Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 13: Q.8 - Chương 13




Đường Tiểu Mễ nước mắt lưng tròng, nhưng không rớt xuống goịt nào, ngây ngốc nhìn Phó Thụy Dương: "Anh đi đâu vậy, làm sao giờ mới trở về?" Giọng nói sâu kín, nghe như xa vắng. Phó Thụy Dương lấy tay nắm bả vai Đường Tiểu Mễ, ánh mắt của nàng dường như trống rỗng: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ. . . . . ." Vội vàng gọi tên nàng, một tay ôm lấy người trước mặt vào trong ngực, dáng vẻ Đường Tiểu Mễ như vậy làm cho hắn rất sợ hãi, từng hồi, từng hồi nhấn chìm hắn.

"Lúc nãy anh đi đâu vậy, Thụy Dương?" Đường Tiểu Mễ nở nụ cười, có chút thê lương: "Em đợi anh thật lâu".

Trong TV bắt đầu phát ra hình ảnh người lãnh đạo quốc gia tưởng nhớ Đường Kiếm, giọng nói nam trung vẫn dùng Anh ngữ lưu loát đưa tin, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tầng lá cây chiếu xuống một quầng sáng, giọng nói Đường Tiểu Mễ run rẩy: "Thụy Dương, em chờ anh thật lâu, làm sao anh không sớm trở lại một chút?"

Đường Tiểu Mễ nói mỗi một câu đều rất mong manh, tuy nhiên, nó nặng nề đập vào trong lòng Phó Thụy Dương, trên tay tăng thêm sức lực, ôm nàng thật chặt, đôi môi run lên, một chữ cũng nói không ra được.

"Tại sao anh không sớm trở lại một chút?" Đường Tiểu Mễ lẩm bẩm nói, cặp mắt vô hồn, đầu dựa vào trước ngực hắn, đây là mộng sao? Tại sao trong mộng cũng có thể đau nhói trong lòng như vậy? Phó Thụy Dương đỡ vai Đường Tiểu Mễ, nhìn vào mắt của nàng: "Tiểu Mễ, chúng ta trở về, có thể còn thấy mặt ông nội".

"Anh mới vừa đi đâu vậy?" Dường như nàng không nghe thấy Phó Thụy Dương nói gì, Đường Tiểu Mễ máy móc hỏi. Cũng nhìn không được nữa, dáng vẻ Đường Tiểu Mễ như vậy khiến Phó Thụy Dương không biết nên làm thế nào, hắn kéo tay của nàng đi ra ngoài: "Chúng ta trở về".

Cũng không biết Đường Tiểu Mễ vì sao vào lúc này lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, cứ thế gắt gao nắm được cánh cửa tiệm nhỏ, không để cho Phó Thụy Dương kéo nàng đi, bàn tay nàng cũng bởi vì dùng sức quá lớn mà đỏ bừng lên.

Phó Thụy Dương đau lòng vội nới lỏng một chút, vẫn không buông tay, cũng không biết Đường Tiểu Mễ nắm chắc như vậy thì làm thế nào, trừ lúc nãy trong mắt nàng có chút nước mắt nhưng không rơi ra một giọt nào, nhìn nàng trầm mặc khiến cho hắn cảm thấy trong lòng thấp thỏm.

Hai người giằng co, ai cũng không lên tiếng, Đường Tiểu Mễ vẫn giữ vẻ mặt cứng ngắc, đờ đẫn, Phó Thụy Dương thầm than một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi, ôm ngang người nàng lên, sải bước đi ra khỏi nông trại, lần này hắn thật sợ hãi, nếu Đường Tiểu Mễ có thể khóc ra tiếng, hoặc trút giận vào hắn, hắn cũng sẽ dễ chịu hơn, nhưng bây giờ nàng như vậy, Phó Thụy Dương cảm thấy Đường Tiểu Mễ còn chưa có hỏng mất, chính hắn đã phát điên trước.

Nhà tang lễ tại Thành phố N, Đường Kiếm mặc quân trang nằm ở giữa, trong đại sảnh tràn đầy vòng hoa, phía dưới ký tên mọi người nghe nhiều nên thuộc tên tuổi, bên cạnh quan tài bằng thủy tinh đứng theo thứ tự: Trương Vân, Đường Quốc Khánh, Đường Kiến Quân, Dương Ái Hoa, Phương Vân, Trương Anh Thụy, từng hồi đáp lễ cho khách.

Trương Anh Thụy lườm Dương Ái Hoa một cái, rõ ràng bây giờ bà mới phải con dâu lớn của Đường gia, tại sao người phụ nữ kia đứng ở vị trí chủ? Hận hận trừng mắt liếc Trương Vân, nếu không phải bà ta thiên vị, nếu nói Dương Ái Hoa xem như là một nữa con gái của ông cụ. Trường hợp này là cơ hội giao tế rất tốt, máy chụp hình một bên rắc, rắc, rắc, rắc không ngừng lóe sáng, nếu Trần Tuyết có thể đứng ở chỗ cháu gái Đường Kiếm tốt biết mấy.

Nghĩ tới đây, lại thêm căm tức Trương Vân, ông cụ cũng đã chết, nha đầu Đường Tiểu Mễ kia cũng không ở nhà, nếu Dương Ái Hoa được xem như là con gái của ông cụ thì Trần Tuyết cũng có thể được xem như là một nửa cháu gái ông cụ chứ? Nhưng bà cụ lại nói gì không thể rối loạn quy củ, cháu gái Đường gia chỉ có một mình Đường Tiểu Mễ.

Khẽ khom người bắt tay với khách, Trương Anh Thụy cảm thấy có chút mệt mỏi, bà ta đối với ông cụ này vừa hận vừa sợ, vốn không có tình cảm gì, đến dự tang lễ này đều là người có địa vị cực cao, nếu không, bà ta không bao giờ nghĩ đến tham dự náo nhiệt này. Trương Anh Thụy trong lòng tính toán, ông cụ chết rồi, dù sao bà ta cũng nên tìm cho con gái mình đường lui chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.