Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 11: Q.2 - Chương 11




Phó Thụy Dương quen biết Đường Tiêu Mễ được bao lâu? Nói là bạn học, trong ấn tượng cũng chỉ có cái bóng mơ hồ cảm thấy quen thuộc, thật ra, so với người xa lạ cũng không khá hơn chút nào, hơn nữa ba lần vô tình gặp gỡ, một lần đến gần, hiện tại bảo hắn nên nói Đường Tiểu Mễ như thế nào đây, nói bậy tự nhiên là không thể nói, nhưng nói tốt cũng phải có kỷ xảo, người trong phòng này so với hắn đều hiểu rõ Đường Tiểu Mễ hơn, nếu hắn nói bừa, cho dù Phó Long Bưu có bảo vệ hắn thì ba anh em Dương gia bên cạnh sẽ làm cho hắn out ngay.

"Trong sáng". Người trong phòng âm thầm gật đầu, Tiểu Mễ nhà bọn họ chính là một tờ giấy trắng, trong sáng là chính xác.

"Đáng yêu". Tiếp tục gật đầu, không tệ, Tiểu Mễ nhà bọn họ có thể không đáng yêu sao?

"Hiểu chuyện". Triệu Tử Quân cũng bắt đầu gật đầu, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, làm cho người ta thương yêu muốn ôm vào lòng.

"Rất nhiều tài năng". Phó Thụy Dương nghĩ, thấy nàng bên bắn ra bên hát, đây coi là chứ?

. . . . . .

"Cậu sẽ đối xử tốt với Tiểu Mễ chúng ta sao?" Dương Sơ Tam không vừa lòng vì tiết tấu quá chậm, chen miệng nói. Phó Thụy Dương nghĩ, bây giờ trả lời có được xem là cam kết hay không, nhưng từng đôi ánh mắt đợi chờ, nếu hắn dám lắc đầu thì sẽ phải chết không nơi chôn thân rồi. Gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức mình để đối xử tốt với nàng". Sau đó nhìn Đường Tiểu Mễ, thật ra hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua tự nhiên muốn nhìn nàng một chút. Khuôn mặt Đường Tiểu Mễ hơi nóng lên, ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng bỗng dưng dâng lên một dòng nước ấm.

"Cậu sẽ cắt đứt quan hệ với những cô gái kia, chỉ cần một mình Tiểu Mễ sao?" Lần này Dương Sơ Nhị hỏi, lời này là hắn và Dương Sơ Nhất, hai người suy nghĩ thật lâu.

Trong phòng lập tức tĩnh, ba vẻ mặt ba ông già không chút thay đổi, Phó Chấn Hoa và Triệu Tử Quân trên mặt hiện lên một chút lo lắng, những người khác, tiếp tục ánh mắt gắt gao nhìn chòng chọc vào Phó Thụy Dương.

Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút băn khoăn, nàng và Phó Thụy Dương vốn là không có gì, nói thẳng ra, nhiều lắm chỉ xem là bạn bè, dĩ nhiên, có thể ngay cả bạn bè cũng không bằng. Nhưng Phó Thụy Dương ngồi ở chỗ này, chịu đựng cho người thân của nàng vặn hỏi, vốn là những thứ này hắn không nên thừa nhận, hiện tại hỏi vấn đề xấu hổ như vậy, làm cho nàng khó xử. Đường Tiểu Mễ cúi đầu cắn răng, tay níu lấy một bên mép khăn trải bàn, mặc dù Phó Thụy Dương không có vấn đề gì nhưng đối với nàng xem như một trò hề, nhưng mà trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên, nàng sợ Phó Thụy Dương tức giận, nàng cũng sợ câu trả lời của Phó Thụy Dương không phải là điều nàng muốn nghe.

Phó Thụy Dương trong lòng thật có chút khó chịu, Dương Sơ Nhất đuổi những người bên cạnh hắn, không phải là hắn không biết, cũng biết bọn họ đều là vì muốn tốt cho Đường Tiểu Mễ, những cô gái kia chỉ là vui qua đường, mọi người cùng chơi, xong rồi thì ghi chi phiếu xong ... Coi như không còn liên quan, nhưng bây giờ bị đưa lên mặt bàn nói, thật giống như bị người ba cởi hết quần áo. Trong mắt lóe lên một tia bén nhọn, hắn là cháu của Phó Long Bưu, là người nổi tiếng nơi này, cho dù thế nào cũng không thể phô bày ra. Bọn Dương Ái Hoa mặc dù cũng cho là Dương Sơ Nhị hỏi lời này có chút vô lễ nhưng bọn họ rất muốn biết nên không có ngăn cản, bọn họ cũng muốn biết, Phó Thụy Dương chuẩn bị như thế nào.

Ánh mắt liếc tay Đường Tiểu Mễ đang lén lút dưới bàn, mấy sợi tua của khăn trải bàn sắp bị nàng nhổ sạch rồi, Phó Thụy Dương không nhịn được mỉm cười, nắm lấy tay của nàng, "Bên cạnh tôi sẽ chỉ có một mình Tiểu Mễ cho đến khi nàng không cần tôi nữa".

Hắn không phải ngựa đực, nếu như bên cạnh thật sự cần một cô gái, Đường Tiểu Mễ là lựa chọn tốt nhất, những người khác, không có cũng không sao, hắn không quan tâm. Đường Tiểu Mễ cảm giác mình lòng bị tan chảy, mặc dù biết, có thể trong tình huống này, khả năng Phó Thụy Dương diễn trò là cao hơn, một lần nữa nhắc nhở mình, không nên bị lời này che mắt, không muốn, không muốn, nhưng lời cam kết này vẫn làm cho nàng nhịn không được mặt đỏ, tim đập nhanh.

Dương Ái Hoa nhìn bộ dáng con gái mình thẹn thùng e lệ, không khỏi lắc đầu một cái, dù sao cũng đã trưởng thành, nhìn dáng vẻ này, người ta mới nói một câu, nàng đã cắm đầu ngã xuống chứ? Thật là con gái lớn không dùng được. Đường Kiếm vào lúc này muốn khóc, hắn có chết cũng không nghĩ tới việc đem bảo bối của mình đưa cho người khác như vậy? Tuy là có nỗi khổ tâm, nhưng khi nhìn nàng từ một đứa bé từng chút, từng chút lớn lên, con bé thích nhổ râu mép và làm nũng với lão, bây giờ bị đàn ông khác nắm tay, có bạn trai liền quên ông nội sao?

Đường Kiếm râu mép tức thời run run. Đường Quốc khánh vẫn không lên tiếng, trên thực tế hắn một mực quan sát Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương, những năm này, hắn cảm giác thiếu nợ Tiểu Mễ, nếu như Tiểu Mễ thích, hắn tất nhiên không phản đối.

Ba anh em Dương gia ánh mắt muốn phun lửa, Tiểu Mễ chúng ta bị tên đàn ông kia nắm tay, còn không buông ra? Không nhìn thấy Tiểu Mễ chúng ta ngượng ngùng phản kháng sao, làm sao cậu không có tính tự giác vậy? Làm ơn đi, đó là Tiểu Mễ nhà các người xấu hổ.

Kế tiếp là đủ loại câu hỏi, Phó Thụy Dương giống như trở lại thời đại học, thi biện luận, từng cửa ải một, hắn cảm giác mình muốn mệt lả.

"Tiểu Mễ nhà chúng ta thích ăn cái gì cậu biết không?"

"Tiểu Mễ chúng ta đi đâu ngồi cũng thích ôm gối, cậu có ngại phiền toái không?"

"Tiểu Mễ thích xem phim truyền hình, cậu có xem cùng nàng hay không?"

"Cậu sẽ chơi game online sao? Tiểu Mễ có lúc thích chơi trò chơi".

"Cậu sẽ mua đồ cho nàng sao? Tiểu Mễ không thích đi dạo phố".

"Cậu sẽ xoa bóp cho nàng sao?" Tiểu Mễ thường xuyên bị đau cổ, có người xoa bóp cho nàng mới được.

Tuyệt nhất chính là Dương Sơ Tam hỏi: "Cậu biết hát nhạc thiếu nhi sao?"

Phó Thụy Dương đầu đầy vạch đen, hắn lúc nào thì hát nhạc thiếu nhi? Mấy câu hỏi trước hắn còn có thể, tại sao còn phải biết hát nhạc thiếu nhi? Phó Thụy Dương muốn bỏ cuộc, cái này là chuyện gì ?

Dương Sơ Nhị nhìn vẻ mặt buồn bực của Phó Thụy Dương, giải thích, lúc Đường Tiểu Mễ không vui, người khác hát nhạc thiếu nhi giả bộ đáng yêu, tâm tình của nàng sẽ tốt lắm. Như vậy có thể thấy được, quả nhiên mọi người cưng chiều Đường Tiểu Mễ đến mức làm cho người ta giận sôi, suy nghĩ một chút mấy người đàn ông cao lớn nhìn một cô gái nhỏ rồi cất tiếng hát “con thỏ nhỏ ngoan ngoan”, cảnh tượng đó làm cho người ta tóc gáy dựng lên.

Phó Thụy Dương rùng mình một cái, hắn cảm thấy, mình tiến vào một hố lửa, một hố lửa rất lớn rất sâu.

"Tốt lắm, 15 tháng giêng này là một ngày tốt lành, ngày đó tiến hành chuyện đính hôn thôi". Đường Kiếm nhìn Phó Long Bưu một chút, vỗ tay nói.

Phó Thụy Dương thở dài một hơi, đây xem như là kết thúc rồi chứ?

Trong lòng những người còn lại ít nhiều cũng hiểu có chút, khách quan mà nói, Phó Thụy Dương trả lời cũng không tệ, coi như là tạm được, cứ như vậy cố gắng đi. Chỉ có Đường Tiểu Mễ, ánh mắt tội nghiệp quét qua quét lại: Tôi đấy? Tôi đấy? Ai tới hỏi một chút ý kiến của tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.