Edit: Thỏ
Trường trung học phổ thông Dục Đức lớp 11/6 đã thiếu hai học sinh: Một là lớp phó học tập Tống Văn, một là Phùng Tầm Kha. Tuy sự tình còn chưa điều tra rõ ràng nhưng tin đồn đã phát tán khắp nơi.
Có người nói Phùng Tầm Kha giành nữ sinh mà Tống Văn thích, cho nên Tống Văn cả giận dùng dao đâm Phùng Tầm Kha bị thương. Có người nói Phùng Tầm Kha và Tống Văn phụ trách mục báo cảo bảng của trường, hai người ý kiến bất đồng, lần trước bởi vì cãi nhau nên báo bảng cũng chưa xong, vì thế nảy sinh mâu thuẫn, ẩu đả lẫn nhau để trả thù.
Mà cũng có không ít người nói Phùng Tầm Kha dường như đã biết được bí mật gì đó ghê gớm của Tống Văn nên mới bị y cầm dao uy hiếp, kết quả có chuyện.
Tóm lại đủ loại thông tin, muôn hình vạn trạng, đoán già đoán non. Nhưng điều rõ ràng duy nhất chính là Phùng Tầm Kha bị thương nằm viện, còn Tống Văn và gia đình vẫn đang ở đồn cảnh sát.
Cao Dung nhìn chỗ ngồi trống vắng của Phùng Tầm Kha, bút nắp nhựa trong tay càng lúc càng bị ấn mạnh (trước kia chưa có bút lò xo) phát ra vài tiếng ‘lạch cạch’; tuy rằng âm thanh không lớn nhưng vẫn làm tâm trạng Cao Dung trở nên hoang mang.
Phùng Tầm Kha… bị thương… Tưởng tượng đến điều này, Cao Dung bắt đầu đứng ngồi không yên. Cậu đặt tay lên tim mình, thì thào nói: “Phùng Tầm Kha, trăm ngàn lần cậu đừng xảy ra chuyện…”
—
Ở phòng bệnh, một viên cảnh sát đang lấy lời khai của cậu học sinh vừa tỉnh lại – tức Phùng Tầm Kha: “Hai em là bạn học, nhưng vì sao cậu ta đâm em bị thương?” – “Các em đã xảy ra chuyện gì?” – “Lúc ấy cậu ta muốn giết em hay vẫn cầm dao uy hiếp, do xô xát nên mới ngộ thương?”
Đối mặt với những vấn đề này, Phùng Tầm Kha chỉ liên tục lắc đầu, ánh mắt tràn đầy khiếp đảm. Tựa như hắn vẫn còn đang khủng hoảng tinh thần, ngay cả gương mặt cũng trắng toát, thoạt trông vô cùng đáng thương.
Lúc này vị bác sĩ xử lý vết thương của Phùng Tầm Kha mới lên tiếng: “Cháu nó vừa tỉnh lại, hơn nữa lâm vào tình cảnh nguy hiểm, thân thể cũng còn yếu ớt, anh có hỏi cũng không được gì đâu.”
Đợi bác sĩ nói vào, viên cảnh sát mới gật đầu quay sang Phùng Tầm Kha an ủi: “Đừng sợ, giờ em an toàn rồi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ khi em hồi phục tinh thần, muốn tường thuật sự việc thì gọi điện cho anh.” Nói xong y rút ra một chiếc bút ở túi áo, lại lấy trong cặp ra một tờ giấy, mặt trên viết số điện thoại của mình đưa cho Phùng Tầm Kha, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra xong xuôi miệng vết thương của hắn cũng để hắn nghỉ ngơi một mình. Phùng Tầm Kha nhìn bóng lưng bác sĩ đang xa dần, khẽ cúi đầu che giấu mắt xanh thăm thẳm, khóe miệng cong lên.
Đừng vội, từ từ cũng tới, hai con ruồi bọ Tống Văn và Phương Hằng phải được an táng bên nhau.
“Còn chưa chết?” Một giọng nói khàn khàn cay nghiệt vang lên từ ngoài cửa.
Phùng Tầm Kha ngẩng đầu: “Cháu không sao, bà ngoại.”
So với 10 năm trước Lâm Thuần đến bệnh viện tìm Phùng Tầm Kha thì lúc này bà ta càng già nua, tiều tụy. Đôi mắt trũng sâu, tóc bạc trắng, giống như vừa trải qua một đợt bệnh nặng, cuộc sống cũng gần đất xa trời.
Bà ta lọm khọm đi tới Phùng Tầm Kha, cười khan một tiếng: “Ha ha, cũng phải, sao mày chết được. Mệnh mày khắc chết cha mẹ, kế tiếp là tao chết, sao có thể xảy ra chuyện gì…”
Ngay lúc Lâm Thuần đứng trước giường bệnh Phùng Tầm Kha, đôi con ngươi bỗng trở nên hung ác. Bà ta vung tay tát vào mặt cháu ngoại, hắn bị tát lật sang chỗ khác, tóc vàng gợn sóng cũng rũ theo.
“Còn không mau theo tao về nhà! Mày còn muốn tốn bao nhiêu tiền cho mày nữa?” Bà ta uất ức rầm rú.
“Cháu xin lỗi, đã làm ngoại nhọc lòng tiền thuốc men.” Phùng Tầm Kha đưa tay ôm lấy gương mặt vừa bị tát nóng rát, mắt xanh bình tĩnh nhìn Lâm Thuần. “Cháu xuất viện ngay.”
Dường như rất ghét phải nhìn đứa cháu của mình, bà ta chỉ xoay người nói: “Nếu mày hại chết con gái tao và mày cũng chết như thế thì tao mới vui vẻ.” Sau đó, bà ta bỏ đi.
Ý cười trên khóe môi Phùng Tầm Kha càng lúc càng lớn dần, vô cùng xinh đẹp. Nụ cười ấy rất rạng rỡ, đôi tay cũng dần siết chặt hơn.
Mặc kệ bác sĩ khuyên can, Lâm Thuần lập tức làm thủ tục xuất viện cho Phùng Tầm Kha. Miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, vì thế hắn hơi khom lưng, một tay ôm bụng, bước đi thong thả theo sau Lâm Thuần.
Ngay lúc bọn họ ra khỏi cửa bệnh viện đã nhìn thấy Cao Dung. Như là kẻ ướt mưa được nhìn thấy ánh mặt trời, đôi mắt xanh của Phùng Tầm Kha bỗng long lanh, sáng rọi. Hắn bước đến gần Cao Dung: “Dung Dung!”
Cao Dung nhìn tay hắn đang che lại vị trí vết thương, nét mặt hao gầy xanh xao, trong lòng cậu run lên từng cơn. Cậu toan muốn nói cái gì thì đã bị hắn giữ chặt tay, nếu không phải bên cạnh có bà ngoại thì hắn đã ôm cậu ngay rồi. Phùng Tầm Kha thì thào với Cao Dung: “Dung Dung, chỗ này đau quá, mình rất đau…”
Nháy mắt hình ảnh hiện lên, một Phùng Tầm Kha thời thơ ấu bị thầy giáo phạt đứng dưới nắng trưa, hắn vừa lau nước mắt vừa nhìn cậu kêu lên: “Dung Dung, tôi khát.” Hệt như Phùng Tầm Kha năm tuổi ngày nào…