"Xin, anh, đứng đắn, trải qua, một chút!" Giọng Doãn Đình rất là vang
dội ở trong điện thoại, cô còn trắng trợn nâng biệt hiệu của anh lên,
nhấn mạnh từng chữ, có vẻ đặc biệt có tinh thần. Điều này làm cho Cừu
Chính Khanh cảm thấy có phải cô nàng này ăn một loại thuốc có tên là
"mỗi ngày tôi đều rất có tinh thần" hay không.
"Chào anh, có chuyện gì cần tôi giúp một tay sao?" Doãn Đình kêu xong biệt hiệu thì hỏi trực tiếp luôn.
Cừu Chính Khanh bật cười: "Tại sao cảm thấy tôi tìm cô giúp một tay?"
"Bởi vì tôi không để cho anh giúp một tay, cho nên anh gọi tới nhất định không phải là phúc đáp tôi. Mà anh cũng không nhất định tìm tôi bàn
công việc. Chủ động gọi điện thoại cống hiến bát quái vậy cũng rất không có khả năng. Cho nên tìm tôi hẳn muốn giúp một tay." Doãn Đình nói một
hơi.
Cừu Chính Khanh cười cười: "Trừ khoản công việc ra, những thứ khác đều là nội dung thông điện thoại của cô với bạn bè sao?"
"Đúng vậy. Nhưng còn nhiều hơn, chúng tôi sẽ tán gẫu chuyện ăn nhậu chơi bời, cái đề tài này anh cũng không có hứng thú đâu."
Nghe thật đúng là không có tiếng nói chung đấy. Cừu Chính Khanh khụ hai
tiếng, nói: "Là như thế này. Lần trước không phải cô nói, tôi và Mao Tuệ Châu ăn cơm chung ở nhà hàng kia không thích hợp à. . . . . ." Anh còn
chưa nói hết, Doãn Đình đã ngắt lời anh hỏi: "Mao Tuệ Châu là ai?"
"Chính là Zoe."
"A a, tên tiếng Trung của cô ấy là Mao Tuệ Châu à." Doãn Đình kêu lên:
"Ba mẹ cô ấy nhất định rất thích cô ấy, báu vật thông minh, nhìn xem đa
số người đều đặt tên chữ. Cho nên Zoe hiện tại xinh đẹp, đặt tên hay
thật quá quan trọng." Nói tới chỗ này cô đột nhiên cười ha ha.
Cừu Chính Khanh vốn đoán được cô đang suy nghĩ gì, anh nói: "Cho nên tôi chính là rất nghiêm chỉnh, đúng không?" Cừu Chính Khanh, ba chữ này rõ
ràng rất êm tai, đến cô là biến thành xiêu vẹo, anh sống 33 năm, lần đầu tiên biết tên của anh có ý này.
Doãn Đình cười ha ha: "Anh thật hài hước."
Hài hước ở chỗ nào? Cừu Chính Khanh im lặng. Anh quyết định muốn chuyển
đề tài trở lại."Chính là lần trước cô nói tôi chọn nhà hàng không thích
hợp, tôi mới vừa xem ở trên mạng, thấy người có lời bình màu đỏ phóng
khoáng lạc quan, cô ấy đề cử không ít, cho nên tôi muốn trực tiếp hỏi
xem, chọn nhà hàng nào thì tốt."
"Ô? Cái gọi là chị Hồng sao?" Doãn Đình còn không có làm rõ ràng tình
huống, cô nói: "Cô ấy rất thành công, trên tạp chí thức ăn ngon còn có
chuyên mục, chỉ là cô ấy tài trợ cũng nhiều. Có rất nhiều Thương gia ăn
thử sẽ tìm cô ấy tuyên truyền hoạt động, những chuyện làm ăn này khẳng
định anh cũng tương đối rõ ràng, có tài trợ dĩ nhiên thì phải khen ngợi. Người cao cũng không nhất định đều nói lời thật lòng. Chỉ là chuyện
chọn nhà hàng yêu thích đều là tương đối chủ quan, cảm nhận mỗi người
đều không giống nhau, anh cũng không cần tin hoàn toàn."
Cừu Chính Khanh trầm mặc hai giây, anh mới nói một câu, cô nàng Doãn
Đình này đã phát biểu một tràng, như vậy thích hợp sao? Mới phát hiện
hóa ra cô cũng rất có tiềm chất càu nhàu.
"Đình Đình ngọc lập 413." Cừu Chính Khanh nói, đang muốn hỏi cái ID này
có phải của cô hay không, kết quả Doãn Đình liền kêu lên: "Ah, cái đó là của tôi đấy! Anh thật có mắt! Tôi bình luận quả thật cũng rất hoa đỏ
(biểu thị sự vẻ vang)."
Cừu Chính Khanh hết nói nổi, khiêm tốn đây à? Cô gái!
Đình Đình vẫn còn đang trong hưng phấn: "Oa, oa, chúng ta thật là có
duyên. Anh xem, anh xem, tơ hồng thật rất thần kỳ, cũng chỉ dẫn anh tìm
được mục tôi hướng dẫn lựa chọn nhà hàng để hẹn hò. Chỗ tôi đề cử cũng
rất tốt, anh có thể thử một lần. Hơn nữa tôi tuyệt đối không có lấy tiền quảng cáo và tài trợ, tất cả đều là chỗ tôi tốn tiền đi ăn thử nghiệm."
Ngón tay Cừu Chính Khanh lặng lẽ gõ mép bàn, còn hướng dẫn lựa chọn nhà
hàng để hẹn hò cơ chứ, anh chú ý tới rõ ràng còn có rất nhiều chỗ thích
hợp chia tay thích hợp giả trang thích hợp coi tiền như rác nữa mà. Song nói chuyện chẹn họng nữ sinh thật sự không phải là phong cách của anh,
cho nên Cừu Chính Khanh cũng không có nói gì, chỉ hỏi cô: "Vậy cô đề cử
nhà hàng nào?"
"Anh đi với ai?" Doãn Đình hỏi anh.
"Cái đó không quan trọng." Cừu Chính Khanh không muốn nói cho cô biết, tránh cho cô hỏi lung tung này kia.
"Oh." Doãn Đình không thất vọng, tiếp tục hỏi: "Vậy anh đang ở giai đoạn tán gái hay là đang ở giai đoạn duy trì tình cảm ổn định đây?"
Như thế với chọn nhà hàng còn có khác nhau sao? Mặt Cừu Chính Khanh xạm
lại. Hơn nữa nghe cách cô dùng từ, còn là tán gái, anh không có thời
gian và hứng thú đâu.
Không nghe được anh trả lời, Doãn Đình lại nói: "Được rồi, anh vẫn còn
xấu hổ. Vậy tôi đề cử nhà hàng tên ‘Khi hạnh phúc gặp gỡ thức ăn ngon ’ . Cái này có tính tổng hợp tương đối mạnh, đồ ăn cũng ngon, môi trường
không khí cũng không tệ, đều thích hợp để tán gái và duy trì tình cảm ổn định. Người đứng đắn nghiêm túc như anh ngồi ở đó cũng sẽ không quá đột ngột. Ông chủ nhà hàng này cũng họ Doãn đó. Anh ấy còn có một nhà hàng
khác tên là nhà hàng ‘Thực’, nhà hàng kia có đặc tính cao cấp, thích hợp dùng để giả trang, cho dù là giản dị."
Nghe Doãn Đình hình như còn muốn đánh giá, Cừu Chính Khanh vội vàng ngăn cô: "Được rồi, được rồi. Không cần phải giới thiệu chỗ khác, tôi biết
được tên nhà hàng là được rồi." Anh vừa nói vừa gõ ở trên bàn phím, tìm
thấy được nhà hàng. "Đình Đình ngọc lập 413" quả thật cũng từng bình
luận đề cử nhà hàng này, thậm chí còn bình luận vài món ăn.
Cừu Chính Khanh vừa nhìn bình luận trên mạng vừa nghe Doãn Đình thao
thao bất tuyệt nói hết nhà hàng mình biết, cô nói cho anh biết những món nào ăn ngon, thích hợp hai người ăn. Anh không có ngăn cản cô, mà cô
thật sự bắt đầu nói, cũng không khác cô viết trong bình luận là mấy.
Cừu Chính Khanh đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, nhà cô nhất định sẽ
không buồn? Ba cô anh cô nghe cô nói chuyện đã đủ náo nhiệt. Thật ra thì náo nhiệt cũng rất tốt. Doãn Đình nhất định là uống thuốc "Tôi mỗi ngày đều rất náo nhiệt". Cừu Chính Khanh càng nghĩ càng thấy thú vị, sau đó
anh thật sự nở nụ cười.
Buổi trưa Chủ nhật.
Cừu Chính Khanh vốn hẹn Mao Tuệ Châu ăn tối, nhưng thứ bảy cô nhận được
thông báo đến gần tối Chủ nhật quản lý cao cấp tổng công ty sẽ tới, Thứ
hai sẽ tiến hành thị sát bên nghiệp vụ cho nên bữa ăn tối đổi thành đồ
ăn Trung Quốc, mà vì Thứ hai Mao Tuệ Châu báo cáo hội nghị vẫn còn có
công việc phải làm. Vì vậy hai người hẹn cùng nhau ăn cơm trưa đơn giản
là được rồi.
Cừu Chính Khanh tới nhà hàng trước. Ngừng xe xong đi vào cửa chính, liếc thấy một quán nhỏ bên ngoài cách nhà hàng không xa có một bóng dáng
quen thuộc mang theo ba đứa nhỏ. Cừu Chính Khanh hơi sững sờ, nhìn kỹ
mấy lần, xác định thật đúng là Doãn Đình.
Cô mặc áo T-shirt và quần jean đơn giản, giản dị như ngày xe đạp cô bị
hư. Giờ phút này cô đang cầm một cái hộp lớn, viền cái hộp in chữ màu
sắc rực rỡ, ở góc độ Cừu Chính Khanh thì không thấy rõ. Nhưng Cừu Chính
Khanh lại có thể nhìn rõ ba đứa nhỏ bên cạnh cô. Ba đứa nhỏ khoảng chừng sáu bảy tuổi, trên tay một đứa cầm thứ giống như bưu thiếp, đứa bé hơi
lớn hơn kia đang cầm cái hộp như Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh đang muốn đi qua xem bọn họ đang làm gì thế thì Doãn
Đình đã quay đầu lại nhìn thấy anh rồi, cô hoan hô chạy vội tới chỗ Cừu
Chính Khanh, đi theo sau là một đám nhỏ.
Cừu Chính Khanh có chút mơ hồ, bị sợ đến chân không dám động. Lúc này nếu là nghênh đón thì anh nhất định lo lắng chạy đi.
Chỉ là không cần anh nghênh đón, cách chỗ anh đứng bất độngkhông xa, Doãn Đình chạy nhanh tới. "Cừu tổng đại nhân."
"Đại nhân." Ba đứa bé học theo, gọi.
Rất tốt. Cừu Chính Khanh cảm thấy khá vui, tối thiểu mấy bạn nhỏ của
Doãn Đình không có gọi lung tung biệt hiệu của anh. "Chào các bạn nhỏ."
Anh khách khí lễ phép chào bọn nhỏ.
"Chúng tôi đang làm hoạt động công ích, bán bưu thiếp từ thiện." Không đợi anh hỏi, Doãn Đình chủ động giải thích.
Lúc này Cừu Chính Khanh thấy rõ, viền cái hộp lớn cô ôm viết: "Bán bưu thiếp phong cảnh từ thiện, 2 đồng 1 tờ, 15 đồng 10 tờ".
Nhìn qua cô bé nhỏ tuổi nhất cũng hướng Cừu Chính Khanh vui sướng gật đầu: "Là làm chuyện tốt."
Doãn Đình cười với đứa bé kia, sau đó chuyển sang Cừu Chính Khanh: "Bọn chúng là những đứa nhỏ ở viện mồ côi."
Cừu Chính Khanh gật đầu một cái, phỏng đoán bọn chúng là vì khoản tiền
ủng hộ viện Phúc Lợi, vì vậy anh nghĩ anh nên mua vài tấm bưu thiếp, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy có người kêu sau lưng: "Chính Khanh."
Cừu Chính Khanh quay đầu lại, là Mao Tuệ Châu đến. Anh ngoắc ngoắc tay
với cô, lúc này Mao Tuệ Châu thấy Doãn Đình, kinh ngạc nhướng nhướng
mày, lúc này điên thoại di động của cô vang lên, cô nhíu mày nhận. Hai
ngày nay điện thoại cũng không có dừng lại, vì Thứ hai mọi người sẽ bận
bịu. Ai cũng không rõ cấp trên có ý gì, sáng sớm hôm nay đột nhiên muốn
báo cáo này muốn báo cáo kia, rất nhiều cái đều không có sẵn, còn phải
sửa sang lại số liệu còn phải viết tài liệu. Mao Tuệ Châu bị những
chuyện này làm cho phiền chết đi được, nhưng lại hẹn hò với Cừu Chính
Khanh, cô không muốn thất ước. Chỉ là trên công việc gặp phiền phức có
chút vượt quá dự liệu của cô, cô có chút nóng nảy.
Vội vã trò chuyện mấy câu với cấp dưới, chỉ điểm bọn họ làm thế nào, Mao Tuệ Châu đi tới bên cạnh Cừu Chính Khanh, vừa đúng nghe được Doãn Đình
nói với Cừu Chính Khanh: "Ủng hộ một chút, mua hai bộ bưu thiếp đi."
Mao Tuệ Châu nhíu mày chặt hơn, mà Cừu Chính Khanh rất sảng khoái nói: "Được."
Cừu Chính Khanh móc túi tiền, Doãn Đình hướng về phía Mao Tuệ Châu cười kêu: "Zoe tiểu thư."
Ba bạn nhỏ lại cùng kêu: "Tiểu thư."
Mao Tuệ Châu tương đối không vui, kêu ai là tiểu thư đây? Mắng chửi
người sao? Cô nghiêm mặt, không đáp không để ý. Cừu Chính Khanh móc tiền trả cho Doãn Đình, Doãn Đình trả anh 20 đồng, sau đó đưa cho anh hai bộ bưu thiếp. Mao Tuệ Châu nhìn nhà hàng, nhỏ giọng nói: "Tôi tiến vào
trước." Sau đó rời đi.
Doãn Đình nhìn bóng lưng cô ta, nhỏ giọng nói với Cừu Chính Khanh: "Hình như tâm trạng của cô ấy không tốt, có thể công việc hơi mệt nhọc, nhưng mà mệt cũng đến nơi hẹn, rất tốt đấy. Anh phải kiên nhẫn một chút." Mao Tuệ Châu mới vừa nghe điện thoại hai người bọn họ đều có nghe được, Cừu Chính Khanh gật đầu một cái, bày tỏ hiểu. Anh giơ giơ bưu thiếp lên ý
bảo cảm ơn. Sau đó sờ sờ đầu nam sinh duy nhất đứng giữa ba đứa nhỏ:
"Mọi người cực khổ, cố lên. Phải chăm chỉ đọc sách, chỉ cần chịu cố
gắng, trưởng thành có thể có cuộc sống mình muốn."
Ba đứa nhỏ cùng kêu lên: "Cảm ơn chú."
Cừu Chính Khanh cười cười với bọn họ, tiến vào nhà hàng. Sau khi anh
tiến vào tìm được Mao Tuệ Châu, trong nhà hàng còn đông người, cho nên
chỗ ngồi của bọn họ xếp hàng thứ hai gần cửa sổ, quay đầu có thể thấy
ngoài cửa sổ, Cừu Chính Khanh cảm thấy rất tốt. Anh nhìn thấy Doãn Đình
đang cùng bọn nhỏ cười, sau đó kéo bọn chúng lùi đến đầu đường cạnh nhà
hàng. Lúc này có một người phụ nữ trung niên đi qua. Cô bé nhỏ nhất dũng cảm giơ bưu thiếp lên nói gì đó với người phụ nữ, người phụ nữ lắc đầu, không có mua, rời đi.
Cô gái nhỏ xệ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, có chút chán nản nhìn Doãn Đình, Doãn Đình giơ ngón tay cái với cô bé, Cừu Chính Khanh đoán có lẽ cô
khen người bạn nhỏ dũng cảm, bởi vì cô gái nhỏ cười, hai đứa bé khác vỗ
vai cô bé. Sau đó cô bé lớn hơn kéo cô gái nhỏ hướng một người đi đường
khác giơ bưu thiếp lên.
"Sao hai người gặp nhau, trùng hợp như thế à?" Mao Tuệ Châu mới vừa trả
lời xong một tin nhắn, giương mắt thấy tình hình bên ngoài, trong lòng
vẫn có chút không vui. Lần trước Doãn Đình để lại cho cô ta ấn tượng
không tốt, lần này cũng rất không tốt. Cảm giác giống như là giết quen
thuộc ép bán. Chuyện quyên tiền công ích đều sử dụng quỹ từ thiện, bọn
họ hướng người quen quyên tiền như vậy, không mua thì không được, mua
cũng không biết bọn họ đem tiền đi đâu. Mao Tuệ Châu cũng từng trải qua
chuyện đó mấy lần, cộng thêm hôm nay tâm tình không tốt, thật sự không
thể trưng ra sắc mặt tốt.
"Là vừa khéo." Cừu Chính Khanh không nói nhiều đến Doãn Đình, quan tâm hỏi Mao Tuệ Châu: "Công việc có tốt không?"
Mao Tuệ Châu xoa xoa trán: "Không tốt lắm cũng phải làm. Không biết lần
này làm sao tới đánh bất ngờ, ông chủ tôi lại điên, cái gì cũng bắt
chuẩn bị. Mấy ngày nữa là tốt. Chọn vài món ăn nhanh đi, ăn xong tôi
phải về công ty."
"Ừ." Cừu Chính Khanh vẫy phục vụ, hai người đều chọn món đơn giản nhất,
một cơm chiên, một mỳ Ý. Cừu Chính Khanh chọn món ăn xong, nghĩ đến khi
còn bé mình không có tiền ăn nhà hàng đôi mắt trông mong nhìn người khác ăn đến chảy nước miếng, vì vậy gửi tin nhắn cho Doãn Đình, hỏi cô có
muốn cho các bạn nhỏ ăn chút gì hay không.
Doãn Đình nhắn lại rất nhanh: "Không cần. Chúng tôi ăn rồi. Nếu như cần
dẫn bọn nhỏ đi ăn ngon thì tôi sẽ dẫn. Một chút quà vặt thì tốt, bữa
tiệc lớn thì không cần đâu. Nếu không bọn chúng trở về nói lại, những
người bạn nhỏ khác sẽ cảm thấy không công bằng."
Cừu Chính Khanh nhìn, đáp lại một chữ: "Ok." Anh có thể hiểu. Ở trong
hoàn cảnh sinh hoạt của bọn nhỏ, căn bản là có rất nhiều chuyện bọn
chúng cảm thấy không công bằng, không cần thiết lại thêm một cái. Anh
nhìn Mao Tuệ Châu, cô đang nhập vào nhanh chóng trên điện thoại di động, hình như là đang trả lời thư điện tử. Cừu Chính Khanh cũng mở hộp thư
kiểm tra, xem thử có thư mới hay không.
Lúc này điện thoại di động chợt vang lên âm thanh tin nhắn, Cừu Chính
Khanh vừa nhìn, là Doãn Đình gửi tới: Có biến. May tới, tại phố đối
diện, đang đi phía này. Sẽ không một lần hẹn hai chứ?
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, trong đầu đã hiện lên vẻ mặt khinh bỉ của
Doãn Đình, anh vội vàng hồi đáp cô: Không có. Tôi không biết cô ấy.
Doãn Đình hỏa tốc đáp lại anh: Vậy tôi giúp anh cản cô ấy.
Đầu Cừu Chính Khanh suýt chút nữa thì dập vào bàn, hôm nay cô nàng Doãn
Đình không uống thuốc "Tôi mỗi ngày đều rất thần dũng". Không cần cản,
anh lại không làm gì việc trái với lương tâm. . .