, em cũng không nhịn được nữa phải không?”
Tu thoáng nhìn ra chỗ ngồi phía xa xa, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn chủ n
hân, nhẹ nhàng lắc đầu. Quì trên mặt đất còn có thể lợi dụng bóng tối che chở, một khi ngồi vào trong lòng chủ nhân, nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy. Mặc dù Tu sớm bị dục vọng hành hạ đến *** dịch chảy ròng ròng, nhưng y vẫn không dám để cho người khác nhìn thấy bộ dáng mình bị người khác cắm vào.
“Nơi này rõ ràng là có thể khiến cho tiểu *** thú như em hưng phấn đến phát run, còn sợ cái gì.” Thu Sơn nhéo nhéo mặt Tu nói, “Ở đây tối như vậy, cho dù người ta có nhìn thấy bộ dáng *** loạn của em, cũng không có biện pháp nhìn rõ mặt em.”
Đừng, đừng mà… Mắt Tu ngập nước, nhìn chủ nhân cầu xin.
“Được rồi.” Thu Sơn tháo thắt lưng Tu cột lên trên cổ, sau đó cài lại khuy quần mình đứng dậy, nắm đầu còn lại của thắt lưng dắt đi, nói với Tu đang quì trên mặt đất. “Đi lại đây với tôi, bé con.”
Tu được chủ nhân dùng dây thắt lưng dắt đi, chậm rãi bò về phía trước. Quần áo xộc xệch làm cho hành động của y có chút gian nan, mặc dù áo khoác vẫn còn phủ trên đầu y, nhưng bị đối đãi như một con chó vẫn làm cho y xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào sàn nhà tối mịt.
Khi bò qua chân đôi tình nhân ngồi ở đầu bên kia, hai người bọn họ hiển nhiên đã nhìn ra y không phải là “con chó to”. Người đàn ông huýt sáo trêu ghẹo, người phụ nữ phát ra tiếng cười nhạo haha.
Tu cảm thấy mắc cỡ hận không thể tìm một cái hố mà nhảy vào, nhưng chủ nhân chỉ cười khẽ, giống như là đang dắt chó đi dạo như cũ, thản nhiên mà lướt qua những người đó.
Thu Sơn dắt Tu đến cửa thoát hiểm, dùng rèm cửa rất dày bao hai người lại, dưới ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở có thể thấy được hình dáng của hai người.
“Lúc nãy khi bị nhìn thấy, có phải sướng đến muốn bắn ra? Bé con *** đãng.” Thu Sơn dùng mũi giày nhẹ đá đá vào phân thân giữa hai chân Tu hỏi.
Tu cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu thống khổ thần sắc khó nhịn nhìn chủ nhân, nước mắt viền mi, trong ánh sáng yếu ớt hiện ra ánh mắt trong veo.
Thu Sơn nhìn Tu, im lặng vài giây, thình lình không kềm được tình tự mà chụp lấy y phục của y kéo thẳng dậy, hung hăng áp lên tường, cắn xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp tăm tối này, tiếng thở dốc mê loạn nóng rực bị rèm cửa dày cách trở, tràn ngập lên cả hai người.
Xao động như là bị kiềm chế đã lâu đột ngột bộc phát, Thu Sơn thô bạo đè Tu lại, điên cuồng phủ lên đôi môi những nụ hôn như là cuồng phong bạo vũ. Khóe mi, khuôn mặt, lỗ tai, Thu Sơn cầm lấy cằm Tu xoay mặt y qua một bên, thuận tiện cắn lên cổ y.
“A… A… Chủ nhân.”
Tu nhỏ giọng nỉ non, cảm giác được trái cổ của mình nhẹ nhàng chuyển động dưới đầu lưỡi ấm nóng của chủ nhân. Hàm răng của chủ nhân đặt trên động mạch cổ của y, Tu cảm giác máu của mình đang chảy ra, giống như tánh mạng được ngài nắm giữ.
Tựa như ma cà rồng săn mồi, chứa đầy hơi thở nguy hiểm cùng khát khao dục vọng. Khoái cảm kinh tâm động phách làm cho người ta kinh hoảng, rồi lại khát vọng.
Thu Sơn chậm rãi cởi bỏ quần áo của Tu, đầu lưỡi tiến đến trước ngực TU, chuyển đến đầu nhũ y liếm một cái, nói: “Ngọt lắm, có mùi dâu.”
“Uhm…” Tu đỏ cả mặt, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Lúc nãy kem bị chảy trên người y, làm cho toàn thân y tỏa ra mùi dâu của kem.
“Thật muốn ăn sạch em.” Thu Sơn liếm quanh đầu nhũ Tu, cuối cùng cắn lên đầu nhũ cưng cứng vẫn còn ngòn ngọt.
“A… A, uhm… Đau lắm, đau lắm… Chủ nhân… A…”
Tu cảm giác được cảm giác đau đớn khi ngực bị cắn, chủ nhân dùng hàm răng dùng sức cắn lên đầu nhũ y kéo ra ngoài, chỗ mẫn cảm bị kích thích mãnh liệt làm Tu không khỏi cong hết cả người, rồi lại không thể không phối hợp với động tác của chỉ nhân mà hé ngực ra, hai tay không có điểm tựa vội nắm chặt lấy rèm cửa ở phía sau, hưởng thụ đau đớn cùng khoái cảm.
“A… A…”
Sau khi cắn xé, chỉ dùng lực mút vào. Chủ nhân ôm eo Tu, Tu cảm giác được đầu nhũ của mình sưng lên trong miệng chủ nhân. Thù du mới trải qua chà đạp càng trở nên mẫn cảm yếu ớt, chủ nhân dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm xuống, làm cho cả người Tu run rẩy.
“Tu, vị của em ngon quá… Hai hạt thù du này, bị tôi hút to lên giống như quả dâu vậy, cảm giác trong miệng rất thích…” Thu Sơn lưu luyến hết liếm lại nhéo nhéo ngực Tu, không nỡ rời đi, “Nếu có thể hút ra sữa thì tốt biết bao.”
“Chủ nhân… Không, a… Tôi… Đầu vú của tôi… Sưng đau lắm…” Tu đứng gian nan, chụp lấy rèm cửa cuốn lại nửa vòng, liều mạng lôi kéo, “Phía dưới… Phía dưới cũng vậy… Chủ nhân, chủ nhân…”
“Nơi này sao? Cũng sưng lên đến như vậy rồi.” Thu Sơn kéo phắt quần Tu tới mắt cá chân, kéo côn thịt của mình ra cùng nắm lấy phân thân của Tu trong tay, “Vốn định hưởng thụ thêm chút nữa, bất quá tôi cũng không nhịn được nữa rồi.”
Côn thịt của hai người trong tay Thu Sơn cọ xát vào nhau, niêm dịch chảy ra từ linh khẩu giao hòa cùng một chỗ, đem lửa nóng hòa vào nhau.”
“Chủ nhân, nhanh… Nhanh một chút… Tiến vào…”
Tu cũng không chịu được nữa, hai tay thả rèm cửa ra ôm lấy cổ chủ nhân, đong đưa cơ thể đem phân thân của mình cọ vào côn thịt của chủ nhân, dùng thanh âm tràn ngập *** thấp giọng nỉ non thỉnh cầu bên tai chủ nhân, “Muốn ăn côn thịt của chủ nhân… Nhanh… Làm tôi ở đây… Muốn ngài…”
Đối mặt với khiêu khích nóng rực như thế, Thu Sơn không hề chần chờ nữa. Hắn nâng một chân Tu lên để cho y có thể quàng qua hông mình, đưa tay rờ tới hậu đình Tu, cầm lấy sợi dây treo điện thoại còn nằm bên ngoài tiểu huyệt.
“Bé con *** đãng, đây là em cầu xin tôi, dợi lát nữa thì đừng có mà khóc kêu đau.”
Nói xong, Thu Sơn một tay ôm lấy eo Tu, tay kia vuốt ve da thịt mềm mại nơi động khẩu, thình lình rút mạnh đem điện thoại di động kéo ra ngoài.
Tu ôm chặt lấy cổ chủ nhân, cảm giác đau như xé làm cho y phải rên lên thành tiếng.
Thu Sơn không có cho Tu cơ hội hít thở, cố gắng đem côn thịt của mình hướng thẳng vào trong cái miệng nhỏ xinh còn chưa kịp khép lại. Tu hít sâu một hơi, mị huyệt trong nháy mắt bị côn thịt nóng rực lấp đầy, theo tiềm thức liền gắt gao hút chặt.
“A! Uhm… Uhm, a… Uhm…”
Tu kích tình không kềm được muốn hét to, nhưng lại nhớ ra đây là nơi công cộng. Thế là đem đầu dụi vào trong cổ chủ nhân, cầm lòng cắn lấy tóc chủ nhân, liều mạng khắc chế tiếng rên rỉ của mình.
“Kêu lên thành tiếng cho tôi, tôi muốn được nghe tiếng của em!”
Thu Sơn cũng thở gấp, đem chân còn lại của Tu cũng quàng lên hông mình, để cho cả người Tu quấn trên mình, sau đó dùng hai tay nâng eo Tu lên, ra sức chạy nước rút.
“A!”
Cả người Tu bị đẩy lên trên, sau đó rơi xuống liền bị côn thịt của chủ nhân hung hăng xỏ xuyên vào trong. Côn thịt thô to cứ thế mà điên cuồng, hung ác, đâm vào trong cơ thể Tu.
“Kêu lên thành tiếng đi! Nói với mọi người, em bị tôi làm thì có cảm giác thế nào!” Thu Sơn ra lệnh.
“A, chủ nhân… Côn thịt của chủ nhân thật lớn… Đau lắm… Thật thích… Ô ô… A…”
Tu bị đâm đến lắc lư, cơ hồ muốn té xuống, lại được chủ nhân ôm chặt. Mị huyệt nơi hậu đình hết bị côn thịt kéo ra rồi lại đẩy vòa. Tu vòng hai chân quấn chặt lấy eo chủ nhân, hai tay ôm lấy cổ chủ nhân, phân thân y bị kẹp chặt giữa hai người, cơ thể lắt lư cọ xát vào làm cho nó như sắp vỡ tới nơi.
Nước mắt kích tình thấm ướt hõm vai chủ nhân, y cuối cùng ngả đầu ra sau thật sâu, không để ý gì nữa mà rên lên thành tiếng, nói bên tai chủ nhân về khoái cảm của bản thân.
“Chủ nhân nhanh lên, sắp, a, chết mất thôi… Uhm a… Lại dùng sức… Mau chút nữa… Giết tôi đi, chủ nhân…”
Nhân vật trong phim hình như đang truy đuổi nhau, nghe thấy tiếng hét kích động, nhạc nền cao vút phẫn nộ, ngay cả nền nhà cũng có chút rung lắc. Cơ thể bị xỏ xuyên, thanh âm khi va chạm vào nhau, Tu cuồng loạn rên rỉ, xem lẫn trong tiếng nhạc phim ồn ào, phóng đãng, *** mĩ, nhưng chỉ có hai người mới nghe được.
“Tu, Tu, để cho tôi làm tiểu *** thú em!” Thu Sơm gầm nhẹ theo, cánh tay rắn chắc siết vào người Tu đến phát đau, “Tôi muốn bắn bên trong em!”
Tu rên nhẹ một tiếng, cắn lên bờ vai chủ nhân. Ái dịch của chủ nhân đồng thời cũng chảy vào nơi sâu nhất sau người y, một luồng nóng rực khác cũng phun vào bụng dưới của hai người.
Kích tình cùng dục vọng như liệt hỏa, thiêu trụi hết tất cả rụt rè cùng lí trí. Chỉ còn lại da thịt cùng thân thể tương liên, không có lấy một kẽ hở, ôm siết lấy nhau, không nỡ tách ra.
“Ở đây quả nhiên có thể làm cho em hưng phấn hơn.” Thu Sơn ôm lấy Tu, đem hơi thở nóng rực phả ra sau gáy y, nói: “Lần sau chúng ta có thể nếm thử chỗ kích thích hơn chỗ này, tôi muốn xem có phải càng nhiều người nhìn em, em có thể *** đãng đến tự mình bắn ra.”
Sau cơn kích tình Tu uể oải nói không nên lời, chỉ thẹn thùng ôm chặt lấy chủ nhân, như là con mèo con vùi đầu cọ cọ vào cổ chủ nhân.
“Nhưng mà mặc kệ là ở đâu đi nữa,” Thu Sơn nâng mặt Tu lên, cưng chiều nhẹ cắn lên chóp mũi y, dùng thanh âm ngọt ngào lẫn dịu dàng nói, “Em đều phải ở trong lòng tôi.”
Tu nhắm mắt lại. Ở trong bóng tối chỉ có hai người như lúc này, thế giới nhỏ hẹp, không thấy rõ khuôn mặt của người kia, nhưng độ ấm từ cơ thể của nhau lại có thể cảm nhận thật rõ ràng.
Chủ nhân, ấm lắm.
Hoàn