Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 13: Q.6 - Chương 13




Người đàn ông bên cạnh nàng hắn biết, là Lâm Vĩ Ba, bạn của Dương Sơ Nhất, nhưng bây giờ bọn họ cùng nhau xuất hiện tại Dạ Nguyệt, không khỏi làm hắn suy nghĩ miên man, dứt khoát ngồi vào bên cạnh cô gái hắn mang theo, đối diện phía họ, từ phương hướng này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hai người kia, hắn cũng không biết khi nhìn xong rồi thì hắn càng điên cuồng ghen tỵ, đây là chỗ nào? tại sao nàng có thể cùng người đàn ông khác tới đây chỗ này? tại sao nàng có thể cười tươi với đàn ông khác như vậy? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng cũng nhìn về phía hắn, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trêu chọc cô gái bên cạnh, cố ý coi thường ánh mắt kinh ngạc của nàng, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, hắn là chồng hứa hôn của nàng nhưng nàng không đến hỏi hắn vì sao đi tán tĩnh cô gái khác, trong lòng hắn đang mong đợi, chỉ cần em bước tới đây, anh sẽ không so đo bất cứ điều gì.

Nhưng một giây kế tiếp, hắn đã nổi giận, nàng cư nhiên ở trước mặt hắn nhào vào trong ngực người đàn ông khác, hắn tức giận, ghen tỵ, cũng nhìn không nổi nữa, ăn qua loa liền dẫn cô gái kia rời đi, lúc đi qua bàn của bọn họ, nàng cũng không liếc hắn một cái, nàng thật không quan tâm hắn một chút nào sao? Nghĩ đến loại khả năng này, hắn cảm giác trái tim mình muốn vở tung. Hắn muốn nàng.

Đưa cho cô gái kia một tờ chi phiếu, một mình đi tới tòa Biệt thự Tây Đơn, trong hành lang mờ tối, hắn chờ nàng trở về, thấy nàng đưa mắt dõi theo xe của Lâm Vĩ Ba đi xa, hắn siết chặt nắm tay, cũng không biết bây giờ mình nên làm gì, tính toán điều gì, nhưng hắn không thể khống chế bản thân được nữa, cảm giác mất khống chế làm cho hắn phát điên.

Nhìn nàng mở cửa chính ra, đứng tại đó ngẩn người, hắn cũng không kiềm chế nổi nữa, nàng đang ở trước mặt, từ sau lưng, hắn ôm lấy nàng, thế giới của hắn lập tức lại trở về rồi, ôm lấy nàng, dường như ôm cả thế giới, xoay mặt nàng nhìn mình, hung hăng đóng cửa chính, hắn rốt cuộc thừa nhận, hắn yêu nàng, mặc dù trong lòng nàng không có hắn, hắn cũng không muốn buông nàng ra nữa.

"Tiểu Mễ, anh và cô gái kia. . . . . ." vẻ mặt Phó Thụy Dương có chút xấu hổ, hắn không quen giải thích cuộc sống riêng của mình với bất kỳ cô gái nào, nhưng Đường Tiểu Mễ không giống như vậy, hắn biết mình bị đắm chìm rồi, từ lúc hắn động lòng, bản thân đã không thể tự chủ nữa.

"Dù sao, không cho phép em nghĩ lung tung, em phải tin tưởng anh!" Phó Thụy Dương hùng hồn nói, liếc thấy Đường Tiểu Mễ cong đôi môi đỏ mọng và ánh mắt bất mãn nhìn hắn, trái tim mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mễ, trước kia có lẽ anh đã làm chuyện phóng đãng, nhưng sau này thích em rồi đã không như thế nữa".

Câu nói sau cùng nói rất nhỏ, gương mặt đẹp trai lại dường như có chút đỏ ửng. Lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ nhìn thấy Phó Thụy Dương đỏ mặt, không biết vì sao a, Phó Thụy Dương nói như vậy nàng liền tin, không hề có lý do. Không phải nàng không nghĩ tới việc chạy trốn, nàng xác định mình đã không còn tình cảm với Lâm Dương, lại rất khẳng định Phó Thụy Dương sẽ mang tới cho nàng hạnh phúc, vui vẻ là chân thật, lúc nhìn hắn và cô gái khác ở cùng nhau, nàng cảm thấy chua xót, uất ức, không nhìn thấy hắn, nàng cũng rất nhớ hắn.

Nàng thích được hắn ôm trong ngực, thích hắn quan tâm đến nàng, thích lông mày rậm của hắn, thích hắn môi mỏng khêu gợi, thích hắn bá đạo ôm nàng rồi dịu dàng hôn. Đưa ngón trỏ ra, chỉ chỉ vào trên khuôn mặt đỏ bừng của Phó Thụy Dương, Đường Tiểu Mễ dịu dàng cười, lúc này trong lòng Phó Thụy Dương vô cùng khó chịu, quay đầu đi không để ý tới Đường Tiểu Mễ. Nàng nhón chân lên, Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn, nhìn vào ánh mắt vui mừng của Phó Thụy Dương, có chút xấu hổ, nhưng không lẫn tránh: "Em cũng nghĩ là nên thử một chút".

Yêu cũng cần có dũng khí, giờ phút này, Đường Tiểu Mễ rất muốn làm một chút gì đó, nàng sợ một lần nữa phải mất đi người nàng thương yêu, nàng sợ mất hắn. Chưa yêu, làm sao biết là không thể.

Lần này Phó Thụy Dương không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi lâu, kích động, tay chân cũng không biết đặt nơi nào, dứt khoát ôm lấy Đường Tiểu Mễ, bước vào trong phòng.

Hai người đã lẫn quẫn trong một vòng tròn, nhớ lại những ngọt ngào và đau khổ rất rõ ràng, đã nhiều lần không nhìn thấy con đường phía trước mặt, không còn khóc nữa, vết thương xóa nhòa, dường như trên môi hắn nở nụ cười, nhưng nàng không thể hiểu thấu được lòng hắn.

Em không muốn khóc nữa

Không nhìn thấy phong cảnh,

Chỉ muốn đi vào trong giấc mơ để được nhìn thấy anh.

Em không muốn khóc nữa,

Xóa đi vết thương,

Dường như trên môi anh nở nụ cười,

Không thể hiểu thấu được lòng anh.

Em không muốn khóc,

Không nhìn thấy phong cảnh,

Chỉ muốn đi vào trong giấc mơ để được nhìn thấy anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.