Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 13: Q.5 - Chương 13




Đường Tiểu Mễ từ từ đi về hướng kia, thậm chí còn mỉm cười, đi tới trước mặt Lâm Dương, nàng thản nhiên cười, "Sư huynh, đã lâu không gặp".

Vốn nhìn thấy Đường Tiểu Mễ nở nụ cười đã lâu, trong lòng Lâm Dương ấm áp, nhưng một câu sư huynh, hắn lập tức bị ném vào vực sâu không đáy. Hắn nhớ lúc vừa mới quen Đường Tiểu Mễ, trên khuôn mặt nàng luôn vẻ xa cách, các nữ sinh khác miệng đều rất ngọt ngào gọi sư huynh, sư huynh, nàng cô đơn, thờ ơ, lạnh nhạt, một mình kéo rương hành lý thật to, dựa theo sơ đồ trường học, đi đến ký túc xá.

Hắn cảm thấy cô nữ sinh này thật có ý tứ, tóc ngắn đến khó tin, rất nhiều nam sinh tóc cũng dài hơn nhiều so với nàng nhưng trên người nàng không có vẻ giống con trai. Thời tiết nóng ran như vậy, nàng không nói tiếng nào, mặc T shirt màu đen rộng lùng thùng, không biết sao, nhìn nàng, Lâm Dương đột nhiên cảm thấy thời tiết không còn nóng nữa, tâm tư cũng dần dần lắng xuống. Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, nàng chưa bao giờ gọi hắn một tiếng sư huynh, lúc nàng nói yêu thương hắn, cũng chỉ gào to hô, "Lâm Dương", "Lâm Dương", giọng nói của nàng rất tinh tế, mang theo âm mũi, hắn nghe như đôi vợ chồng gọi nhau rất ngọt ngào.

Lâm Dương há hốc miệng, cuối cùng không nói được gì, trái tim từng hồi chìm xuống, hắn đang mong đợi cái gì? Hắn còn có thể mong đợi cái gì?

"Thụy Dương, ah, không phải cậu nói sẽ mang chị dâu đến cho chúng ta biết sao?" đám người Chu Văn Bân đang ở trong phòng đánh bài, bọn người này và nhóm người Sơ Nhất kia khác nhau. Phó Thụy Dương đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon: "Cho tôi một điếu". Tay chỉ chỉ Chu Văn Bân. Chu Văn Bân ném cho hắn một hộp Marboro, Phó Thụy Dương nhận lấy rút ra một điếu ngậm lên miệng, bên cạnh bàn có một cô gái xinh đẹp lập tức cầm cái bật lửa đốt lên, Phó Thụy Dương liếc mắt nhìn cô gái này, sau đó rời tầm mắt, hắn hôm nay không có hứng thú với những cô gái này.

"Thế nào, cãi nhau với Đường gia đại tiểu thư?" Trần Tử Nhiễm nhìn vẻ mặt Phó Thụy Dương, trêu ghẹo nói. Phó Thụy Dương trừng mắt liếc Trần Tử Nhiễm: "Đánh bài của cậu đi, mấy người các cậu đừng khách khí với thằng nhóc này, cho hắn thua sạch đi".

Chu Văn Bân vỗ tay lốp bốp: "Lão đại đã lên tiếng, hôm nay thằng nhóc này nhất định nằm ngang đi ra ngoài".

Mọi người cười ầm lên, mỗi người bên cạnh đều có một mỹ nữ ngồi cùng, ăn mặc cực kỳ mát mẻ, từng người cũng che miệng cười, thỉnh thoảng nhìn Phó Thụy Dương đá lông nheo, họ cũng biết, Phó đại thiếu gia là người đứng đầu trong nhóm người này.

Tay tùy ý khoác lên vai cô gái bên cạnh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, xen lẫn các loại mùi nước hoa nồng nặc, Phó Thụy Dương đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, không khỏi có chút tức trong ngực, không nhịn được muốn nghĩ đến dáng vẻ Đường Tiểu Mễ, trước kia mỗi lần nhìn thấy nàng, trong mắt nàng đều kháng cự mãnh liệt với hắn. Nhưng mới vừa rồi, hắn mặc dù không nhìn, cũng biết nàng rất bối rối, nàng luôn luôn che giấu chính mình, không để cho người khác thấy được vẻ chân thật của nàng, người kia đối với nàng thì ra vẫn có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Sau khi Đường Tiểu Mễ chào hỏi xong thì không nhìn Lâm Dương nữa, xoay người muốn tìm Phó Thụy Dương, lại không thấy bóng dáng hắn đâu, không khỏi có chút hoảng hốt, hắn mới vừa rồi nói với nàng cái gì? Nàng không nghe rõ ràng.

"Sơ Nhất, Thụy Dương đi đâu vậy?" Đường Tiểu Mễ hỏi.

"Anh kêu Vĩ Ba đi tìm rồi, có lẽ gặp người quen cần xã giao". Dương Sơ Nhất an ủi, trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn, Phó Thụy Dương hôm nay mang Tiểu Mễ tới đây không thể là nhất thời cao hứng, nhưng vai phụ đã đến, ngược lại không thấy hắn diễn nữa.

Biệt thự nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Lâm Vĩ Ba rất nhanh tìm được Phó Thụy Dương, hắn đang tựa trên ghế sa lon, bên cạnh là một cô gái ngực lớn gần như giắt trên người nàng, nhíu nhíu mày, "Anh hôm nay mang Tiểu Mễ tới đây, không phải vì trốn ở chỗ này phong lưu khoái hoạt chứ?"

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, bọn Chu Văn Bân cũng nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Ba, Phó Thụy Dương cũng không nói chuyện, cảm giác trong lúc này có chút căng thẳng.

"Cái gì, Tiểu Mễ là thứ gì? Phó thiếu chúng ta đến lượt anh gọi sao?" Cô gái bên cạnh tựa vào trên vai Phó Thụy Dương, âm dương quái khí nói, trong lòng mắng người này không thức thời, hôm nay nàng không biết làm sao lại vô cùng may mắn, có thể ngồi vào bên cạnh Phó thiếu, bao nhiêu người hâm mộ nàng? Ai cũng biết Phó thiếu xa hoa, người lại vừa có tình cảm, dáng dấp nhìn rất đẹp, ai không hy vọng có thể ngồi lại bên cạnh hắn?

Lần này, trong phòng hoàn toàn không có tiếng rồi, Phó Thụy Dương không biết từ nơi nào lấy ra một cái bật lửa Zippo, vuốt vuốt nắp hộp, đóng mở, đóng mở, phát ra tiếng vang giòn tan, đột nhiên, hắn nâng cánh tay hất cô gái kia ra, cô gái kia bất chợt bị một lực lớn, không kìm được ngã ngồi trên đất, không thể tin nhìn Phó Thụy Dương, nước mắt rào rào chảy xuống, trên mặt xuất hiện nhiều màu sắc, vết nhăn.

Phó Thụy Dương cúi người xuống, khóe miệng dần dần cong lên, rõ ràng là đang cười, cô gái ngồi dưới đất rùng mình một cái, sợ hãi nhìn hắn.

"Quay lại đem ghế sa lon ném đi, lần sau nhớ tìm mặt hàng sạch sẽ một chút". Phó Thụy Dương giận tái mặt, trong tròng mắt đen hoàn toàn lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.