Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 10: Q.11 - Chương 10




Đây là xe của Dương Sơ Nhất, Lâm Vĩ Ba ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dương Sơ Nhất mỉm cười từ phía sau lấy ra một cái gối ôm nhét vào trong ngực Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ lè lưỡi, đem ôm gối ôm vào trong ngực. Người quen thì biết rõ, trên xe ba anh em Dương gia, mỗi người đều có một cái gối ôm hình phim hoạt hình như vậy, chính là chuẩn bị cho Đường Tiểu Mễ.

Thấy Đường Tiểu Mễ tìm tư thế thoải mái ngồi xong, Dương Sơ Nhất mới phân phó nói: "Lão Lý, lái xe".

"Sơ Nhất, Chú hai xảy ra chuyện gì?" Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn Dương Sơ Nhất, vẻ mặt nghi vấn.

Dương Sơ Nhất nhíu nhíu mày, khẽ nheo mắt lại: "Tranh cải gia đình thôi".

Đường Tiểu Mễ nghi ngờ lầu bầu : "Mới vừa kết hôn mà, không phải thím rất ưa thích Chú hai sao? Xảy ra chuyện gì?"

Xoa xoa đầu Đường Tiểu Mễ, Dương Sơ Nhất buồn cười nói: "Bọn họ không phải đứa bé, em không xảy ra chuyện gì, chúng ta mới cám ơn".

Chau chau mày, Đường Tiểu Mễ ngây ngô cười một tiếng, rụt cổ một cái, cằm tựa vào ôm gối lên, có chút lười biếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Phó Thụy Dương ngồi trong phòng làm việc, sau khi trở lại từ phi trường, hắn vẫn tự giam mình ở trong phòng làm việc.

Hắn từng vô số lần tưởng tượng cảnh nàng khi trở lại, hắn sẽ đem nàng ôm vào trong ngực, nói cho nàng biết, hắn nhớ nàng biết bao nhiêu, tức giận nàng bao nhiêu. Hắn sẽ hung hăng hôn nàng, muốn nàng cầu xin tha thứ, đồng ý không rời bỏ hắn nữa.

Hắn cũng nghĩ tới, nếu nàng vẫn còn giận dỗi, hắn sẽ để mặc cho nàng hò hét, hắn thậm chí nghĩ đến, nàng sẽ nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ đáng thương nhào tới trong lòng ngực mình, hoặc là đá mình mấy cái, khi đó hắn sẽ để mặc cho nàng trút giận, nhìn nàng, hắn sẽ vui vẻ thỏa mãn.

Hắn càng muốn, sau khi nàng trở lại, hắn sẽ buộc nàng kết hôn, không thể để cho nàng chạy loạn như vậy, một cú điện thoại một Email cũng không chịu gửi cho hắn, nàng không biết hắn khó chịu, lo lắng sao?

Nhận được tin của Chu Văn Bân, nói đã tra được tin tức, hôm nay nàng sẽ trở về, lúc ấy hắn còn đang họp, nhưng hắn giống như một gã trai trẻ, vừa kích động vừa tức giận, chuyến bay của nàng chưa tới, nhưng hắn đã bắt đầu ở phi trường chờ đợi.

Nhớ tới một màn kia ở phi trường, Phó Thụy Dương chỉ cảm thấy cả người mất đi hơi sức, nhìn nàng chăm sóc mình rất tốt, thân thể tròn trịa lên một chút, hắn có chút vui vẻ. Nhưng nhớ đến nàng cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, khi trở về lại tốt như vậy, hắn lại rất ghen tuôn và tức giận.

Hắn đập mạnh xuống bàn một cái, mắt có chút nóng. Phó Thụy Dương, thừa nhận đi, mày ghen tỵ sắp chết, mày muốn nàng phát điên rồi.

Đường Tiểu Mễ và bọn Dương Sơ Nhất cơm nước xong, không còn kịp chào hỏi cùng mọi người, liền đi Phương gia. Lúc nhìn thấy Phương Vân, Đường Tiểu Mễ kinh sợ nhảy dựng, mắt quầng thâm nặng trĩu, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc xốc xếch, tùy ý mặc áo ngủ, đâu còn vẻ tao nhã, thành thục?

"Thím à. . . . . ." Đường Tiểu Mễ khiếp sợ nói không ra lời, chẳng qua nàng mới đi ra ngoài, sau khi trở về, một người đang tốt đẹp lại biến thành bộ dáng như vậy?

"Tiểu Mễ, cháu ngồi tự nhiên". Giọng nói Phương Vân rất khàn, nghe như không còn hơi sức.

Đường Tiểu Mễ kéo tay Phương Vân, hai người ngồi trên sa lông, Phương Vân nghiêm túc quan sát Đường Tiểu Mễ, mỉm cười nói: "Đi ra ngoài một chuyến, nhìn tinh thần rất tốt".

"Thím à, thím khỏe không?" Đường Tiểu Mễ nhẹ giọng hỏi, đáy mắt trong suốt thấm vào đáy lòng.

"Tiểu Mễ, thím phải ly hôn với chú hai cháu thôi". Phương Vân chăm chú nhìn Đường Tiểu Mễ, gằn từng chữ một.

"Thím à!" Đường Tiểu Mễ che miệng lại, quả thật không thể tin được lời này từ trong miệng Phương Vân phát ra, Chú hai nàng là hạng người gì, Đường Tiểu Mễ rõ ràng nhất. Những năm này, bên cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng chỉ có một mình Phương Vân vẫn ở bên cạnh ông chờ đợi rất lâu. Chỉ kỳ quái là, Chú hai chưa bao giờ mang Phương Vân xuất hiện công khai ở bất kỳ trường hợp nào, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có người quen mới biết.

Khi còn bé Đường Tiểu Mễ nhìn Phương Vân đứng ở bên cạnh Đường Kiến Quân, trong lòng âm thầm nghĩ, thì ra thích người là như thế này, không phải ba mẹ không đồng ý, mà lẳng lặng ở bên cạnh đối phương, nhìn hắn mỉm cười, là hạnh phúc lớn nhất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.