Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 2: Q.6 - Chương 2




Đường Tiểu Mễ ngày trước cũng thường theo chân bọn Dương Sơ Nhất đi chơi, cũng rất quen với đám người Lâm Vĩ Ba, hiện tại có Phó Thụy Dương ở một bên phối hợp nên cũng rất nhanh chóng làm quen cùng đám người này.

Mặc dù kỹ thuật chơi đánh bài không tiến bộ nhưng Phó Thụy Dương ở một bên chỉ dạy, lúc nào nên ra tờ nào bài nào, lúc nào thì nên ăn thanh hoa. Nếu Đường Tiểu Mễ không cẩn thận làm rơi bài, chẳng những có thể lấy lại, vốn có thể bị thua trắng bài nhưng nhìn ánh mắt Phó Thụy Dương đầy thâm ý, bọn họ còn phải đưa tay ra tiếp tục thua để người đẹp cười một tiếng. Mấy vòng đánh xuống như vậy, Đường Tiểu Mễ cũng thu hoạch hơi nhiều, bài đánh không nhỏ, đến cuối cùng Chu Văn Bân thua chi phiếu cũng đem ra, Đường Tiểu Mễ vui mừng ngồi không vững, cả người gần như cười nằm trên người Phó Thụy Dương: "Thụy Dương, chúng ta thắng như vậy có quá ác không?"

"Chị dâu, cũng là chị biết thương người". Chu Văn Bân ánh mắt sáng lên, hắn hôm nay thua thật là thảm nhưng Phó Thụy Dương rõ ràng không lý gì đến hắn. Trần Tử Nhiễm quay lưng đi cười trộm, vẫn là mình thông minh, biết lão đại đánh bạc cho người đẹp vui vẻ, chẳng những cố ý nhường cho Đường Tiểu Mễ đi bài tốt, Đường Tiểu Mễ đánh bài ra, hắn cũng không dám nhận, nhìn một chút, ánh mắt của lão đại nhìn mình đều là tán thưởng trẻ nhỏ dễ dạy.

"Thằng nhóc này không thiếu tiền, nơi này không thua thì biết tiêu xài nơi đâu hả". Phó Thụy Dương tức giận trợn mắt nhìn Chu Văn Bân, người khác có khổ khó nói. Đường Tiểu Mễ ngáp một cái, cười cười nói: "Tôi dùng tiền này sau đó mời các anh ăn cơm nhé?"

"Đến lượt chị dâu mời khách, người khác còn nói chúng ta không hiểu quy củ đấy". Trần Tử Nhiễm giả bộ cả giận nói. Phó Thụy Dương nhìn Đường Tiểu Mễ một chút, khoác tay lên vai nàng, tự nhiên xoa nhẹ vai Đường Tiểu Mễ: "Có phải mệt mỏi hay không?"

Gật đầu một cái, Đường Tiểu Mễ lại đưa tay che miệng ngáp, buổi sáng đi gặp Phan Văn Đình, sau đó đi thử y phục, tiếp đến gặp lại Lâm Dương, đánh mấy ván mạt chược như vậy, nàng sớm có chút mệt mỏi, có chút ngượng ngùng: "Có phải làm các anh mất hứng hay không?"

"Bọn họ cũng muốn mau giải tán". Phó Thụy Dương nhìn mọi người một cái, "Các người lát nữa có xã giao phải không?"

"Đại ca, chị dâu, hai người ngồi chơi, bọn ta muốn rút lui, hôm nay tới đây chơi bài rất lâu, chuyện gì cũng chưa làm xong". Đám người Chu Văn Bân đứng dậy, ngượng ngùng cười. Đường Tiểu Mễ nhìn Phó Thụy Dương một chút, mới vừa rồi còn rất tốt, trong thoáng chốc lại giải tán? Hơi ngẫn ra, nhìn mọi người rồi vẫy tay một cái: "Lần sau gặp lại".

Đợi tất cả mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại hai người, trong nhất thời Đường Tiểu Mễ không để ý tới mệt mỏi, mới vừa rồi có nhiều người vẫn không cảm giác được, bây giờ người giải tán hết, mới phát hiện Phó Thụy Dương ngồi nghiêng phía sau nàng, mà cả người nàng gần như bị hắn ôm, tư thế này thật mập mờ, một luồng hơi nóng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt thổi tới mặt, vành tai nóng lên, Đường Tiêu Mễ không dám cử động, lại không dám nói chuyện, gần như núp trong ngực Phó Thụy Dương.

Phó Thụy Dương chỉ nhìn thấy gò má ửng hồng của Đường Tiểu Mễ vì ngượng ngùng, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, không phải mùi nước hoa, Phó Thụy Dương rất muốn hỏi nàng dùng dầu gội hoặc là sữa tắm gì, miệng giật giật, vẫn không hỏi ra lời, mặt hắn cũng từ từ ghé sát lại gần khuôn mặt đang nóng bừng của nàng.

Cuối cùng không chịu nổi loại không khí này, Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu muốn kháng nghị, hai khuôn mặt cứ như vậy dính lại, mắt nhìn mắt, hơi thở gấp gáp, bàn tay Phó Thụy Dương kẹp lấy sau ót Con cá vàng Đường Tiểu Mễ, môi cứ như vậy mà dán lên.

Giống như có một dòng điện chạy xẹt qua hai người, Đường Tiểu Mễ trợn to hai mắt, nhẹ nhàng run rẩy, một chút xúc cảm ẩm ướt, nóng bỏng, dịu dàng đang thăm dò trong miệng, đầu nàng trống rỗng, cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác đau tê dại, nàng cáu thẹn đẩy Phó Thụy Dương ra: "Anh cắn em làm cái gì?"

"Trợn tròn mắt hôn môi là thói quen của em sao?" Phó Thụy Dương hừ lạnh một tiếng, Đường Tiểu Mễ bị hắn nói thẳng thừng, nàng nghẹn họng, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

Cười khẽ một tiếng, Đường Tiểu Mễ chỉ cảm thấy ánh mắt của người trước mặt này dường như muốn nuốt chửng nàng, tiếp đến thì hai mắt nàng bị bàn tay che kín lại, tim lập tức kịch liệt nhảy lên, "Phó Thụy Dương, anh. . . . . ."

Lời nói chưa xong thì miệng bị bao phủ, mới vừa rồi còn hôn dịu dàng, bây giờ thì gặm nuốt hung ác, tay từ từ để xuống, Phó Thụy Dương hài lòng nhìn người trước mắt trên mặt ửng hồng, hai mắt nhắm lại, lông mi vẫn còn run run nhè nhẹ, hắn cũng nhắm mắt lại, lại tăng thêm sức lực trong tay, hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.