Người viết: Thỏ
(Ngoại truyện được Thỏ viết sau khi chính văn kết thúc nhằm bù đắp cho kết thúc trụi lủi của tác giả. Hãy gọi Thỏ là Thỏ có tâm.)
——–
Ba tháng sau, Lâm Thuần mất.
Một sáng thức dậy, Phùng Tầm Kha thấy bà ta chết trên ghế cứng đờ. Hắn đứng nhìn bà ngoại hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng. Hắn chợt nhớ tới mẹ, người đã qua đời rất nhiều năm về trước, hắn đã rất khổ sở khi phải đối diện với thi thể lạnh ngắt của Phùng Tây và cũng đã khóc trong tức tưởi, cô độc.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Hắn không cảm thấy tiếc nuối hay đau thương. Thậm chí gương mặt già nua của Lâm Thuần trong một phút giây nào đó, vẫn không hề có một tia hối hận muộn màng. Bà ta không hối hận khi đã trót đối xử với đứa cháu trai của mình như thế.
Mà không sao cả, Phùng Tầm Kha cười thành tiếng, dù sao mọi thứ cũng đi đúng quỹ đạo rồi.Lẽ ra mọi chuyện nên đến sớm hơn, hắn nghĩ.
Hắn vuốt mắt Lâm Thuần lần cuối, sau đó thu tay về. Hắn rút một tờ giấy ăn rồi lau tay mình sạch sẽ.
Thật khó để người khác tổ chức tang lễ khi mắt bà ngoại vẫn trợn trừng lên.
Phùng Tầm Kha không giống Cao Dung, không thể dễ dàng quên, dễ dàng tha thứ. Sâu trong tâm khảm hắn vẫn luôn có những góc khuất tối tăm mà người khác không thể hiểu được.
Từ trước đến giờ, bà ngoại chưa từng chấp nhận hắn, cũng như chưa từng chấp nhận tình cảm giữa hắn với Cao Dung. Thứ bà ta có thể làm đó là cư xử cay nghiệt và dành hết thảy sự nguyền rủa cho hắn.
“Sao mày không chết đi?” – “Mày là đồ quái vật ghê tởm.” – “Chính mày đã hại chết cha mẹ mày.” – “Mày là tên biến thái!” – “Mày và nó sẽ không có kết cục tốt!”
A, Phùng Tầm Kha nheo mắt nhìn nắng sớm xuyên qua ô cửa kính. Hắn bước ra ngoài, thong thả đắm mình trong ánh ban mai.
“Hôm nay là một ngày đẹp!”
—
Kể từ ngày Lưu Quế Lệ chấp nhận mối quan hệ của Cao Dung và Phùng Tầm Kha, mọi chuyện đã rẽ sang một hướng mới. Phùng Tầm Kha vô cùng vui vẻ, hằng ngày đều chăm chỉ đến trường, chăm chỉ ngồi học. Hắn không ngủ gục bàn hoặc lơ đãng không chú ý bài vở như trước, điểm kiểm tra và điểm thi luôn tăng vọt theo từng ngày, thậm chí chỉ bằng một khoảng thời gian tương đối ngắn, Phùng Tầm Kha sắp đuổi kịp thành tích của Cao Dung.
Cao Dung xếp thứ hai trong lớp, hắn nghiễm nhiên đứng hạng bảy. Điều này khiến giáo viên và bè bạn thảng thốt không thôi.
“Vốn biết Phùng Tầm Kha thông minh, nhưng không ngờ hắn thông minh như vậy.” – Một bạn nam cảm thán.
“Một người thường xuyên nghỉ học, đến lớp ngủ ngay nhưng điểm vẫn chót vót thì chỉ có thể là siêu nhân.”
“Tại cậu ấy không chịu học thôi, cậu ấy cố gắng hơn nữa thì bỏ xa tụi mình.” – Giọng nữ hâm mộ nói xen vào.
“Các cậu có xem tạp chí QQ tuần này chưa? Phùng Tầm Kha lên trang bìa đấy, hơn nữa còn quảng cáo mẫu thời trang hot nhất nữa kìa.”
“Shop XX quần áo nam cũng mời Phùng Tầm Kha làm mẫu ảnh.”
“Tạp chí A-M cũng thế! Phùng Tầm Kha cosplay thành Sessomaru, cực ngầu luôn!”
“Phùng Tầm Kha thật giỏi…”
Cao Dung ngồi nghe bạn cùng lớp bàn tán về Phùng Tầm Kha, trong lòng vui mừng khôn xiết. Đây là điều cậu luôn mong mỏi từ trước đến nay, cậu luôn hi vọng hắn chăm chỉ học hành, sớm ngày thành đạt. Rốt cuộc mọi thứ đã dần đi đúng hướng.
“Dung Dung…” Giờ ra chơi, Phùng Tầm Kha nằm áp mặt trên bàn, nhìn cậu bằng đôi mắt thẳm xanh. “Sau này Dung Dung đừng cố gắng học nữa, nên lười hơn, vui chơi nhiều hơn một chút.”
“Ai lại khuyên người khác chây lười?” Cao Dung nghe xong dở khóc dở cười, đưa tay gõ vào trán hắn.
“Anh nuôi Dung Dung được, một nhà không cần hai người xuất sắc đâu.” Phùng Tầm Kha xoa trán bĩu môi.
“Thấy Dung Dung học hành vất vả, anh không cam lòng.”
“Để anh học thay cho Dung Dung, sau này anh đi làm, Dung Dung ở nhà nội trợ.”
Nói xong hắn liền phủ nhận: “Không đúng, khi anh đi làm về, anh sẽ xắn tay vào bếp giúp em. Buổi tối sẽ ôm em ngủ. Chúng ta sống trong ngôi nhà thật đẹp, có hồ nước, có vườn cây…”
“Dung Dung.” Phùng Tầm Kha chớp mắt. “Em đỏ mặt kìa.”
Có thể nghe những lời tình tứ của bạn trai mà không đỏ mặt, người đó chắc chắn là siêu nhân!
Rồi Phùng Tầm Kha mỉm cười rạng rỡ: “Năm sau nhé, anh muốn thi vào đại học y ở thành phố M. Anh sẽ làm bác sĩ.”
“Dung Dung đến học với anh đi, tuy khác trường nhưng có thể ở cùng Dung Dung cũng là điều khiến anh hạnh phúc.”
“Anh nấu ăn rất giỏi, anh cũng biết giặt đồ, việc của em anh lo hết. Để em một mình anh không an tâm.” Hắn nghiêm túc nhìn Cao Dung.
“Ừm, được.” Cao Dung nhân lúc không ai chú ý đã hôn lén Phùng Tầm Kha. “2 giờ chiều nay anh có lịch chụp ảnh với tạp chí WW. Lịch trình tuần này của anh rất nhiều, cố gắng hoàn thành công việc nhé.”
Nhắc tới chụp ảnh, cũng nhờ sự ‘thông thái’ đúng lúc của Cao Dung mà Phùng Tầm Kha bỗng chốc trở thành mẫu nam được săn lùng ráo riết. Tận dụng triệt để ngoại hình người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở của hắn, Cao Dung đã tìm cách liên lạc với những nơi tuyển dụng mẫu ảnh, kết quả hợp tác thành công ngoài mong đợi, hơn nữa tiền lương nhận được cũng rất cao. Phùng Tầm Kha bỗng chốc trở thành gương mặt tiêu biểu của trường Dục Đức, từ xưa vốn đã được nữ sinh ái mộ, nay bọn họ lại càng ái mộ hơn, quà tặng ùn ùn kéo về như lũ khiến Cao Dung xoắn xuýt mãi không thôi.
Tuy số tiền kiếm được không ít nhưng Phùng Tầm Kha chỉ giữ lại một chút để dùng, còn lại đưa hết cho Cao Dung, còn nói ‘Dung Dung không dùng tiền, anh sẽ dỗi’. Biết hắn cố chấp, chỉ nghe lời cậu nên Cao Dung đã đem tiền bỏ vào ống heo, nhẹ nhàng khuyên hắn: “Tiền này để lo cho tương lai của tụi mình.”
Nói đoạn, Phùng Tầm Kha cọ cọ vào người Cao Dung làm nũng: “Vẫn là Dung Dung thông minh.”